Trương Gia Bảo là một công nhân viên chức bình thường không thể bình thường hơn.
Như mỗi ngày, cậu đang trên đường đi làm.
cậu đang nghe điện thoại của cấp trên thì bỗng có một chiếc xe tải lao đến trước mặt.
và cậu không còn thấy gì nữa.
Trương Gia Bảo tỉnh dậy mở mắt ra là một không gian trắng xoá : Đây là đâu? Mình đang đi trên đường và rồi bị một chiếc xe tông trúng kia mà, có khi nào đây là thiên đường không!
Giọng nói lạ hiện lên: Tào lao, kí chủ có thấy thiên đường nào mà nó trắng như vậy không.
Trương Gia Bảo giật mình: Ai dị ma hả tui sợ lắm đừng nhát tui, trời ơi mẹ ơi cứu con.
TAT huhu.
Một cái màn hình xuất hiện trước mặt Trương Gia Bảo và nói : kí chủ mồ côi mà có mẹ đâu mà kêu.
Trương Gia Bảo: Ời ha ! Mà mày là cái gì dạ.
Giống màn hình máy tính quá ha.
.Nói rồi cậu chọt chọt lên nó.
Hệ thống tức giận nói: Sao ngài có thể chọt người khác như vậy, thật không lịch sự gì cả.
A hem xin tự giới thiệu tui chính là hệ thống đẹp trai ngầu lòi trong series công lược đó.
Trương Gia Bảo ngơ ngác: Là sao??????
Hệ thống : ....
Hệ thống rốn lên trong mắt hừng hực lửa giận: Là tui chọn cậu rồi đó giờ cậu làm công cho tui rồi tui cho cậu sống lại, còn mà không chịu thì tui lấy sét đánh cậu nát xương.
Trương Gia Bảo sợ hãi trả lời lại: Ừm ừm ừm!
Hệ thống lật mặt cười dịu dàng như hiền: Dị là được rồi.
Rồi giờ là tui cho cậu đến thế giới đầu tiên hem.
Vì là thế giới đầu nên tui sẽ cho nó ở chế độ thấp để cậu dễ thở he.
Trương Gia Bảo chưa hết sợ gật đầu lia lịa.
Hệ thống : Rồi OK.
Thế giới đầu tiên lẹt gô bắt đầu đếm ngược ........................
Bỗng một cái hố đen xuất hiện dưới chân cậu, rồi nó từ từ lớn dần, cậu rơi xuống hố và được trải nghiệm cảm giác trượt ống đầu đời từ lúc mở mắt tới nay.
Còn hệ thống thì nó phóng trong đầu cậu từ lúc cái hố xuất hiện và ngủ chứ nó ngu gì mà phải trải nghiệm cái trò vô bổ và đánh sợ ấy chứ.
Niềm vui của nó là hành người khác chứ không phải hành chính mình đâu.
Tự khen mình một câu thật thông minh xong nó tự đắp mềm còn không quên bật nhạc cải lương ngủ ngon lành trong tiếng thét như heo bị cắt tiết với hai hàng nước mắt đong đầy của cậu.
Sau khi hệ thống ngủ vừa vặn tròn phút thì cũng tới được thân xác của nguyên chủ đầu tiên.
Trương Gia Bảo vừa mở mắt, đập vào mắt cậu là một cái trần nhà bằng cây, cậu đứng dậy đi xung quanh.
Nội thất của căn phòng này y như nhưng bộ phim cổ trang câu hay xem để giết thời gian.
Vậy ra là mình đã xuyên đến thế giới cổ trang rồi hả? cậu phân vân hỏi.
Hệ thống đang đợi thời khắc quan trọng và rồi nó xuất hiện ra trước mặt cậu và nói: Đúng rồi đó kí chủ.
Trương Gia Bảo hết hồn la lên: Aaaaaaaaaaaa....!Nhìn lại là hệ thống thì cậu thở phào: Dị bây giờ tui phải làm gì?
Hệ thống vừa cười ngặt nghẽo trong lòng vừa nói: À quên, tui sẽ phát nhiệm vụ đầu tiên cho cậu...
KẼO KẸT hệ thống đang nói thì cửa phòng đang đón bị đẩy vào.
Tâm sự của tác giả: Sau mà con hệ thống này nó thâm dị trời.
Hệ thống : Tui sao kệ tui.
Bà tin một hồi hai con mắt bà thâm luôn hông.
Tác giả: Dạ em sai rồi.
Chị là nhứt..