Lăng Triệt mặt dày, ngang nhiên chui vào nhà Cảnh Du mà không cần sự đồng ý của cậu ta.
- Lăng Triệt, ngươi ở đây đã ba ngày rồi, Cút.
Lăng Triệt thản nhiên ngồi vào bàn ăn,
- Nhưng ta có được "ăn" no đâu.
Cảnh Du khó hiểu, thức ăn trên bàn đầy ra đấy, sao lại ăn không no,
- Vậy ngươi mau ăn đi.
Lăng Triệt nguy hiểm nói:
- Ăn gì cũng được?
Cảnh Du không thèm để ý,
- Ngươi thích ăn gì thì cứ ăn, ta đâu có cấm đoán gì đâu.
Lăng Triệt đứng bật dậy, Cảnh Du bất ngờ,
- Ngươi đi đâu vậy!.
A
Lăng Triệt nhấc bổng Cảnh Du lên đi thẳng vào phòng,
- Ta muốn ăn em.
Sắc mặt Cảnh Du biến đen,
- Lăng Triệt, ngươi Cút.
- Chưa được ăn no thì ta làm sao cút được.
"Phịch"
Lăng Triệt vứt Cảnh Du lên giường, hắn ưu nhã cười một tiếng,
- Du Du, cảm ơn em đã đồng ý cho anh ăn nha.
- Không! Á.
.
Lăng Triệt mặc kệ, hắn đang định cho cây gậy của mình nhập động thì.
.
"Ting ting ting"
Cảnh Du nhân cơ hội này chuồn mất, Lăng Triệt sắc mặt lạnh lẽo mở quang não,
- Lão già kia tung tin chúng ta bịa đặt, vi phạm kỉ cương, lừa trên gạt dưới, cậu chuẩn bị một chút, có thể người bên liên bang sẽ đến tìm cậu.
- Biết rồi.
Lâm Minh Trạch nhướn mày, hắn nhìn bộ dạng duc cầu bất mãn, quần áo xộc xệch của Lăng Triệt nhếch miệng cười,
- Vẫn chưa ăn được người ta?
Lăng Triệt hừ lạnh,
- Nếu không phải cậu phá đám ngay lúc quan trọng thì đã xong lâu rồi.
- Ha ha.
Lâm Minh Trạch cười trên nỗi đau của người khác, hắn liếm môi,
- Cứ vậy đi, tôi cũng phải đi ăn con thỏ nhỏ của tôi đây.
- Cút.
Lăng Triệt nghiến răng nói, hắn nhìn cửa phòng đóng chặt mặt mũi tối sầm, xem ra hôm nay ăn không được rồi.
!
Ở một nơi khác,
"Rầm"
Sắc mặt Lạc Dư lạnh tanh, cậu nhếch miệng,
- Thủ trưởng đúng không, ta sẽ cho ngươi biết cái giá của việc động đến người của ta.
Lạc Dư chạy đến phủ của lão thủ trưởng đó, trùng tộc bị tiêu diệt gần hết, chỉ còn lại không đến con trên tinh cầu này, vì vậy ông ta cũng đã trở về rồi.
"Ầm"
Lạc Dư phá tan lớp phòng hộ xông vào, lão thủ trưởng dường như đã sớm biết sẽ có người đến nên đã chuẩn bị trước, gây rối cấp trên tội này cũng không phải nhẹ đâu.
- Phát trực tiếp.
- Vâng.
- Hửm?
Lão thủ trưởng có chút nghi hoặc, sao lại là omega,
- Ngươi là?
Ông ta cố tỏ ra lịch lãm nói,đang phát trực tiếp phải giữ hình tượng a.
- Lão già thúi, ông dám vu khống Lâm Minh Trạch, ha, lần này ông chết chắc.
- Ồ, hóa ra là người của Lâm thiếu tướng, là hắn phái ngươi đến đúng không.
Lạc Dư mất kiên nhẫn,
- Những cái đó ngươi không cần biết, ta cho ngươi hai cơ hội, một, ngươi công khai xin lỗi Lâm Minh Trạch ta sẽ tha cho cái mạng già của ông.
Dừng một chút, Lạc Dư híp mắt nói:
- Còn hai,! ngươi, đi chết đi là vừa.
- Hahaha! một omega yếu đuối như ngươi cũng muốn đấu với ta, không biết tự lượng sức.
Lạc Dư lạnh lẽo,
- Vậy là ngươi chọn cái thứ hai,.
.
nếu đã như vậy, thì CHẾT đi.
Lấy Lạc Dư làm trung tâm, không gian xung quanh bắt đầu trở nên lạnh giá, mặt đất cũng bắt đầu đóng băng.
Bên trên đám người lão thủ trưởng cũng xuất hiện hàng ngàn mũi tên băng,
- Hừ.
Ánh mắt Lão thủ trưởng lóe lên tia sáng lạnh băng, omega này, không thể giữ,
- Các ngươi ở đó làm gì còn không mau xông lên.
Lời ông ta vừa vang lên mấy trăm người từ khắp nơi xông ra đứng nghiêm chỉnh đằng sau lão thủ trưởng.
- Ha ha, một cái máy đẻ như ngươi lại muốn đấu với bọn ta, chậc,
Ánh mắt lão thủ trưởng lóe tên tia tà dam,
- Nhưng tiểu omega nhà ngươi không tệ, như vậy đi, các ngươi ai bắt được tôi liền thưởng nhóc con này cho người đó.
Ông ta liếc mắt nhìn đám thủ hạ nhếch miệng cười nói, Lạc Dư nhìn ông ta rồi lại nhìn mấy tên đang dùng ánh mắt khiến người ta chán ghét đáng giá mình,
- Các ngươi hôm nay đều để mạng mình lại đi.
Thủy vực hiện, khu vực xung quanh nhà của Lão thủ trưởng hiện lên một màn chắn oxi bên trong dần bị hút cạn,
"Hộc hộc"
Mọi người bắt đầu thở dốc, dị năng muốn phóng thích nhưng sức lực lại không còn, cả người mềm nhũn ngã xuống,
- Ngươi! ngươi rốt cuộc đã làm gì.
Lạc Dư nhàn nhạt,
- Làm gì, ngươi không nhìn thấy sao.
Lạc Dư giơ tay,
Phập
phập
phập
Hàng ngàn mũi tên băng rơi xuống, tất cả những người ở trong phạm vi tấn công của nó đều bị nhất kích diệt sát, khuôn mặt Lạc Dư lạnh thấu xương, cậu nhìn những cái cái xác không hồn nằm dưới đất cười nhẹ,
- Vì người nam nhân đó, tất cả, đều phải chết.
Lạc Dư vừa quay lưng rời đi thì người luôn trốn một góc quay lén cũng tắt thở, quang não của hắn cũng tối đen mất đi kết nối.
Những người vẫn luôn chú ý đến tình hình bên lão thủ trưởng nhìn thấy cảnh này đồng loạt trầm mặc,
- Ác ma.
Không biết hai chữ này từ miệng người nào thốt ra, nhưng từ ngày Lạc Dư diệt sát toàn bộ người của lão thủ trưởng thì nó đã gắn liền với cậu rồi.
Lâm Minh Trạch nhìn thân ảnh cô độc nhỏ giọng,
- A Dư!
Lạc Dư lững thững trở về, cậu biết chuyện này không thể dấu được lâu, chỉ là không biết Lâm Minh Trạch sẽ xử lí thế nào đây, từ bỏ cậu sao.
- A Dư!
Lạc Dư vừa bước vào nhà đã nghe thấy giọng Lâm Minh Trạch gọi mình, cậu mím môi:
- Có chuyện gì.
Lâm Minh Trạch từ đằng sau ôm lấy cậu khiến Lạc Dư nghi hoặc,
- Ta!
- Chúng ta kết hôn đi.
Lâm Minh Trạch ngửi ngửi vị quýt chua ngọt trên người cậu dịu dàng nói, Lạc Dư cong mắt,
- Ngươi không sợ ta sao.
Lâm Minh Trạch thản nhiên,
- Nếu giờ em muốn diệt sạch tinh tế thì hãy để ta làm, đừng bao giờ để tay mình nhuốm những thứ dơ bẩn đó nữa, được không.
Lạc Dư phụng phịu sắp khóc,
- Ta biết rồi.
- Vậy chúng ta kết hôn được không.
- Được.
_ END_.