Lam Thần ngồi trên ngai nhìn đội từ từ tiến đang lâu đài của mình.
Gã ta chống cằm: " Xem ra không cần ta đến, chúng cũng tới nạp mạng".
Gã đứng lên đi xuống tầng hầm nơi xâu nhất lâu đài.
Lam Thần đi đến một nơi như đền thờ ở giữa là một khối đá lớn bằng con người.
Khối đá toả sáng một màu xanh dương nhàng nhạt, gã chạm vào khối đá, ánh sáng của nó vơi đi một chút.
Lam Thần vừa chạm vào nó vừa cười: " Tất cả là nhờ mày, haha haha".
Gã như được cho thêm sức mạnh mà cơ thể ngày càng biến dị thành một quái vật tay chân có cánh.
Vua xác sống khẽ liếm cái lưỡi dài của gã: " Đã đến lúc tiêu diệt tất cả chúng rồi".
Nói rồi gã bay trở lên lâu đài.
Gã ta không biết rằng, sâu trong bóng tối của một góc khuất.
Có một ánh mắt đang nhìn chầm chập vào những gì gã làm từ đầu đến giờ và nó cũng nhanh chóng biến mất.
Dương Kiệt dựa vào vai Trương Gia Bảo thầm cảm thụ mùi hương của người yêu mình trước khi chiến đấu.
Hắn biết rằng hôm nay một là thua và chết, hai là chiến thắng nhưng cũng không toàn vẹn trở lại.
Khi xe dừng ở trước lâu đài một khoảng gần, mọi người đội đều cảm nhận được sự nguy nga và đồ sộ của nó như một lâu đài của quý tộc.
Dương Kiệt tách đội thành nhóm, một nhóm được Nguyễn Thanh Công chỉ huy sẽ đi vào lâu đài bằng đường chính.
Còn nhóm còn lại được hắn chỉ huy sẽ đi bằng đường phía sau lâu đài.
Để giữ cho Trương Gia Bảo được an toàn, hắn đã sắp xếp cho cậu ở nhóm đầu và hắn sẽ đi bằng đường sau, đường nguy hiểm nhất.
Cả đội tiến hành theo kế hoạch, nhưng Dương Kiệt không ngờ rằng.
Cậu đã đi theo sau hắn từ lúc xuất phát mà hắn không hề hay và không hề tưởng tượng được.
Trương Gia Bảo cầm lọ thuốc tàn hình đã rỗng tuếch trong tay và từ từ đi theo phía sau hắn.
Cậu cảm thấy bản thân thật thông minh, vì vật phẩm này uống vào sẽ chẳng ai cảm nhận được cậu ở đâu và làm gì.
Hắn sẽ chẳng biết cậu đang đi theo hắn.
Rất nhanh cả nhóm đã đến phòng chỉnh của vua xác sống, Dương Kiệt dẫn đầu từ từ mở cánh cửa trước mặt.
Lam Thần đã đợi sẵn bên trong: " Cuối cùng cũng đã đến lũ yếu ớt này".
Trần Hoàng Dư thấy con quái vật chân tay còn có cánh trước mặt, gương mặt tràn đầy khiếp sợ nói: " Hắn chính là vua xác sống ?".
Nhận được cái gật đầu của Dương Kiệt, đã đầu Trần Hoàng Dư tê rần : " Vẻ ngoài thật là đặt biệt".
Trong lòng đã la ó lên trời ơi gì mà ghê thế không biết, đã của gã còn đang chảy sệ xuống luôn kìa.
Mọi người tia không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng lúc này lại có cùng suy nghĩ với Trần Hoàng Dư.
Dương Kiệt hít sâu một hơi, cố gắng đối diện với Lam Thần: " Vua xác sống, đã đến lúc con người lấy lại hoà bình rồi".
Lam Thần cười lớn: " Hoà bình? Thế giới này chưa bao giờ là hòa bình cả.
Chỉ có những người sống trong hanh phúc như các ngươi mới là hòa bình thôi.
Còn bọn ta phải xoay sở, lăn lộn trong xã hội đầy mưu mô, xảo trá này và phải chịu đựng mọi sĩ nhục, xem thường.
Đó chính là xã hội hoà bình mà các ngươi nói.
Khi mạt thế đến nó đã cho ta sức mạnh, quyền lực.
Ta muốn giết ai thì giết, muốn đánh ai thì đánh chẳng cần phải kiên dè.
Đó mới là xã hội mà ta mong muốn ".
Dương Kiệt lắc đầu: " Xã hội này hòa bình tuy còn nhiều một thành phần xấu xa.
Nhưng ngươi cũng không nên đánh đồng mọi người với những người xấu xa.
Ta cũng đã từng bị con người lợi dụng và hãm hại, nhưng tôi cũng được con người giúp đỡ và bảo vệ.
Chẳng lẽ không có một người tốt nào xung quanh ngươi, ngươi chỉ toàn nhớ đến những gì mình đã tổn thương, mà không suy nghĩ đến những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Suy nghĩ của người đã hoàn toàn lệch lạc rồi.
Vua xác sống ".
Lam Thần mặt giận dữ: " Một thằng nhóc chưa trải sự đời như người mà còn dạy đời ta.
Chết đi".
Nói rồi gã ta gian hai tay bay về phía Dương Kiệt.
Hắn nhanh chóng tách ra với nhóm Trần Hoàng Dư và né tránh đòn tấn công của gã ta.
Cùng lúc Hà Thiên và Trần Yến cũng xuất hiện lao về phía nhóm Trần Hoàng Dư.
Mọi người đang lao vào hỗn chiến, để mình Trương Gia Bảo vô hình đứng xem.
Cậu quyết định lao nhanh đến phi Lam Thần hỗ trợ Dương Kiệt.
Lam Thần đang đánh hăng say với hắn, thì cảm giác cơ thể mình liên tục xuất hiện nhiều về thương mà không hay, gã tức giận bùng nổ sức mạnh.
Làm tất cả mọi người trừ Dương Kiệt bị văng ra ngoài lâu đài.
Hắn thừa có Lam Thần đang hồi phục sức mạnh đem kiếm đâm mạnh vào ngực gã ta.
Lam Thần đau đớn, cố gắng dùng chút sức lực cuối đi đến khối đá dưới tầng hầm.
Gã ta chạy đến không ngừng hấp thụ sức mạnh trong khối đá đến khi ánh sáng của nó dần tắt.
Đến khi Dương Kiệt đến thì đã quá muộn, gã ta thì tràn đầy sức mạnh và khối đá đã trở thành tro bụi.
Dương Kiệt cảm nhận được nguy hiểm dùng dị năng bóng tối tránh né.
Ngay lập tức chỗ hắn vừa đứng đã bị ăn mòn ngay lặp tức.
Hắn dùng sét giữ chân Lam Thần rồi nhanh chóng tìm thời cơ thích hợp phản công.
Lúc này bên ngoài Trương Gia Bảo nhanh chóng hồi phục sức mạnh cho tất cả các dị năng giả.
Cùng họ tiêu diệt hết số xác sống cấp thấp đang ngày càng nhiều.
Khi xác sống vơi bớt thì Hà Thiên bị văng đi cũng trở lại tham đấu.
Nhìn Hà Thiên như một thư kí của một vị tổng tài, có chuyện gì xảy ra vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Dù cho bị mất một cánh tay.
Trương Gia Bảo chớp thời cơ còn tàng hình được phút, quyết định đánh nhanh thắng nhanh.
Nhưng khi mũi kiếm gần đến đầu Hà Thiên thì hắn đột nhiên né tránh và trả lại bằng một đòn đánh.
Cậu di chuyển linh hoạt né tránh, không biết tại sao mình lại bị phát hiện.
Hà Thiên mặt liệt: " Chắc cậu không hiểu tại sao tôi lại thấy phải không?".
Hà Thiên nhìn về hướng của đại nhân mình, nói: " Bởi vì đại nhân đã ban cho tôi sức mạnh đánh hơi được mọi thứ còn sống, dù cho nó đang tàng hình".
Đang nói thì Dương Kiệt bị đánh bay ra khỏi lâu đài, hắn phun ra một búng máu từ từ đứng dậy.
Lam Thần bay đến: " Haha, vô ích thôi.
Dù người có mạnh như thế nào, cũng không giết chết được ta".
Hắn thở dốc, nhếch mép cười: " Ngươi chắc chưa?".
Vừa lúc hắn nói xong, thì Trần Yến đã xuất hiện bất ngờ ở sau lưng và đâm mạnh vào đầu gã ta.
Hà Thiên hoảng hốt đi đến bên gã ta, đánh chết Trần Yến đang cầm dao đâm và đỡ gã ta.
Lam Thần run rẩy tức giận :" Sao các ngươi dám...".
Rồi gã ta giơ tay nắm đầu Hà Thiên, Hà Thiên bị rút hết sức mạnh chưa kịp trân chối đã biến thành tro bụi bay theo gió.
Dương Kiệt nhíu mày: " Không ngờ ngay cả đồng đội của mình, ngươi cũng nỡ".
Lam Thần cười to: " Tại sao lại không? Bọn chúng chỉ là con chó của ta mà thôi và sinh ra chỉ để ta lợi dụng.
Và giờ sẽ đến lượt ngươi ra đi".
Gã ta thủ thế rồi phóng về phía Dương Kiệt.
Trương Gia Bảo lúc này đã hết tàng hình, nhìn thấy hắn sắp gặp nguy hiểm thì vội ôm hắn tránh đi.
Cả hai may mắn thoát được một mạng, Dương Kiệt ở trong lòng cậu nhíu mày càng ngày càng sâu.
Hắn như suy nghĩ đến gì đó vội ôm cậu thật mạnh: " Bảo Bảo.
Anh xin lỗi, kiếp sau anh nhất định sẽ đền bù cho em".
Rồi bỏ cậu lại, đi chiến đấu với Lam Thần.
Trương Gia Bảo còn chưa hiểu hắn nói như vậy có ý gì, thì đã nghe thoáng mọi người bảo: " Không hay rồi, Dương Kiệt muốn hợp nhất các dị năng lại".
Cậu nhanh chóng quay qua thấy hắn đang sử dụng hai dị năng từ một bên phóng về phía Lam Thần.
Vua xác sống không thua cũng phóng ra sức mạnh đánh trả.
Cả hai cùng lúc phóng ra một quả cầu lớn tiêu diệt lẫn nhau.
Mọi người cảm nhận được tình huống nhanh chóng dựng tường đất làm khiên chắn, Lương Hoà thấy cậu vẫn đứng chết trân thì vội vàng kéo cậu vào.
Lúc hai quả cầu chạm nhau, thì tường đất cũng đã thành công dựng thành.
Nó càng quét hết tất cả mọi thứ xung quanh kể cả hắn và Lam Thần.
May mắn cho Dương Kiệt, một vầng sáng bảo phủ lấy cơ thể hắn, bảo vệ khỏi chấn động.
Và không bị đánh đến tan biến như Lam Thần.