Cả nhà ăn cơm trong không khí vui vẻ.
Được Dương Kiệt nói trước nên các cô cho thức ăn không cho gì hết ngoài thịt và một ít cá.
Nên đến lúc ăn Trương Gia Bảo chỉ ăn thịt mà hắn đút cho.
Ăn đến khi không thể ăn nổi nữa, cậu đẩy tay hắn ra kêu lên biểu hiện mình đã no.
Dương Kiệt thăm dò bụng cậu xem cậu đã no chưa, thì cảm giác cái bụng cậu đã đầy nhưng chẳng có một miếng mỡ nào.
Quyết tâm sau nào sẽ cố gắng dưỡng cho cậu béo lên.
Khi ăn xong phần của mình hắn tạm biệt ba mẹ.
Trở về phòng chuẩn bị đồ cho ra ngoài căn cứ hôm nay.
Như mọi người Dương Kiệt trang bị đầy đủ từ đầu tới chân đi đến nơi tập hợp, nhưng hôm nay khác lạ là lại thêm một thành viên mới là cậu.
Cũng là những quân nhân hôm qua, Nguyễn Thanh Công và đồng bạn của mình chào hỏi: " Chào Kiệt".
Hắn gật đầu chào lại, cậu nhìn mọi người chào nhau rồi meo lên một tiếng, đây là đang chào mọi người nha.
Cả đội trong phút chốc lặng thinh đi, bỗng có một người hét lên một câu Đáng yêu quá đi! thì cả bọn ồ ạt kéo lại gần hắn chào lấy chào để cậu.
Trương Gia Bảo chào đến mỏi miệng bèn lấy chân chọt chọt hắn cầu cứu.
Như thế cuộc chào hỏi vô nghĩa này mới kết thúc.
Nằm nhừ lòng cho Dương Kiệt để hắn vuốt v e cho mình, bụng mèo khẽ phát ra tiếng đầy thoả mãn.
Bỗng xe chạy được giữa đường thì đừng lại, mọi người được Nguyễn Thanh Công ra hiệu cầm súng lên phi ra ngoài xe nhắm đến bầy xác sống đang đến gần.
Trương Gia Bảo bị đặt trên xe quan sát mọi việc trước mặt.
Nhìn thấy có xác sống chuẩn bị tấn công đến Dương Kiệt, nhờ có vật phẩm của shop hệ thống cậu nhanh chóng xuất hiện ra sau lưng hắn, kết liễu nó.
Nhưng cậu không ngờ một cú cào của mình lại nát luôn cái đầu của xác sống.
Bé mèo giơ chân lên nhìn chằm chằm đến khi hắn đi đến ngồi cạnh vẫn chưa hết bàng hoàn.
Dương Kiệt xoa đầu khen thưởng cho hành động của cậu, tuy nhiên vẫn lo lắng mà dặn dò: " Bảo Bảo.
Nếu thấy đánh không lại thì hãy chạy đi trước, đừng ở lại bảo vệ anh nha.
An toàn là trên hết".
Trương Gia Bảo kêu lên một tiếng cho có lệ rồi đi đến bên cái đầu đã nát tan, móc ra một viên pha lê màu xanh lá cây.
Cậu chỉ chỉ vào nó rồi lại nhìn hắn: " Meo meo meo - Đây là thứ có thể tăng cấp dị năng nè, anh mau hấp thụ đi ".
Rồi đẩy đến bên Dương Kiệt.
Hắn nhìn thấy thì nhận ra ngay, biết được ý nghĩ của bé mèo nào đó.
Hắn không hấp thụ mà đưa đến trước mặt cậu nói: " Hay là em hấp thụ nó đi.
Viên này dị năng chữa trị sẽ có lợi cho em đó".
Thấy hắn nói cũng có lí, nên cậu đặt chân lên viên pha lê rồi nhanh chóng hút đi năng lượng ở bên trong.
Thân thể cậu loé sáng lên màu xanh lá rồi biến mất.
Cậu cảm nhận được dị năng của mình lên cấp thì vui vẻ nhảy lên nhảy xuống, nhìn về phía hắn nhẹ nhàng đưa hai chân trước chạm lên tay hắn phóng thích dị năng chữa trị như nói nó đã nâng cấp.
Dương Kiệt nắm tay cậu cười cười nhìn bé mèo đang không dấu nổi niềm vui trước mặt.
Phải chi có máy ảnh lúc này hắn sẽ chụp lại hết những biểu cảm đáng yêu này.
Thật là dễ thương hết sức!
Cả hai vui vẻ trò chuyện bằng hai thứ tiếng không ai hiểu ai, nhung lại hoà hợp đến bất ngờ.
Bỗng một nữ quân nhân kêu lên: " Mọi người xem nè.
Hình như trong đầu mấy con này có một thứ gì đó lấp lánh nè".
Nói rồi cô giơ lên cho mọi người xem.
Dương Kiệt biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên nói:" Em nghĩ chúng ta cứ lấy đem nó về xem sao.
Có khi lại tìm ra được một thứ gì đó".
Mọi người xung quanh gật gật đầu cảm thấy có lí bèn mở đầu xác sống móc thêm vài cái rồi lên xe tiếp tục cuộc hành trình.
Dương Kiệt ngồi trong xe vuốt v e bé mèo, suy nghĩ đến một sự kiện kiếp trước.
Có lẽ nó đã đến, khi xác sống xuất hiện tinh thạch trong đầu cũng là lúc chúng đã thăng cấp.
Cũng may bọn xác sống vừa rồi chỉ mới thăng cấp nên còn khá yêu không thôi là khá mệt.
Nhưng cũng có thêm một tin khác là con người và xác sống cũng sẽ xuất hiện nên dị năng.
Chắc chỉ vài ngày nữa thôi thì nó sẽ đến, xem ra sau chuyến này hắn không nên ra ngoài nữa.
Vì khi xuất hiện dị năng dù là con người hay xác sống cũng sẽ bị ngất đi.
Và lúc tỉnh dậy sẽ có được sức mạnh, hắn cũng đã thức tỉnh được hệ băng và hệ sét.
Nhìn xuống bé mèo trong lòng vì đây là một người thứ hai có dị năng ngoài hắn.
Lúc hắn sống lại thì chúng vẫn đi theo, còn cậu là sinh vật đầu tiên có dị năng mà hắn thấy trong mạt thế này.
Hắn cảm thấy cậu thật đặc biệt cứ như cậu xuất hiện là để dành cho hắn vậy.
Dương Kiệt lẩm bẩm: " Có lẽ là vậy".
Rồi xoa xoa đầu bé mèo.
Trương Gia Bảo không nghe rõ hắn nói gì, ngước đầu lên hỏi: " Meo - Có chuyện gì vậy ạ".
Nhìn cũng biết cậu đang nói gì, hắn cười nhẹ nói: " Không có gì.
Chỉ là cảm thấy Bảo Bảo của chúng ta vừa đáng yêu lại vừa mạnh mẽ".
Cậu kiêu ngạo: " Meo meo meo - chứ còn gì nữa ".
Nghe thấy cậu kêu lên trả lời lại, hắn vui vẻ hết ôm, hôn, nựng, rồi nhéo nhéo gáy cậu.
Trương Gia Bảo cảm nhận được động tác của hắn cảm giác quen thuộc ù về, nhìn hắn rồi nhắm mắt nằm ngủ.
Trong lòng lại tĩnh lặng, nhớ đến lời hứa của người ấy ở kiếp trước.
Có lẽ người ấy đã tìm thấy cậu rồi..