Trong đầu Lạc Dư hàng loạt dấu hỏi chấm, nhưng cậu không nói chuyện với nữa mà chạy lại chỗ người đó nói:
- Thiên Vũ, huynh làm gì vậy.
La Thiên Vũ chỉ nhàn nhạt nhìn Lạc Dư một cái rồi nói:
- Không có gì, ừm, Lạc Dư dạo này ngươi rất bận sao.
Lạc Dư tò mò nhìn quyển sách trong tay hắn nói:
- Đâu có đâu.
- Vậy tại sao ngươi không đến tìm ta.
La Thiên Vũ vội ngậm miệng, từ bao giờ hắn lại để ý đến Lạc Dư vậy chứ. Lạc Dư không chú ý đến La Thiên Vũ đang túng quẫn, cậu thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn cầm chén trà lên uống một ngụm.
La Thiên Vũ nhìn Lạc Dư, đột nhiên hắn phát hiện ra cái gì đó, hắn ngây ra một chút rồi nói:
- Lạc Dư, sao tu vi ngươi đã lên đến linh sĩ tầng rồi, ta nhớ ngươi còn chưa bắt đầu tu luyện mà.
La Thiên Vũ thật sự không thể nào tin nổi, ngay cả bản thân hắn cũng không tu luyện nhanh như vậy, tuy nói hắn tuổi đã bắt đầu tu luyện nhưng bây giờ hắn cũng chỉ mới là linh tướng tầng thôi.
Người trong nhà đều không biết tu vi hắn đã vượt qua bọn họ, cứ tưởng hắn dùng thủ đoạn gì đó để che dấu tu vi. Nhưng hắn có thể chắc chắn Lạc Dư chưa từng tu luyện, điều này hắn làm sao không nhìn ra được chứ.
Như vậy ... Lạc Dư mới tu luyện có mấy ngày đã lên đến linh sĩ hậu kì rồi. La Thiên Vũ có chút không tin tưởng được, ở nơi linh khí mỏng manh như vậy mà hắn lại có thể gặp được một tên yêu nghiệt, hơn nữa còn cùng hắn lớn lên cùng nhau.
Lạc Dư phụng phịu, nói:
- Có phải huynh chê tu vi ta thấp không,... nhưng tu luyện thật sự rất chán, ta không muốn
La Thiên Vũ hơi khựng lại một chút, hắn có chút buồn cười nhìn cậu, nếu bây giờ cho mấy thiên chi kiều tử bên trêи thượng giới xuống đây tu luyện thì hắn có thể chắc chắn, tốc độ của họ sẽ kém xa Lạc Dư.
Hắn mỉm cười bất chi bất giác thò tay qua xoa xoa đầu cậu nói:
- Lạc Dư như vậy đã rất giỏi a, tu vi thì cứ từ từ, ngươi mới tuổi mà.
Lạc Dư cười hì hì theo bản năng dụi dụi vào tay La Thiên Vũ. Hai người nói chuyện vui vẻ, Lạc Dư chỉ trong vòng mấy canh giờ đã bị La Thiên Vũ hoàn toàn thu phục.
Một phần vì cảm giác quen thuộc, một phần vì cậu thích ở bên nói chuyện với La Thiên Vũ, phòng bị trong lòng cậu đã bị La Thiên Vũ vượt qua rồi.
Lạc Dư có chút lưu luyến không muốn rời La Thiên Vũ, nhưng cậu không thể ở đây mãi được a.
Cậu về nhà, hôm sau không cần nhắc nhở cậu đã lạch bạch chạy đến La gia tìm La Thiên Vũ chơi.
Tâm tình La Thiên Vũ có chút phức tạp, hắn không thể hiểu được những hành động hôm nay của mình.
Lạc Dư đem công pháp của hệ thống tặng cho đưa cho La Thiên Vũ xem.La Thiên Vũ ngây ngẩn nhìn bộ công pháp trước mặt, nói:
- Lạc Dư, cậu lấy bộ công pháp này ở đâu.
Lạc Dư chưa kịp nói thì ở trong đầu cậu đã gào thét:
-/ Sao cậu lại đem nó đưa cho đối tượng công lược chứ, không được tiết lộ hệ thống, nếu không thì nhiệm vụ sẽ lập tức thất bại/
Lạc Dư mấp máy môi:
- Đây, đây là của một lão gia gia cho ta.
La Thiên Vũ bật cười, sao hắn không nhìn ra Lạc Dư đang nói dối cơ chứ, nhưng hắn cũng không vạch trần nó chỉ cười nói:
- Lạc Dư, sau này ngươi đến đây tu luyện đi, ta dạy ngươi.
Mắt Lạc Dư sáng lên, cậu gật đầu lia lịa nói:
- Được, được.
Từ đó trở đi, ngày nào Lạc Dư cũng chạy đến La gia tìm La Thiên Vũ. Cha mẹ cậu cũng không biết phải nói gì, đành mặc kệ cho Lạc Dư thích quậy như thế nào thì quậy.
Một năm sau, tu vi của Lạc Dư đã lên đến linh tướng cấp rồi. Ngay cả La Thiên Vũ cũng kinh hãi trước tốc độ thăng cấp này, nhưng hắn cũng không thua kém chút nào, hắn đã đột phá lên linh vương tầng rồi.
Phải biết, càng lên cao thì thăng cấp càng khó, như cha mẹ Lạc Dư cũng thế, rất lâu rồi họ vẫn ở linh tướng, không hề có dấu hiệu đột phá.
Hôm nay, cha Lạc Dư gọi cậu đến, ông hài lòng nhìn con trai mình, nói:
- A Dư, con tu luyện đến đâu rồi.
Lạc Dư thành thật nói :
- Dạ, con bây giờ đã là linh tướng sơ cấp rồi ạ.
Cha Lạc kinh hãi, nhưng nhanh chóng chuyển sang vui mừng, ông kϊƈɦ động, nói:
- Tốt, A Dư thật giỏi.
Lạc Dư chạy đến ôm lấy ông nói:
- Con nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, nhất định sẽ khiến cha mẹ mở mày mở mặt.
Cha Lạc vỗ lưng Lạc Dư, ông đứng dậy đi đến trước một bức tranh, ông lấy nó xuống rồi ấn một viên gạch xuống, bên cạnh lập tức xuất hiện một căn mật thất.
Ông vẫy tay kêu Lạc Dư đi theo mình, hai người đi vào trong, trước mặt hai người lúc này là một chiếc hộp vô cùng tinh tế . Lạc Dư nhìn xung quanh, hình như trong này chỉ có mỗi chiếc hộp này thôi a.
Cha Lạc quỳ xuống dập đầu ba rồi tiến lên mở chiếc hộp ra. Lạc Dư " oa " lên một tiếng, bên trong chiếc hộp là hai chiếc nhẫn một đen một trắng, trêи mỗi chiếc còn có hình hai con rồng một đen một trắng.
Cha Lạc giơ chiếc hộp đến trước mặt Lạc Dư nói:
- A Dư, đây là bảo vật gia truyền của nhà chúng ta, hai chiếc nhẫn phân biệt là hắc long và bạch long.
- Từ giờ nó là của con, hãy giữ cẩn thận, bên trong có hai chiếc nhẫn, con có thể đem chiếc còn lại cho người con thích không thì cất đi cũng được.