Lạc Dư chán nản ngồi nhìn thầy giáo đang thao thao bất tuyệt trêи bảng.Cậu nghe không hiểu cái gì , hơn nữa, nguyên chủ cũng học rất giốt a.
Lạc Dư nhìn những người khác trong lớp, vậy mà không có một ai nghe giảng hết,người thì chơi game, người thì ngồi soi gương trang điểm.
Lạc Dư nhìn bọn họ rồi lại nhìn thầy giáo đang nói những thứ kì quái mà cậu nghe không hiểu một chút nào.Cuối cùng cậu chẳng thèm quản thầy giáo nữa mà lăn ra bàn ngủ, những người khác cũng đâu có nghe, cậu nghe làm cái quái gì.
Đến giờ tan học cậu đợi mọi người rời đi hết rồi mới từ từ đứng dậy bước ra khỏi phòng học trở về nhà.
Đã sắp h rồi, trời cũng bắt đầu tối lại, Lạc Dư bước nhanh về nhà mình, nhưng cậu mới đi được nửa đường thì bị một đám người chặn lại.
Vương Chi Hạo nhìn Lạc Dư bằng ánh mắt lạnh băng, hừ, Vương Chi Hạo một bụng hỏa khí, hôm nay hắn vừa bị ông già nhà mình dạy dỗ một trận, đang không biết tìm ai để trút giận thì đột nhiên lại nghĩ tới Lạc Dư.
Hắn liền dẫn theo một đám người đứng ở đây đợi cậu, Vương Chi Hạo nhìn chằm chằm Lạc Dư, hừ lạnh nói:
- Thằng quái dị, mày để tao đợi mày lâu thật a.
Lạc Dư nhìn bọn họ, cậu biết mấy người này, bọn chúng chính là những kẻ khiến nguyên chủ trở thành như bây giờ.
Từ khi nguyên chủ đi học, bọn chúng hầu như ngày nào cũng tìm nguyên chủ đánh đập ,chế nhạo, nguyên chủ cũng chẳng dám phản kháng, " Lạc Dư " biết mấy người này đều có gia cảnh không bình thường, cậu không chọc nổi.
Lâu dần, nguyên chủ ngày càng trầm mặc, tính cách ngày càng trở nên u ám, đến khi ông bà cậu mất, cậu đã không còn cười nữa,cũng chẳng nói chuyện, người khác đều cho rằng cậu bị câm, ai cũng chán ghét, xa lánh cậu.
Lạc Dư hít sâu một hơi cưỡng ép mình không được run rẩy, cậu biết, như vậy sẽ làm bọn chúng càng hưng phấn hơn thôi.
Lạc Dư mím môi không do dự quay đầu chạy đi, cậu gắng hết sức chạy thật nhanh, nhưng thân thể này của cậu lâu ngày không vận động nên rất yếu, cậu không chạy được bao lâu thì bị bọn chúng đuổi kịp.
Vương Chi Hạo " phi" một tiếng :
- Vậy mà mày dám chạy, muốn chết, đánh cho tao.
Vương Chi Hạo ra lệnh cho mấy người đằng sau tiến lên, hắn dùng một chân đạp mạnh lên đầu cậu, cười lạnh:
- Nha, sao không chạy nữa đi,chạy đi, hahaha.
Vương Chi Hạo cùng mấy người khác kéo cậu vào một ngõ hẻm gần đó rồi xúm vào đánh tới tấp vào người cậu, đến khi Lạc Dư không còn phản ứng thì Vương Chi Hạo đá một phát vào đầu cậu:
- Đi.
Đến khi bọn chúng đi hết thì người vốn đang nằm bất tỉnh mở mắt ra, Lạc Dư chớp chớp mắt :
- Mèo mướp thúi, cảm ơn ngươi che chắn xúc giác cho ta.
không nói gì, tuy nó không muốn ai bắt nạt kí chủ ngu ngốc của mình ngoại trừ nó nhưng khi kí chủ nó thật sự gặp nguy hiểm thì nó lại không làm được gì chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bị mấy kẻ đó đánh đập.
Lạc Dư thấy mèo mướp thúi không trả lời mình thì cười cười an ủi:
- Ta không sao, dù gì ta cũng chẳng cảm giác được đau đớn, ngươi không phải tự trách mình.
Lúc này mới lí nhí nói với cậu:
-/ Kí chủ, là tại tôi không phát hiện ra bọn chúng sớm hơn nên mới khiến cậu bị đánh, xin lỗi /
Lạc Dư khẽ nói một tiếng " không sao" rồi đứng dậy rời khỏi chỗ này.Đột nhiên, giọng nói kϊƈɦ động của vang lên:
- / kí chủ, kí chủ, là đối tượng công lược của chúng ta../
Lạc Dư nghi hoặc hỏi:
- Ở đâu.
hệ thống:-/ Bên đó, cậu quay đầu lại, chính là ở bên trong a/
Lạc Dư nhíu mày quay lại theo sự chỉ dẫn của hệ thống đi sâu vào trong con hẻm nhỏ, cậu đứng trước mặt một người đang nằm im trêи đất, ngờ vực hỏi:
- Là người này sao
hệ thống : -/ Đúng, đúng, kí chủ chính là anh ta a/
Lạc Dư đá đá vài cái vào người đối phương nhưng lại chẳng thấy người này có phản ứng gì, cậu quay đầu nhìn mèo mướp thúi:
- Hình như chết rồi a.
dựng đứng lông:
-/ Hắn mà chết thì cậu với tôi còn ở đây được à, mau đưa hắn về chữa trị nhanh lên/
Lạc Dư bĩu môi, cúi xuống khó khăn lôi người này từ trêи đất dậy. Câu dùng hết sức chín trâu hai hổ mới đưa được Hàn Dật về đến nhà, vứt anh huỵch một phát xuống ghế sô pha rồi cậu ngồi bệt xuống thở hồng hộc lẩm bẩm :
- Mệt chết mất, tên này ăn gì mà nặng như vậy chứ.
Nghỉ một chút, Lạc Dư đứng dậy đi lấy ít thuốc ra băng lại vết thương cho Hàn Dật, cậu nhìn vết thương trêи người anh rồi lại nhìn mấy vết bầm trêи người mình, khóe miệng khẽ co giật nhưng không nói gì mà im lặng bôi thuốc vào miệng vết thương rồi băng bó lại.
Cậu đem quần áo dơ của anh cởi bỏ muốn mặc đồ của mình cho anh ,nhưng, đồ của cậu anh không mặc vừa a.
Lạc Dư vò đầu, cuối cùng cậu đem một chiếc chăn mỏng phủ lên người anh xong mặc kệ luôn.
chán nản không biết phải nói gì với kí chủ nhà mình nữa, nó bay qua bay lại trước mặt cậu léo nhéo :
-/ Kí chủ , đây là đối tượng công lược của chúng ta a, cậu không thể làm vậy được , nỡ anh ta mang thù thì sao./
Lạc Dư trợn mắt :
- Vậy ngươi nói ta phải làm thế nào a.
Hệ thống :-/ Ít nhất thì cậu cũng phải cho người ta năm trêи giường chứ, cậu nhìn người anh ta kìa, còn dài hơn cả cái ghế a, nằm thế làm sao chịu nổi a.../
Lạc Dư bị mèo mướp thúi nói đến phiền, cuối cùng cậu vẫn phải đi ra lôi Hàn Dật lên giường mình nằm.
Nhà cậu cũng chỉ có một phòng ngủ thôi a, cho anh ta nằm, lát nữa, cậu không biết mình phải ngủ đâu a.
Nhà này là mẹ "Lạc Dư "mua cho cậu ấy, bà muốn dùng nó để cắt đứt quan hệ mẹ con với "Lạc Dư " bà đã có gia đình mới rồi, không muốn dính dáng gì đến cậu nữa.