Trương Gia Bảo trở lại không gian, nhờ hệ thống xoá bớt cảm xúc.
Rồi tiến hành nhận cốt truyện của thế giới tiếp theo.
Thế giới mạt thế
Nam chính tên là Dương Kiệt.
Là một học sinh cấp ba sắp tốt nghiệp của thế giới này trước mạt thế.
Khi xảy ra mạt thế đã làm cho cuộc sống của mọi người trên thế giới đảo lộn.
Kể cả Dương Kiệt, cha mẹ hắn bị nhiễm virus biến thành xác sống muốn ăn thịt người.
Hắn phải giết chính cha mẹ mình để sống sót và bị chính những người bạn cùng lớp đẩy vào bầy xác sống.
Hắn kích hoạt được dị năng và sống sót từ trong bầy xác sống.
Từ đó khám phá ra lỗi năng lượng trong đầu chúng có thể hấp thụ để giúp dị năng thăng cấp, hắn vừa giết xác sống vừa hấp thụ lỗi năng lượng khiến cho bản thân mạnh lên và trả thù.
Suốt hành trình Dương Kiệt thu thập được một số thuộc hạ trung thành và xây dựng nên căn cứ ngăn cách xác sống với con người.
Vô tình gặp lại bạn học cũ đã bị biến thành xác sống, rồi kết liễu bọn chúng.
Hắn bắt tay với chính phủ diệt vua xác sống và tìm kiếm loại thuốc diệt virus xác sống và dành lại hoà bình cho con người.
Còn cậu là một con mèo bình thường.
Khi virus phát tán, bị biến thành một con mèo tai và đuôi và xuất hiện được dị năng chữa trị.
Nhưng vì là mèo nên không ai quan tâm, trong một lần đi kiếm ăn bị hiểu lầm là mèo bị biến thành xác sống và bị bắn chết.
Trương Gia Bảo xem xong trầm mặt im lặng đi.
Hệ thống hả hê cười: " Kí chủ thật tội nghiệp.
Lưu lạc đến mức phải trở thành động vật luôn này.
Haha...".
Cậu ngồi một gốc tự kỷ mà nghi ngờ nhân sinh, trong lòng lặng lẽ rơi một giọt nước mắt đau thương.
Hệ thống an ủi: " Không sao mà.
Chỉ cần dị năng của cậu thăng cấp lên cấp thì sẽ có thể biến thành người thôi".
Ngay tức khắc, cả người cậu tràn đầy sức sống tỏa ra năng lượng happy.
Vội vàng xem nhiệm vụ rồi tiến hành đi vào thế giới tiếp theo.
Nhiệm vụ chính: Công lược nam chính
Đối tượng công lược: Dương Kiệt.
Nhiệm vụ phụ: Cùng nam chính cứu thế giới
Trương Gia Bảo: " Đã xong mình đi thôi Thống Thống".
Hệ thống : " OK.
Chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo ......
Bắt đầu ".
Ngay tức khắc cậu nhắm mắt lại, cảm giác mình đang rơi tự do một cách quen thuộc mà muốn ngất đến.
Chỉ thầm cầu nguyện cảm giác này sẽ qua mau.
Ở một bên khác, trước mạt thế nửa tháng.
Một thiếu niên từ ác mộng tỉnh dậy, hít thở nặng nề.
Hắn chậm rãi bình tĩnh và quan sát xung quanh căn phòng mình đang ở.
Khi nhìn đến đồng hồ báo thức trên đầu tủ hiện lên ngày tháng và thời gian hiện tại, thì Dương Kiệt ngạc nhiên tròn mắt.
Vội vàng chạy đến cửa sổ mở mạnh ra, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, nếu ông trời đã cho hắn cơ hội làm lại từ đầu vậy thì hắn cũng nên cho những kẻ đã từng hại hắn nếm mùi đau khổ.
Bỗng hắn nghe được giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe lại: " Kiệt à.
Đến giờ đi học rồi, đừng ngủ nướng nữa.
Xuống ăn sáng rồi đi học thôi con".
Trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, hắn kiềm nén nước mắt sắp trào ra khó khăn trả lời: " Vâng ạ".
Nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân cho giống một học sinh cấp ba, hắn bước xuống lầu nhìn ba mẹ mình ngồi trên bàn ăn mà thấy hạnh phúc.
Nếu như mạt thế không đến có lẽ hắn đã hạnh phúc bên ba mẹ rồi.
Ăn sáng xong xuôi, cũng là lúc đi học.
Trên đường đi nhớ đến những người bạn cùng lớp từng thân thiết mà ghê tởm.
Dương Kiệt không ngờ những người mà hắn tin tưởng nhất lại trở thành những kẻ khiến hắn thất vọng, đau khổ nhất.
Nhìn điện thoại hiện thị ngày tháng, Dương Kiệt tính toán còn nửa tháng là sẽ đến mạt thế, lần này hắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng và bảo vệ ba mẹ mình an toàn..