uân Minh Tịch thật sự nhịn không nổi nữa, hắn khàn khàn nói:
- A Dư, ta muốn vào trong.
Nói xong liền lập tức rút hai ống nghiệm vứt xuống đất ưỡn thân xông vào.
- A.
Lạc Dư thở dốc, Quân Minh Tịch thỏa mãn nhắm mắt hưởng thụ,
- Bảo bối, chăt quá, em muốn kp chết ta sao.
Lạc Dư lắc đầu nguầy nguậy,
- Không có, A Dư không có mà.
Quân Minh Tịch cười trầm thấp, động tác dưới thân ngày một tăng,
"Hộc hộc"
"! "
Thẩm Nhạc đứng bên ngoài phòng thí nghiệm đi qua đi lại, hắn đứng ngoài này đợi mấy ngày rồi a, sao còn chưa ra nữa.
- LÃO ĐẠI.
CHỊ DÂU, HAI NGƯỜI LÀM XONG CHƯA VẬY.
Thẩm Nhạc hét ầm lên, ba ngày, làm gì thì giờ này cũng phải xong rồi chứ.
- LÃO ĐẠI!
Cả căn cứ đều nghe thấy tiếng hét của Thẩm Nhạc, một đám tang thi vừa ăn tinh hạch vừa cảm thán, lão đại của họ đúng là uy vũ, không biết chị dâu có chịu được không.
Giang Diệc Phong vừa bn xong, hắn đang định tha cho Ân Vũ thì nghe thấy hai người kia vẫn còn chưa làm xong.
- Hừ.
Giang Diệc Phong sắc mặt thay đổi, thứ bên trong Ân Vũ lại một lần nữa , hắn sẽ không thua Quân Minh Tịch.
- A a.
Giang Diệc Phong lại lôi Ân Vũ dậy từ phía dưới làm cậu ta.
- Đừng!
Ân Vũ yếu ớt nói, cậu ta cũng nghe thấy tiếng hét, Thẩm Nhạc, ngươi đợi đó cho ta, bổn thiếu gia nhất định.
.
nhất định sẽ thiến ngươi.
Đến cuối ngày, cánh cửa phòng thí nghiệm đóng chặt mới mở ra, Quân Minh Tịch sửa sang lại quần áo trên người nói:
- Có chuyện gì?
Khóe môi Thẩm Nhạc giật giật,
- Lão đại, đám dị năng giả kia đã xử lí xong rồi chúng tôi đang đợi ngài ra chỉ thị tiếp theo.
Quân Minh Tịch phất tay,
- Cứ tạm thời như vậy đã, ngươi đi đi.
- Vâng.
Thẩm Nhạc cúi đầu nói, hắn còn tưởng hai người này ở trong đó "chơi" vui đến nỗi xảy ra chuyện rồi chứ, may quá.
Phù
Thẩm Nhạc thở phào quay đầu rời đi, Quân Minh Tịch đóng cửa lại,
- A Dư, em, không sao chứ.
Lạc Dư cơ thể chi chít những quả dâu tây đỏ chót, cậu nhếch miệng,
- Không cái con m ngươi sao, ngươi! ngươi thử để ta bẻ cây gậy của ngươi xem có sao hay không.
Lạc Dư dùng ánh mắt giết người nhìn Quân Minh Tịch, cả người dinh dính khiến cậu khó chịu lầm bầm,
- Còn không mau đưa ta đi tắm.
Quân Minh Tịch cong mắt cười đứng nghiêm,
- Tuân lệnh.
Hắn bế Lạc Dư lên đi vào nhà tắm,
- Để ta giúp em lấy mấy thứ bên trong ra.
Quân Minh Tịch vừa dứt lời Lạc Dư đã gầm lên:
- Tên thần kinh, ngươi cút ra ngoài cho ta.
- Ầy, chúng ta là vợ chồng mà, vợ, để chồng giúp em nha.
Quân Minh Tịch mặt dày nói, tay hắn thò xuống bên dưới muốn sờ soạng thì bị Lạc Dư tát bốp một cái,
- Ai là vợ ngươi, CÚT.
Quân Minh Tịch cả người ướt sũng đi ra ngoài, hắn cầm lọ chất lỏng trên bàn lắc lắc nghi hoặc hỏi:
- A Dư, cái thứ màu đỏ này là gì vậy.
Lạc Dư đang vật lộn trong nhà tắm nghe thấy vậy ánh mắt lóe lên tia sáng xảo quyệt,
- Đó là thuốc giải thi độc, ta kiểm nghiệm rồi, dùng rất tốt.
Quân Minh Tịch nhăn mày nhưng hắn nguyện ý tin tưởng Lạc Dư,
"Ực"
Một hơi uống hết sạch, người Quân Minh Tịch nóng lên, những tế bào nhiễm độc trong cơ thể dần bị đốt cháy.
- Hự.
Lạc Dư đứng ở cửa nhà tắm thản nhiên nhìn hắn ngã nhào xuống đất đau đớn co quắt, chậc, thứ đó chỉ cần dùng ba giọt là được rồi, không biết tên này có chịu nổi không a.
- Ha hả.
Lạc Dư cười vui vẻ, để xem ngươi sau này có dám chọc ta nữa không.
- Là lá la là la.
.
Lạc Dư vừa ngâm nga bài hát không biết tên vừa tắm rửa, lấy mấy thứ không sạch sẽ trong cơ thể ra.
"! "
- Sao vẫn không tỉnh a.
Lạc Dư cảm thấy có chút quái lạ chọc chọc mặt Quân Minh Tịch, tiếng, tuy tên này uống hơi nhiều nhưng đâu có đến nỗi bất tỉnh lâu như vậy.
- Ê, tỉnh, Quân Minh Tịch.
Lạc Dư buồn ngủ dụi mắt, tên này nhìn qua chắc phải ngủ thêm vài tiếng nữa, chợp mắt một chút vậy.
- Oáp!
Lạc Dư mặc kệ người tự xưng là chồng mình nằm dưới đất, còn bản thân thì lạch bạch trèo lên chiếc giường duy nhất lăn ra ngủ ngon lành.
- Ưm!
Lạc Dư vừa lên giường không được bao lâu thì người nằm dưới đất mở mắt, trán Quân Minh Tịch chảy xuống ba vạch đen, vợ của hắn "thật tốt" a.
Vị tang thi vương nào đó, không muốn để bản thân mình ủy khuất, hắn tự giác đứng dậy chui vào trong chăn ôm lấy bảo bối của mình nhắm mắt.
- Vợ ơi, ngủ ngon.
Lạc Dư ôm lấy Quân Minh Tịch, cảm nhận hơi thở ấm áp cùng nhịp tim vững vàng trong lồng ngực hắn.
Tên ngốc.
Lạc Dư cong môi cười nhẹ, ừm, quả nhiên là con người vẫn tốt nhất.
!.
- Tiểu Vũ, em bị thương rồi, ta đi lấy thuốc bôi cho em.
Giang Diệc Phong đau lòng hôn lên trán Ân Vũ một cái, hắn đừng dậy chạy đi tìm Thẩm Nhạc,
- Thẩm Nhạc, ta muốn lấy ít thuốc tiêu sưng cho Tiểu Vũ, ngươi biết nơi nào có không.
Nếu có thể Giang Diệc Phong thật sự không muốn nhờ vả tên này, nhưng ở đây hắn chỉ quen một mình Thẩm Nhạc thôi a, haiz.
- !.
Thẩm Nhạc đang bàn bạc với mấy con tang thi cấp cao khác thì bị nhét một đống cơm chó.
Mấy con bên cạnh hắn cũng không tốt hơn là bao, khi dễ bọn ta không có vợ đúng không,
- Không có.
Một người chống tay trừng mắt nhìn Giang Diệc Phong,
- Thẩm Nhạc.
- Đi theo ta.
Thẩm Nhạc bất đắc dĩ, đây là khách của lão đại, hắn cũng chẳng dám đắc tội.
Hắn đưa Giang Diệc Phong đến chỗ bác sĩ,
- Nhạc đội trưởng, anh muốn thuốc gì vậy.
Một nam nhân trung niên cung kính nói, Thẩm Nhạc chỉ chỉ Giang Diệc Phong,
- Hỏi hắn.
Giang Diệc Phong cũng không vòng vo,
- Ta muốn thuốc tiêu sưng, giảm đau, đặc biệt mấy loại cho người vừa làm xong chuyện đó.
- !.
Ặc, được, có ngay.
.