Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã năm trôi qua.
Trương Kiên trở thành thư đồng của hắn, nên cậu và hắn gặp nhau nhiều và trở nên thân nhau.
Cốt truyện cũng đã xảy ra, hắn bây giờ đã chính chắn hơn rất nhiều.
Cậu ngồi trong phòng hỏi hệ thống : Thống Thống ơi, tại sao tui với thái tử đã thành bạn rồi mà thanh hoàn thành nhiệm vụ mới được phân nửa vậy.
Hệ thống đau đầu vì độ ngây thơ của cậu: Thì cậu phải trở thành bạn thân thiệt là thân v đến nỗi ngủ chung một giường á.
Trương Gia Bảo mắt cậu hừng hực ý chí chiến đấu: Vậy hả, cũng phải tui với hắn có ngủ chung đâu.
Dị là vẫn phải cố gắng hơn rồi.
Bỗng Trương Kiên đẩy cửa vào: Sao lại cố gắng ăn chê Bảo Bảo nhà ta hả.
Theo sao đó là Dương Hoài An đang thông thả đi vào ngồi kế bên cậu.
Trương Gia Bảo: Không có ạ.
Đệ cảm thấy bản thân quá lười nhác không như ca ca và điện hạ cơ bắp cuồn cuộn mấy tiểu thư nhà khác khen soái quá trời.
Nói rồi còn bóp bóp cánh tay mảnh khảnh của mình mà chề môi.
Dương Hoài An nhắt tay lên bóp nhẹ lên má của cậu: Sao lại phải tập Bảo Bảo đáng yêu như vậy ai mà không thích chứ.
Trương Kiên nhanh chóng giải cứu má của cậu rồi lườm hắn lại quay qua cậu cười an ủi: Đúng vậy! Bảo Bảo nhà ta người gặp người thích tại sao có thể chế đệ chứ.
Dương Hoài An: Bảo Bảo có muốn đến điện ta chơi không hôm nay phụ hoàng mới ban thưởng cho ta nhiều trái cây tươi ngon lắm.
Có cả Mãn cầu tươi ngon nữa đó.
Trương Gia Bảo thèm thuồng: Mãn cầu hả? Đi chớ đi đi thái tử ca ca nhanh nào.
Cậu kéo tay người đi thật nhanh chân như gắn bánh xe mà tiếng đến phủ thái tử.
Trương Kiên chỉ ngao ngán lắc đầu vì sự tham của đệ đệ mình, trong lòng nghĩ phải mua nhiều mãn cầu cho cậu để cậu ăn cho thỏa mãn.
Trên đường đến cung thái tử cậu vô tình gặp Như phi chính là nhân vật phản diện của thế giới này và nhị hoàng tử.
Dương Hoài An và Trương Kiên chắn trước cậu cùng nhau hành lễ: Tham kiếm Như Phi nương nương.
Như Phi liếc mắt nhìn cậu và Trương Kiên: Từ xa nhìn không ra thì ra là thái tử và đại công tử, tiểu công tử nhà thừa tướng các ngươi định đi đâu vậy.
Dương Hoài An trong lòng tràn ngập hận ý: Thưa Như Phi nương nương nhi thần mới được ban thưởng nhiều trái cây hiếm lạ nên mới họ cùng nhau thưởng thức.
Không làm phiền nhã hứng của người nữa nhi thần cáo lui.
Như Phi: Thôi đi đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn mắt Như phi hiện lên tia tàn nhẫn.
Nhị hoàng tử bên cạnh ghen tị: Hừ! Chỉ giỏi khoe khoang làm như phụ hoàng chỉ thưởng cho cung của hắn.
Mẫu phi sao lúc đó người không cho hắn đi luôn với người mẫu thân vô dụng của hắn đi.
Cứ nhởn nhơ trước mắt mình thật là bẩn con mắt.
Như Phi vỗ nhẹ vào đầu Nhị hoàng tử quở trách: Im lặng ai cho con nói bậy bạ, đây không phải là chuyện con nên nói.
Nhị hoàng tử: Nhưng mà...
Như Phi trừng mắt nhìn Nhị hoàng tử làm cho gã im lặng: Chuyện đó là không phải là chuyện của con, lo mà học hành đàng kia kìa.
Dạo này ngày nào ta cũng nghe phụ hoàng con phàn nàn mà tán thưởng thái tử, chẳng lẽ con không muốn giành lấy ngôi vị thái tử mà giẫm hắn xuống à.
Thật là ta thông minh một đời sao lại con lại không giống ta một chút chứ.
Nhị hoàng tử im lặng nhìn Như Phi vừa mắng vừa đi xa dần trong mắt tràn đầy bất mãn.
Nhưng khi Như Phi quay đầu kiêu gã theo cùng thì ánh mắt ấy biến mắt thay vào đó là vẻ mặt kiêu ngạo.
Hệ thống chán trường không thèm đi theo Trương Gia Bảo mà đi theo dõi các nhân vật bất ngờ gặp được cảnh này: Giống nhau như vậy mà bảo không giống thật là.
Hai mặt như nhau.
Lại nhìn ảnh vệ thái tử đang nắp trong bóng tối bên cạnh mà rồi nhìn xuống thanh tiến bộ nhiệm vụ mà lo cho tương lai của kí chủ sao này.
Nó nghĩ nó nên học tập thêm ở anh hệ thống nhà bên để giúp kí chủ hoàn thành một cách suông sẽ mới được, rồi nhanh chóng biến mất..