Khoảng nửa tiếng sau, Trương Gia Bảo lại chở về dáng vẻ khi mới làm xong trận đầu mà nằm thở .
Người cậu vẫn còn đang run rẩy vì sự vồ vập của bé bi Dương Vũ lúc nãy.
Nhớ đến lúc hắn cứ chà xát lên đùi là lửa nóng trong người lại hừng hực lên, cậu lục tìm điện thoại và bật một bài nhạc thiếu nhi lên muốn làm lạnh cái đầu đen tối này.
Bỗng cả người cậu như bị ai đó nâng lên không trung, Trương Gia Bảo giật mình vội vàng chộp lấy một cái gì đó.
Ngay sau đó, hai tay cậu đã quàng qua cổ một người.
Khi cậu còn đang tự hỏi bản thân đã làm như thế nào để hai tay hoàn hảo nằm trên cổ hắn thì đã nghe Dương Vũ cười khẽ phía trước.
Không biết có phải do giận hắn hay không mà cậu đã phồng má, nói với giọng giận hờn: " Anh cười làm gì? Vui lắm à?".
Dương Vũ lúc này đã không còn vẻ ma mị khi nãy mà đã trở về với dáng vẻ ôn nhu thường ngày, nói: " Không có gì.
Chỉ là bé Bảo nhà mình đáng yêu quá thôi".
Trương Gia Bảo giơ tay đánh vào đầu hắn nói: " Vẫn chưa cưới về đâu.
Mà nói nhà mình, kẻo anh hai em biết là anh mềm mình đó ".
Hắn cười tươi nói: " Chẳng phải anh ấy đã đồng ý giao em cho anh rồi sao?".
Cậu bất ngờ nhìn hắn hỏi: " Sao anh biết được?".
Dương Vũ nhìn lên trần nhà, rồi nhìn cúi đầu xuống nhìn cậu, cười nói: " Không biết nữa.
Chắc là giác quang thứ của anh cho anh biết".
Rồi hắn hôn nhẹ lên môi Trương Gia Bảo và bế cậu vào nhà tắm tẩy rửa.
Hệ thống lúc này thì vỗ tay ngưỡng mộ, nói: " Giác quang nhạy quá bạn ơi, cho xin vía giác quang thứ với".
Sáng hôm sau, Trương Gia Bảo tỉnh dậy với cặp đùi đau rát.
Khi thấy Dương Vũ đi vào gọi mình, cậu đã nhịn không được mà đem gối nắm thẳng vào hắn hai cái liền.
Dương Vũ nhanh nhẹ chụp lấy gối rồi đặt nó lại trên giường, hắn cho chút lo lắng hỏi: " Bảo Bảo, có chuyện gì sao? Sao trông mặt em đỏ quá".
Trương Gia Bảo thấy mặt tên đã gây ra cho cặp đùi tê rát của mình, lửa giận bùng lên tức giận nói: " Tất cả là tại anh.
Tại anh mà....mà đùi của em nó...nó".
Vừa nói nước mắt cậu vừa như trực trào chuẩn bị tuông ra bất cứ lúc nào .
Dương Vũ thấy cậu đang chuẩn bị rơi nước mắt thì càng lo lắng, nói: " Có phải làm đau em rồi không? Để anh đi lấy thuốc mỡ tối qua bôi tiếp".
Thấy hắn đang lo lắng cho mình, nỗi tức giận cũng với đi.
Cậu ôm lấy gấu bông nhỏ được hắn tặng vào lúc nhỏ và đưa đùi ra cho hắn thoa thuốc.
Vì tối qua có thoa một lần thuốc mỡ, nên vết thương cũng không nghiêm trọng gì mà chỉ để lại hơi xót xót một chút, khiến cho Trương Gia Bảo hơi khó chịu.
Đến chiều, thì cuối cùng cũng hết cảm giác khó chịu.
Cậu lại trở về là một người đi lại bình thường.
Nhưng nhiêu đó cũng không làm cậu vui, đến khi bữa tối được Dương Vũ bày lên.
Vì để bồi bổ và dỗ em bé nhà mình, nên đâu đâu cũng là món Trương Gia Bảo thích, làm cho cậu ăn đến no cần.
Xoa xoa cái bụng múi trong múi, Trương Gia Bảo cảm thấy bản thân đang có chút quái lạ.
Tại sao cậu ăn nhiều như vậy, mà lại không béo lên vậy ta.
Tuy múi vẫn là múi, nhưng lượng mỡ không khác lúc mới nhập học chút nào.
Vội vàng cân lại bản thân một chút, phát hiện số kí vẫn là kg thì hơi khó hiểu.
Cậu quay qua hỏi Dương Vũ đi từ trong bếp ra: " Vũ ơi, anh có biết tại sao em lại không tăng cân không? Từ lúc nhập học đến giờ, không biết tại sao mà em vẫn như vậy? Có lẽ nào em bị suy dinh dưỡng nên mới không lớn không? Rõ là em ăn nhiều như vậy".
Dương Vũ đi về phía cậu nhìn cậu từ trên xuống dưới: " Anh thấy em vẫn bình thường mà, chỉ là trong em có hơi nhỏ hơn những beta bình thường một chút thôi.
Nếu không thì mai chúng mình xin nghỉ một ngày đi khám thử xem?".
Trương Gia Bảo nghĩ đến cũng còn mấy ngày nữa sẽ thi nên cũng không muốn phân tâm đến chuyện khác, nói: " Thôi, hay cứ để thi xong rồi mình hả đi đi.
Tới lúc đó anh với em đi khám tổng quát".
Dương Vũ cũng thấy cậu nói có lý, gật gật đầu đì vào lấy một dĩa trái cây đã được gọt sẵn cùng ngồi sô pha vừa ăn vừa xem ti vi.
Khoảng tuần sau, việc thi cử đã kết thúc.
Trương Gia Bảo và Dương Vũ sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà một chuyến.
Rồi cùng nhau lái xe về nhà ba mẹ mình.
Về đến nhà thì cả nhà hai bên đã ra đón đông đủ.
Nhưng không hiểu sao khi ba Trương và mẹ Dương nhìn cậu qua một cái, thì cả hai lại thở dài nói: " Gầy đi nhiều rồi".
Và kéo cậu vào nhà tắm rửa sạch sẽ.
Đến bữa ăn, hai người thi nhau gắp đồ ăn cho cậu, đến nỗi Dương Vũ ngồi bên cạnh cũng chẳng có cơ hội nào để chen vào.
Mà đến khi cậu no còn phải chén hét đồ mà ba Trương và mẹ Dương gắp cho cậu.
Thế là khi bữa ăn cơm trưa xong, thì đã có hai bé heo con ôm bụng no căng ngồi ở sô pha.
Bé heo lớn ụt ịt nói với heo nhỏ: " Bảo Bảo, chúng ta vườn đi dạo vài vòng cho tiêu thực đi".
Bé heo nhỏ cũng thấy bụng mình nặng nặng, nên cũng gật đầu nắm tay bê heo lớn cùng đi dạo sao nhà.