Thầy Nhậm dùng hành động biểu đạt một cách trọn vẹn, uy nghiêm chủ nhiệm lớp không cho phép dao động. Mà hành vi này giống như là một cái chốt mở, trực tiếp mở ra thi đấu săn thú "Tuy rằng không nói ra nhưng cực kì ăn ý hiểu rõ" kế tiếp giữa Nhậm Trúc và Tần Tông.
Cậu cả Tần chủ công thỏ, mà thầy Nhậm thì tập trung bắt gà. Chờ hai tiếng trôi qua, mấy nhóc học sinh lớp - đều đã từ kích động hưng phấn đến thét chói tai ban đầu biến thành khiếp sợ kinh hãi, rồi qua chết lặng —— sọt tre của bảy đứa chúng nó tất cả đều dùng để đựng thỏ với gà rừng bị đập ngất, vạ lây còn có một ít nào là chuột đồng, nào là chim sẻ nhỏ, mấy con nhỏ nhỏ không tính vào. Đây hình như không phải vào núi săn thú, mà là vào núi nhặt thức ăn?
Cuối cùng ngưng hẳn trận thi đấu này vẫn là các bạn nhỏ lớp , bởi vì hai lớp , liền nhau, cho nên mặc dù phương hướng hai bên lựa chọn không hoàn toàn nhất trí, nhưng phạm vi hoạt động đại khái lại đều ở một mảnh kia, sau đó hai thầy giáo lớp mang theo học sinh của mình một đường đi tới, lại không hề nhìn thấy con gì sống để cho bọn họ săn, tuy rằng các loại trái cây mà mấy người bọn họ hái được không ít, nhưng vào núi chính là vì đi săn đó, hái trái cây chỉ là thuận tiện thôi, nếu đi săn mà một con mồi cũng săn không được, vậy còn kêu đi săn chi nữa? Kêu hái lượm không phải chính xác hơn à?
Huống hồ, làm giáo viên thể dục Chung Đại Lực của lớp năm hết sức buồn bực chính là, anh ta vốn còn tính khoe kỹ thuật săn thú vô cùng lợi hại của mình cho đám nhóc quậy trong lớp một chút, kỹ thuật ném đá của anh ta chuẩn lắm đấy, vả lại nơi này lại không có thú hoang loại lớn gì, lên núi nói như thế nào cũng có thể nhẹ nhàng săn bảy tám con mồi đi? Kết quả, đừng nói bảy tám con, một con anh ta cũng chưa nhìn thấy!
"Rốt cuộc là tên khốn kiếp tham lam nào săn hết sạch con mồi rồi?!" Thầy Chung Đại Lực cực kì phẫn nộ.
Chủ nhiệm lớp - Trương Quân đi đằng trước bỗng nhiên khựng lại, sau đó duỗi tay chỉ vào phía trước để cộng sự của mình và bọn học sinh phía sau giúp anh xác nhận: "Có phải là hai gã kia hay không?"
Vì thế, toàn thể học sinh lớp chạm trán hiện trường săn thú hung tàn của hai thầy giáo lớp .
Tập thể lớp : "......"
Tập thể học sinh lớp bị phát hiện: "......"
Bành Vũ lớp là họ hàng xa của Bành Phi Kỳ với Bành Phi Hiểm, cũng khá là quen thuộc, trực tiếp nhịn không được đi lên liền nói một câu: "Thầy của mấy cậu cũng quá lợi hại rồi đấy? Hơn nữa, mấy cậu bắt nhiều gà rừng với thỏ như thế, là tính không cho bên tui đường sống sao?"
Bành Phi Kỳ cùng Bành Phi Hiểm quả thực là mặt đầy máu: "Ông cho rằng tụi này muốn hả! Tụi này cũng rất bất đắc dĩ đó được chứ! Tụi tui làm cách nào bây giờ! Hai thầy ấy quả thực y như trúng tà mà cướp đánh, tụi tui có cách nào chứ a a a!"
So giá trị vũ lực còn so không lại như tụi này thì có biện pháp nào hả!
Vì thế các bạn nhỏ lớp liền cảm thấy, ừ, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
Sau đó Trương Quân tiến lên mở miệng: "Hai thầy, chắc không phải các thầy săn luôn thịt cho nửa tháng đó chứ? Đám nhỏ đều sắp cõng không nổi rồi."
Thẳng đến lúc này thầy Nhậm mới phát hiện sọt tre của mấy học sinh của anh đều vác bảy tám con thỏ hoặc là gà rừng, trong đầu tức khắc hiện lại cảnh anh và Tần Tông nổi điên săn thú vừa rồi, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, khó được có chút ngượng ngùng. Anh cũng không biết sao lại ganh đua với Tần Tông, thật là, đều mấy trăm tuổi rồi, sao có thể không bình tĩnh như vậy chứ?
Mà cậu cả Tần ở bên cạnh thì lại yên lặng hừ một tiếng, trong lòng nghĩ: Chuyện liên quan vấn đề trên dưới cùng khí tràng ai công ai thụ, là thằng đàn ông thì không thể nhận thua!!
Vì thế, kế tiếp, cho dù là hai thầy giáo lớp dừng lại trận thi đấu này, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cậu cả Tần và sự cam chịu của thầy Nhậm, sắp nhỏ vẫn đổ từ trong sọt tre ra gà rừng thỏ hoang săn được cùng đủ loại động vật nhỏ đếm số lượng.
Kết quả là, thỏ nhiều hơn gà con.
Cậu cả Tần yên lặng giương lên nụ cười thắng lợi, thầy Nhậm cảm thấy mấy đời trước công khí của anh rõ ràng rất đủ, đời này gặp tên trẩu tre này có làm sao anh cũng không nên ở dưới, vì thế liền chỉ ra sự thật: "Em đánh một con thỏ."
Cậu cả Tần tức khắc giống y chang mèo xù lông hung hăng nhìn qua: "Anh còn đánh nhiều hai con gà!"
Nhậm Trúc: "...... Em đánh nhiều ba con thỏ đó."
"Anh đánh năm con gà gà gà gà gà!"
Học sinh lớp tiểu học vây xem: "......"
Toàn thể thầy trò lớp : "......"
Thầy Nhậm nghe mấy tiếng gà gà liên tiếp kia mà khóe miệng run rẩy, cảm thấy vừa rồi bản thân bị gà ăn mất não mới có thể nghiêm túc thảo luận với tên ngáo này.
"Được rồi, vậy tối nay ăn gà. Đi."
Trương Quân, Chung Đại Lực: "!!!"
"Hai anh có muốn đổi với chúng tôi một ít không? Chúng ta nhiều thế cũng ăn không hết, hơn nữa dù ở đây có tủ lạnh cũng không chứa được nhiều thịt như vậy, mấy con không bị thương, bị đánh ngất vẫn phải thả lại."
Loại chuyện thịt từ trên trời rơi xuống này, bọn họ tất nhiên phải đồng ý rồi.
Vì thế, thầy trò lớp dùng một sọt nấm, một sọt quả vải cùng quả xoài, trái dừa đổi năm con thỏ, ba con gà. Đám động vật nhỏ còn lại sau khi tỉnh lại liền trực tiếp co giò chạy.
Lớp cùng lớp thắng lợi trở về. Hai lớp đều rất vui vẻ, thầy nói chuyện ở trước, trò giao lưu thể hội tâm đắc của mình ở sau.
Mà khác hoàn toàn với tâm trạng hiện giờ của bọn họ chính là nhân viên tổ chức vẫn luôn chú ý động tĩnh trong rừng, nhìn camera.
Hai gã nhân viên theo dõi này vốn đang ăn khoai tây chiên snack tôm nhìn hái lượm rừng nhiệt đới ver người thật, kết quả lại lòi ra gà thỏ đại chiến bản thực tế cho bọn chúng xem. Lúc này hai người kia bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu tên mặt dài bự trong đó mới nói: "Nói coi, tụi mình có nên báo chuyện này cho Boss hay không?"
Sau đó mặt bánh nướng lớn bên cạnh hắn ngẫm nghĩ lại lắc đầu: "Hai giáo viên lớp đều là người của chúng ta. Bọn họ biết chút công phu rất bình thường mà. Hơn nữa hai giáo viên lớp kia không phải người của ta, bọn họ nhốt đánh vào bên trong địch nhân cũng không tồi."
Mặt dài bự nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Mày nói rất đúng."
"Đúng vậy, tổ chức sẽ không sai lầm, mày xem phía tây không phải đã bứng trọn ổ rồi sao?"
Lúc này từ theo dõi ở phòng điều khiển là có thể nhìn thấy, nơi dừng chân trên đảo nhỏ phía tây đối diện lớp và lớp , trong gian nhà thuộc về lớp cùng lớp đã im ắng không tiếng động, yên tĩnh thật giống như từ trước tới nay nơi này chưa từng có giáo viên hay học sinh tới.
"Khà khà, chỉ cần nghĩ đến đám thiên chi kiêu tử tương lai đó về sau đều sẽ trở thành con chó nghe lời nhất của Boss chúng ta, tao liền cảm thấy Boss thật sự quá lợi hại, sao có thể nghĩ ra được phương pháp anh minh quyết đoán vậy chứ? Im hơi lặng tiếng liền khống chế mạch máu tương lai của tài phiệt hàng đầu cùng thế giới! Lại còn có thể khống chế một thế hệ tiếp một thế hệ, ngồi mát ăn bát vàng an toàn lại vô lo, thật sự là thiên tài!"
"Đương nhiên, Boss tuyệt đối là người thông minh nhất trên đời này, nhưng mà bác sĩ Jason và ngài Chu cũng rất lợi hại, một người phối thuốc một người thôi miên, chậc chậc chậc, tao cảm thấy Boss chúng ta có thể trực tiếp tranh cử tổng thống thế giới ha ha ha, tuyệt đối sẽ không có ai phản đối!"
Vì thế mặt dài bự và mặt bánh nướng lớn ở phòng điều khiển mặc sức tưởng tượng tương lai, lúc này lớp lớp đã về tới nơi dừng chân của mình, bọn nhỏ bắt đầu ríu rít hái rau và rửa rau, bởi vì có tình hữu nghị cách mạng cùng nhau vào núi rời núi, đám nhỏ hai lớp cùng nhau rửa rau. Ở ngay lúc này là có thể rõ ràng nhìn ra được bọn nhỏ lớp càng có trật tự với lực hành động một ít, phụ trợ cho đám nhóc quậy lớp kia vừa ngốc vừa vụng, cơ mà còn may, đám trẻ này cũng từng được giáo dục kiểu tinh anh, rất mau đã ý thức được bản thân thiếu hụt, bắt đầu chủ động học tập, hành vi như vậy thật sự khiến hai thầy giáo lớp an ủi trong bụng —— phải biết rằng giữa trưa ăn một miệng đồ ăn sứ, cái cảm giác đó không dễ chịu đâu.
Chỉ có điều là, bọn nhỏ biết rửa rau, lại thật sự không biết giết gà giết thỏ, mà thầy Nhậm vốn tính để việc này tự mình làm. Nhưng sau khi có thầy Chung thể dục lớp làm cu li, thầy Nhậm liền lấy "Quân tử không đành lòng sát sinh" làm cớ, nhét luôn gà và thỏ mà mình phải làm cho thầy Chung Đại Lực, để anh ta mần thịt.
Săn thú không săn được, lại chỉ có thể biến thành giết gà giết thỏ - Thầy Chung: "......" Anh không đành lòng sát sinh, vậy vì sao vừa nãy săn thú săn tới hưng phấn như thế?! Anh lừa quỷ hả?!
Nhưng mà cuối cùng quả bất địch chúng, anh ta vẫn thỏa hiệp. Thầy Chung Đại Lực giết gà làm thịt thỏ, bị sắp nhỏ lớp vây xem, một màn đẫm máu kia làm ánh mắt "Bọn nhỏ sùng bái" mà anh ta kỳ vọng biến thành ánh mắt "Bọn nhỏ kinh hãi".
Mệt, muốn yên lặng, không muốn nói chuyện.
Đêm đó, mùi hương thịt thỏ kho tàu và gà rừng hầm nấm bay xa mười dặm, làm đám học sinh lớp và lớp xa ở nam bắc đều loáng thoáng ngửi thấy được mùi hương thèm rỏ dãi này.
Bọn nhỏ ăn uống no đủ vui vẻ kéo nhau chơi, thầy Nhậm quy định buổi tối giờ cần phải ngủ, giờ cần phải viết nhật ký. Đám nhóc lớp vốn không quá thích chuyện này, nhưng mà sau khi bị "Chủ nhiệm lớp nhìn chăm chú " của thầy Nhậm nhìn thoáng qua, tức khắc thành thành thật thật tỏ vẻ, bọn chúng nhất định đúng hạn hoàn thành bài tập. Cái vẻ ngoan ngoãn này làm thầy Trương Quân đắng lòng không thôi, anh ta cảm thấy bản thân cũng là một giáo viên tốt, chủ nhiệm tốt hết sức tận chức tận trách mà, anh ta cũng là tiến sĩ giáo dục học mà! Anh ta cũng có mười năm tuổi nghề mà! Anh ta đã lợi hại như vậy sao vừa so với thầy Nhậm một cái, liền một giây cảm thấy chính mình yếu như gà chứ?!
Trương Quân cảm thán với Chung Đại Lực: "Tôi cảm thấy tôi khuyết thiếu một loại khí thế chủ nhiệm lớp 'duy ngã độc tôn' như thầy Nhậm!"
Chung Đại Lực ở trong lòng ha ha một tiếng. Đúng vậy, không riêng gì anh cảm thấy mình thiếu, tôi cũng cảm thấy tôi thiếu nữa. Tôi thiếu chút nữa cho rằng anh ta là võ lâm minh chủ trong giới giáo viên đấy!
Đối với chuyện này, cậu cả Tần tỏ vẻ: Tui cứ thích kiểu vậy á!!
giờ, bọn nhỏ đều ngủ rồi. Nhậm Trúc mới ở phòng khách mở máy tính, Tần Tông đi theo phía sau anh, muốn cùng người yêu nhà mình cùng tiến lùi. Sau đó sắc mặt hắn liền trầm xuống.
"Không thể gửi tin tức?"
Nhậm Trúc gật đầu: "Đúng vậy, thời gian này không hề có internet, giống như cũng chỉ có buổi sáng giờ mới có thể mở Wechat trên máy tính gửi hình ảnh báo bình an cho phụ huynh."
Tần Tông nghĩ tới điều gì: "Vậy lúc sau có thể mượn dùng máy tính gửi tin không?"
Nhậm Trúc cảm thấy tính khả thi không lớn: "Đồ vật trên đảo này hẳn đều do bọn chúng khống chế...... Lúc trước không phải còn kiểm tra ra hai cái camera trong phòng này sao. Chắc là bọn chúng có thể chặn được tin tức chúng ta gửi ra, đồ nơi này đều không thể dùng."
Mặt cậu cả Tần đen đi, thật đúng là nhốt bọn họ ở cái đảo này. Còn may lúc trước hắn mang theo không ít thiết bị lại đây.
"Ban đêm chúng ta trộm đi ra ngoài, nhìn xem tình huống chung quanh. Có lẽ người của anh đã tới, nhưng vì không rút dây động rừng, chắc là bọn họ đều ở một nơi ẩn nấp trốn tránh, buổi tối chúng ta đi tìm bọn họ, nếu có thể tìm được bọn họ là có thể đại khái rõ ràng tình huống trên đảo này và tình huống của kẻ địch." Nói tới đây, trên mặt cậu cả Tần lộ ra một nụ cười dữ tợn: "Người mà ông đây dùng nhiều tiền mời tới đều là chuyên nghiệp cả đấy."
Không xử đẹp đám trẻ trâu tự cho là đúng đó ra bã thì thôi! Còn tên cặn bã dám đập chậu cướp bông nhà ông nữa!!
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Nhậm: Tất cả khối lớp, tất cả trường học, chẳng phân biệt nam nữ, duy ngã độc tôn!
Cậu cả Tần: Không đập chậu cướp bông nhà bố bố vẫn là đùi vàng đại gia của mấy người.
..........
"Đoạn gà gà gà đó gốc là 叽叽 , là tiếng gà kêu chiêm chiếp á, mà mị đổi thành gà cho vần, chap này gà chiếm spotlight :)))))"