Nguyên Quân Bạch đem đồ đệ "thẹn thùng” đã hoàn toàn hóa đá đi đến một căn phòng, y đẩy cửa đi vào. Bên trong căn phòng có thùng nước, Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng đặt Cố Phong xuống, y đi đến thùng nước, y đưa tay vào thử nhiệt độ nước bên trong. Nguyên Quân Bạch cảm thấy nước vừa đủ ấm mới bỏ tay khỏi.
Nguyên Quân Bạch quay người đi đến chỗ Cố Phong, y vươn tay cởi y phục trên người Cố Phong. Y cởi lớp y phục đầu tiên thì Cố Phong nắm lấy bàn tay của y. Nguyên Quân Bạch nhìn Cố Phong hỏi:"Sao vậy?"
Cố Phong thẹn thùng nói:"Sư tôn, con có thể tự làm.", Nguyên Quân Bạch có chút khó nói với chuyện này. Có lẽ bị Nguyên Quân Bạch kia hành hạ, đứa trẻ này mới trở nên như thế này.
Cố Phong cởi y phục trên người chỉ chừa lại cái quần, Nguyên Quân Bạch nhìn da thịt của Cố Phong bại lộ ở trước mắt, Nguyên Quân Bạch trực tiếp sững sờ ở tại chỗ, cảm giác tim mình bị nhéo lên. Trên tấm lưng gầy gò của tiểu hài nhi, vô số vết thương chằng chịt khắp nơi... Không chỉ là phía sau lưng, trước ngực cùng tứ chi đều có vết sẹo đếm không hết.
Nguyên Quân Bạch nhìn vết sẹo trên người Cố Phong, trong lòng y xuất hiện sự đau lòng khó tả. Không ngờ Nguyên Quân Bạch kia lại hành hạ một tiểu hài tử năm tuổi.
Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng bế Cố Phong lên. Y bế Cố Phong đi đến thùng nước, nhẹ nhàng để hắn vào thùng nước rồi quay người rời đi. Trước khi đi y bảo với tiểu đồng đi chuẩn bị cho Cố Phong y phục và cũng nhắc Cố Phong không nên tắm lâu nếu không sẽ bị phong hàn.
Cố Phong ngồi trong thùng nước, thả lỏng cơ thể. Rốt cuộc làm sao mới làm y nổi giận đây? Mình đã thử nhiều cách nhưng vẫn không được, có thật y thay đổi chăng? Nếu như vậy thì mình phải thử cách cuối.
Cố Phong làm tất cả chỉ muốn chọc giận Nguyên Quân Bạch để y trục xuất hắn khỏi Thanh Phong môn này. Hắn không muốn cảnh tượng năm đó lập lại một lần nữa.
Cố Phong hắn có thể trùng sinh trở lại bởi vì trước kia hắn từng giấu Nguyên Quân Bạch kia học một công pháp, trong công pháp có một thứ khiến hắn hứng thú. Nếu kinh mạch của hắn bị đứt đoạn thì hắn có thể sử dụng công pháp này khôi phục như cũ hoặc có thể di chuyển thần hồn hắn đến một nơi khác.
Trong lúc hắn rơi xuống vực thẳm, hắn nhanh chóng sử dụng công pháp đó, một sức mạnh khá mạnh di chuyển thần hồn hắn đến nơi này và di chuyển tu vi trước lúc mất của hắn theo. Mặc dù trong thân thể này chưa có tu vi nhưng thần hồn của hắn đã đạt đến Hợp Thể kỳ.
Cố Phong ngâm người một lúc mới bước ra mặc y phục, hắn đi đến phòng Nguyên Quân Bạch
Ở gian phòng khác, Nguyên Quân Bạch đang ngồi coi các bình luận của các độc giả.
Lầu : Nhất định phải cho Cố Phong một cuộc sống như bao người khác.
Nguyên Quân Bạch có chút khó nói, rốt cuộc là muốn y nuôi đứa trẻ này như thế nào?
Thật là muốn làm y đau đầu, chắc muốn y cố gắng dành tất cả yêu thương cho Cố Phong. Nguyên Quân Bạch nhìn bình luận một hồi mới chuyển sang xem chỉ số oán hận. Chỉ số oán hận bây giờ vẫn như cũ , Nguyên Quân Bạch có chút đau đầu, làm sao để chỉ số này xuống đây?
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cùng với giọng nói trẻ con, màn hình trước mặt Nguyên Quân Bạch nhanh chóng biến mất. Y nhìn hướng cửa, mặt không cảm xúc nói:”Vào đi.”
Tiếng “khét” vang lên, Cố Phong mặc y phục mới bước vào, thấy Nguyên Quân Bạch mặc y phục khác ngồi trên ghế nhìn hắn. Cố Phong đi đến bên cạnh y, Nguyên Quân Bạch chẳng lộ ra cảm xúc hỏi:”Đói?”
Cố Phong nhẹ gật đầu, mặc dù tính tình thay đổi nhưng vẫn kiệm lời và chẳng lộ ra cảm xúc gì. Nguyên Quân Bạch sai tiểu đồng đưa thức ăn vào trong. Chưa đầy một chén trà, trên bàn đầy nấp thức ăn, Cố Phong nhanh chóng ngồi lên ghế nhìn thức ăn trên bàn.
Nguyên Quân Bạch đưa chén đũa cho hắn, Cố Phong nhận lấy nhanh chóng gấp thức ăn bỏ vào miệng, hắn ăn miếng đầu tiên rồi nhanh chóng nhìn sang Nguyên Quân Bạch. Nguyên Quân Bạch cầm quyển sách đọc, Cố Phong cất tiếng hỏi y:”Sư tôn, người không ăn sao?”
Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách trên tay xuống dời tầm nhìn sang đứa trẻ bên cạnh, y lắc đầu khuôn mặt tuấn tú không lộ ra biểu cảm nói:”Ta đang tích cốc nên không ăn. Con cứ ăn thoải mái đi.”
Cố Phong cũng chẳng hỏi gì, hắn tiếp tục ăn. Nguyên Quân Bạch nhìn dáng vẻ ăn của hắn có chút đau lòng, y nhìn một lúc thở dài mới cầm quyển sách đọc tiếp.
Sau khi ăn xong, mọi thứ trên bàn nhanh chóng dọn sạch sẽ. Nguyên Quân Bạch nhìn khung cảnh bên ngoài qua cửa, bên ngoài trời đã tối, nếu nhẩm tính có lẽ đã đến giờ Dậu.
Cố Phong ngồi bên cạnh nhìn y đọc sách, Cố Phong nhìn qua nhìn lại cảm thấy y đọc sách lại có sức mê hoặc đến như vậy. Hắn chống cằm nhìn y ngồi đọc sách, cái nhan sắc vẫn luôn mê hoặc người khác như ngày nào. Thật sư không có cách nào thoát ra khỏi sự mê hoặc này.
Nguyên Quân Bạch cảm thấy có ai đó đang nhìn y, Nguyên Quân Bạch quay sang nhìn đồ đệ đang ngồi bên cạnh. Gương mặt ngây thơ đang nhìn y, đôi mắt vẫn không chớp, Cố Phong thấy y nhìn mình có chút ngại ngùng, hắn nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Nguyên Quân Bạch nhìn hắn vậy có chút phì cười, đồng tử y co lại. Mình vừa rồi mới vui sao?
Đây là lần đầu tiên y cảm nhận được niềm vui, sau mười chín năm đau khổ kia. Sắc mặt Nguyên Quân Bạch lập tức trầm xuống, y nhanh chóng lấy lại tinh thần, quá khứ đó không nên nhắc lại.
Đến giờ Hợi, Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách trên tay xuống. Cố Phong ngồi bên cạnh thấy y bỏ quyển sách trên tay xuống, hắn có chút mệt mỏi. Nguyên Quân Bạch nhìn sang hỏi:”Buồn ngủ?”
Cố Phong nhẹ gật đầu, hắn đang định bước xuống thì y nhanh tay bế hắn đi đến giường. Y nhẹ nhàng để hắn lên trên giường rồi quay người rời đi. Cố Phong vươn tay nắm lấy vạt áo của y nói:”Sư tôn, người đừng đi. Người có thể ở lại ngủ với con được không?”
Nguyên Quân Bạch ngồi xuống giường, y phóng ra một tia linh lực đến ngọn đèn. Ngọn đèn nhanh chóng tắt, cả căn phòng bị bóng tối bao trùm, Cố Phong bị Nguyên Quân Bạch ôm vào lòng. Y ngã người xuống giường, Cố Phong vùi mặt vào lòng y, hắn chậm chậm nhắm mắt lại.