(Từ giờ sẽ đổi Dương Thiên Luân trở lại là hắn nha)
Lên đến phòng , Dương Thiên Luân vào đến đã thấy ba người bạn cùng phòng của mình đã đến trước.
Một người cao to, nhí nha nhí nhảnh đi đến chào hỏi: " Xin chào, chắc ông chính là người cuối cùng rồi.
Tôi tên là Lý Nhã.
Còn người đeo kính như học bá kia là....".
Cậu học sinh đeo kính trả lời thay Lý Nhã: " Tôi tên Phạm Văn Bá".
Lý Nhã: " Đúng rồi.
Là Phạm Văn Bá, còn cậu bạn đang cười nãy giờ này chính là bạn thuở nhỏ của tôi.
Đinh Tạ".
Đinh Tạ gật gật đầu chào Dương Thiên Luân, chìa tay về phía hắn: " Hân hạnh được gặp mặt".
Dương Thiên Luân bắt tay lại: " Chào mọi người, tôi tên là Dương Thiên Luân".
Lý Nhã đi đến khoát vai hắn hỏi: " Nè Thiên Luân, ông học lớp nào vậy?".
Dương Thiên Luân đẩy đẩy tay Lý Nhã ra: " Tôi học lớp B".
Lý Nhã bất ngờ: " Woa.
Tụi tôi cũng học lớp B/ nè.
Trùng hợp thật".
Phạm Văn Bá ngay tức khắc chen lời vào, vừa nói vừa đẩy kính: " Không có gì là trùng hợp cả.
Nếu như theo nguyên tắc của trường, thì đa số học sinh có điểm tinh thần tương đương nhau sẽ ở chung một phòng.
Từ đó, ta có thể hiểu được tại sao chúng ta lại cùng chung một lớp".
Lý Nhã vỗ tay:" Woa.
Đúng là học bá có khác".
Đinh Tạ cười chế giễu: " Có gì đâu mà bất ngờ, chỉ có mấy đứa ngốc mới không biết thôi".
Lý Nhã: " Nè thằng kia, cậu nói cái gì hả".
Nói rồi Lý Nhã phi đến bẻ cổ Đinh Tạ.
Nhưng Đinh Tạ như loài vật không xương mà mau chóng thoát ra.
Chưa để Lý Nhã ra tay bắt Đinh Tạ thêm lần nữa, thì đồng hồ đeo tay kết nối với trường học đã nổi lên thông báo tập hợp các học sinh của lớp B/.
Đồng hồ điện tử: " Thông báo: Tất cả học sinh của lớp B tập hợp tại lớp B/ phòng số vào lúc hp.
Mời tất cả học sinh chuẩn bị sẵn sàng đến lớp".
Bầu không khí trong phòng nhất thời im lặng.
Đinh Tạ theo bản năng lật xem thời gian, rồi hoảng hốt thốt lên: " Không xong rồi.
Bây giờ đã là hp.
Mà chúng ta còn phải đi đến lớp B, cách kí túc xá km".
Mọi người tiếp tục trầm mặt, rồi sau đó cả đám với tốc độ ánh sáng phi nhanh ra khỏi phòng tiến đến lớp B/.
Vì nhà trường không cho sử dụng phi hành khí hay ôtô, nên bây giờ các học sinh năm nhất đang phải nhanh chân mà chạy cho kịp giờ.
Mà không biết rằng đây chỉ là mở đầu cho khoá huấn luyện địa ngục này.
Trở lại vơi đám Dương Thiên Luân đang chạy hụt cả hơi mới miễn cưỡng đến kịp nơi tập hợp, ở trên giảng đường đã có một giáo viên quân đội và hai giáo viên đứng đợi sẵn sàng.
Không đợi cho giáo viên quân đội nói thì tất cả học sinh đã tự giác đi chỗ ngồi mà không hề tranh giành.
Khi thấy học sinh đã ổn định đâu vào đấy.
Giáo viên quân đội mới nói bằng một chất giọng chỉ có những người lính mới có, vừa oai hùng vừa có uy nghiêm: " Xin chào tất cả các bạn.
Tôi tên là Nguyễn Bảo Hoàng.
Kể từ hôm nay tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các bạn.
Tôi phụ trách dạy cho các bạn các điều luật và huấn luyện quân đội.
Người bên phải tôi là cô Lâm Mai, phụ trách dạy các môn tự nhiên và người bên trái tôi là thầy Phan Đình, phụ trách các môn xã hội.
Hai giáo viên lên lượt gật đầu chào hỏi với các học sinh.
Rồi Nguyễn Bảo Hoàng lại nói tiếp: " Còn bây giờ các bạn có p.
Hãy thay đồ và tập hợp ở sân huấn luyện.
Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với tiết học đầu tiên.
Kết thúc".
Sau khi ba giáo viên đi ra khỏi phòng học, các học sinh của lớp B/ tê liệt trên ghế, nhưng nhớ đến lời cuối cùng mà Nguyễn Bảo Hoàng vừa nói thì lại tự động bật dậy đi vào phòng thay đồ.
Nhóm của Dương Thiên Luân là nhóm đầu tiên đi đến sân huấn luyện, vì hắn đã đi thay đồ ngay khi ba giáo viên ra khỏi phòng.
Khi thấy người nhóm Dương Thiên Luân đến đầu tiên, Nguyễn Bảo Hoàng gật gật đầu: " Không tệ, chỉ mất p.
Các em xếp thành một hàng đầu đi".
Những người khác cũng lần lượt tới, khi đã qua p Nguyễn Bảo Hoàng nhíu mày lại hô: " Tất cả nghiêm.
Bây giờ nam chạy vòng, nữ vòng quanh sân.
Bắt đầu ".
Khi học sinh đến sớm đã chạy theo bài huấn luyện, Nguyễn Bảo Hoàng hô to với những người đến trễ: " Những người nào đến trễ tập trung thành hàng lại cho tôi".
Khi tất cả học sinh đi trễ đã đến đầy đủ, Nguyễn Bảo Hoàng mới đưa ra hình phạt: " Những người đến trễ nam hít đất cái, nữ cái trong vòng một tiết này.
Nếu như không hết tiết sao sẽ làm tiếp và cộng thêm cái.
Tất cả chuẩn bị, bắt đầu".
Những học sinh đến sớm đang chạy bộ chợt lạnh sống lưng, thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của bản thân.
Lý Nhã chạy đến kế Dương Thiên Luân, nói: " Ui Thiên Luân.
Cậu thật là tuyệt.
Nếu không phải cậu đi trước làm tụi tôi phải đi cùng.
Không bây giờ cả đám phải nếm trải địa ngục trần gian rồi".
Nói rồi cậu ta còn làm thêm bộ mặt đau đớn.
Dương Thiên Luân im lặng, sau đó nói: " Đây chỉ là bắt đầu thôi.
Ngày tháng sau này mới là địa ngục".
Ba người Lý Nhã nghe đến đây, bất giác nhìn về phía Nguyễn Bảo Hoàng thấy anh vẫn mặt lạnh như thường.
Nhưng họ cảm giác sau lưng anh như có một con quỷ đang nhe răng cười với cả đám.
Mà bất giác rùng mình, trong lòng thầm than cuộc sống sau này có lẽ sẽ sống không bằng chết rồi.