Mãi đến chiều hôm sau, Trương Gia Bảo mới xuất phát đưa Dương Thiên Luân về Trường học chuẩn bị ôn tập.
Dương Thiên Luân không khỏi ôm cậu thật chặt, cố gắng hít thật nhiều mùi hương của Trương Gia Bảo bù cho tuần sắp xa nhau.
Lúc lâu sau, cậu chào tạm biệt Dương Thiên Luân trước ánh mắt cún con buồn bã không nỡ xa chủ của hắn.
Tuy rất buồn nhưng cậu cũng không nhịn được cười với sự đáng yêu này của hắn.
Trước khi đi, Trương Gia Bảo nhịn không được mà đã chà đạp hai má của hắn.
Dương Thiên Luân cũng không phản kháng mà chỉ cười vui vẻ mặc cho cậu làm gì thì làm.
Cuối cùng cũng đến tuần ôn tập cuối cùng.
Tất cả học sinh lớp B/ đều trong trạng thái căn như dây đàn, mà học tập đến mức tẩu hỏa nhập ma.
Cứ có học sinh thì đã có người không ngừng cấm cúi học lấy học để những kiến thức quan trọng nhất.
Dương Thiên Luân cũng không khá hơn là bao, vì là một học sinh giỏi tiêu chuẩn nên không tránh được sẽ bị các bạn học khác hỏi bài mọi lúc mọi nơi.
Nên hắn chỉ có thể cùng nhóm bạn cùng phòng trốn vào phòng đơn trong thư viện.
Cả người thở phào một hơi sau khi trốn thoát được những người bạn học cố chấp đeo bám đến lớp học.
Lý Nhã nhìn vị học sinh giỏi của phòng mình nói: " Tôi nói nè Luân và Bá à.
Hay là cậu tuẩn cho đám người đó một trận đi.
Nếu cứ kiểu này, chắc tụi mình luyện được dịch chuyển tức thời giống đại ma vương mất".
Phạm Văn Bá th ở dốc nói: " Cậu có bị gì không? Trong trường có quy định, đánh bạn học sẽ bị phạt nặng và đình chỉ học tập nửa năm đấy".
Lý Nhã nghe vậy, ỉu xìu nằm dài trên bàn than vãn về nhân sinh, cuộc đời.
Đinh Tạ cũng không khá hơn bao nhiêu, quần thâm trên hai mắt sắp sửa biến cả người thành gấu trúc.
Không khác Đinh Tạ mấy, cơ hồ những học sinh cuối cấp cùng tốt nghiệp với họ đều đang tận tâm học tập với con mắt gấu trúc quen thuộc của những anh chị đi trước.
Chỉ có những con quái vật như Dương Thiên Luân và Phạm Văn Bá mới có thể giữ được bản thân tỉnh táo và một cơ thể khoẻ mạnh, học đấu trúng đó và đánh đâu thắng đó.
Đạt đến cảnh giới cuối cùng tu luyện thành thần.
Suốt tuần liền, rèn luyện ở lớp và ở kí túc xá cùng với ánh đèn chiếu xuyên đêm.
Hai người Lý Nhã, Đinh Tạ cuối cùng cũng đã nối tiếp Dương Thiên Luân và Phạm Văn Bá tu thành chính quả.
Chỉ khác một chút là trên đầu hai người không xuất hiện thêm vầng hào quang như của thần tiên trên trời thôi.
Bắt đầu ngày thi đầu tiên, hai ngày đầu chủ yếu sẽ thi về môn xã hội.
Dương Thiên Luân ngồi trong phòng học được xếp ngẫu nhiên, xung quanh toàn những bạn học xa lạ, người bạn cùng lớp duy nhất thì đang cắn khăn tay có hình thêu bông hồng khóc nhìn hắn.
Dương Thiên Luân nhìn chiếc khăn đó liền bất giác sờ sờ chiếc khăn được đặt trong túi áo đồng phục.
Đây là chiếc khăn đặc biệt được Trương Gia Bảo thêu hình một con sói nhỏ, ở dưới có thêu họ Dương cho hắn lúc hắn được tuổi.
Giờ nó đã trở thành vật bất ly thân của hắn.
Chỉ cần cầm nó thôi, hắn cũng đã thấy yên tâm và bớt nhớ cậu đôi chút.
Trải qua ngày điên cuồng trả lời lí thuyết đến điên điên dại dại.
Thì ngày thí tiến hành bài thi lắp ráp cơ giáp mini, đây cũng là một môn khiến những con người mất trí nhớ muốn quên nhất nhưng cũng không muốn quên.
Đến hai ngày cuối, các học sinh sẽ được thả vào rừng nhân tạo do nhà trường tạo ra.
Tiến hành chọn lọc những học sinh có năng lực tốt nghiệp và được tuyển thẳng vào quân đội.
Đây chính là bài thi nguy hiểm nhất và được các học sinh mong chờ nhất.
Vì giám khảo trông coi sẽ là người của quân đội hoàn toàn, không có sự can thiệp của giáo viên.
Ngay khi các học sinh được thả xuống rừng nhân tạo.
Nhóm người Dương Thiên Luân đã tìm ra vị trí của nhau và tập hợp, mọi người bước ra khỏi cơ giáp cảnh giác kiểm tra xem xung quanh có kẻ địch không rồi mới đi ra ngoài.
Lý Nhã đến dòng suối nhỏ lấy một ít nước vào bình giữ nhiệt đem theo.
Đinh Tạ kế bên cạn lời: " Này này.
Chẳng phải cậu có tới hai cái rồi sao? Sao giờ lại hứng thêm một bình nữa, làm như vậy là rất nặng người đấy".
Lý Nhã trề môi nói: " Nặng gì mà nặng.
Biết đâu trong tình huống nào đó nguy cấp lại cần đến thì sao? Nên tôi mới chuẩn bị nè".
Nói rồi cậu ta đeo bình giữ nhiệt vào cạnh hai túi nước đã được đưa cho trước đó.
Phạm Văn Bá chép chép miệng: " Nhìn cậu thôi, tôi cũng muốn no nước rồi".
Nói rồi còn trốn sau Dương Thiên Luân bụm miệng cười.
Lý Nhã tức giận nhưng không dám làm gì.
Ngu sao dám ác quỷ đang ở đó kìa.
Nếu mà xông tới thế nào cũng một xác một mạng.
Đinh Tạ bên này bước tới nói với Dương Thiên Luân: " Luân, đã nhận được nhiệm vụ".
Rồi Đinh Tạ chiếu nhiệm vụ được gửi lên cho mọi người đọc.
Nhiệm vụ: Hãy tìm cách thoát ra khỏi khu rừng nhân tạo này