Lý Nhã luôn tự với thành tích chạy bộ m không biết mệt, nay lại chống tay lên đầu gối thở hổn hển: " Vãi.
Đây là thế nào? Con giun gì mà dài vãi chưởng, chạy muốn đứt cả hơi mới đến đích".
Hai người Dương Thiên Luân và Đinh Tạ miễn cưỡng hơi mệt một chút.
Còn Phạm Văn Bá đang sống chết cũng không nằm xuống nghỉ mệt mà nắm chặt một cánh tay của Đinh Tạ.
Cậu ta sợ thứ ở dưới chân a.
Dương Thiên Luân lấy chìa khóa ra, tra vào ổ khoá trước mặt.
Cạch một tiếng cả đám nhanh chóng hơn hở, chạy vụt ra bên ngoài.
Phía sau cánh cửa là một chuỗi người mặc đồng phục của quân đội đang vỗ tay chúc mừng, một người đại diện hô lên: " Chúc mừng các em.
Đội em chính là đội đầu tiên hoàn thành bài thi này".
Cả đám vui mừng chúc mừng nhau bằng những cái đập tay, vui vẻ cùng mọi người tìm chỗ ngồi chờ những người khác ra ngoài.
Mãi cho đến h trong ngày, số học sinh hoàn thành bài thi cuối là / học sinh.
Lý Nhã không khỏi cảm thán: "Đúng là muốn tốt nghiệp cũng thật là khó khăn".
Sau khi các học sinh cuối cùng được đưa ra, hiệu trưởng trường đại diện trường lên phát biểu: " Chúc mừng các em năm nay đã hoàn thành xuất sắc bài thi và chính thức tốt nghiệp.
Hai ngày sau, trường chúng ta sẽ chính thức làm lễ tốt nghiệp cho các em.
Còn bay giờ thầy xin mời ngài Thượng soái Doãn Xuyên lên phát biểu".
Doãn Xuyên mặt mài nghiêm túc, hoàn toàn khác với lúc ở trong phòng quang sát.
Giọng mạnh mẽ vang vang thông qua micro: "Xin chào các bạn học sinh.
Tôi là Doãn Xuyên, Thượng soái của Sinh Tinh.
Tôi cũng chính là người tổ chức tất cả mọi thứ ở phần thi cuối này và là ban giám khảo.
Chúc mừng các bạn đã thông qua tất cả các bài thi.
Thông qua hôm nay, chúng tôi cũng đã tìm được những tân nhân mới, thư mời sẽ gửi đến cho những người thích hợp.
Lời phát biểu của tôi xin hết.
Cảm ơn các bạn đã lắng nghe ".
Tất cả học sinh trong hội trường đồng loạt hoan hô quanh trời, thể hiện được niềm vui của tuổi trẻ lúc bấy giờ.
Nhưng duy chỉ có một người, là Lý Nhã đang vừa vỗ tay vừa sợ hãi khi nhớ lại lúc mình chê lên chê xuống sự sáng tạo của Doãn Xuyên mà xanh mặt.
Đinh Tạ và Phạm Văn Bá lắc đầu, mỗi người một bên đặt tay lên vai Lý Nhã mà cầu chúc cho cậu ta may mắn.
Nhưng khuôn mặt hai người đã phản bội cả hai mà cười nắc nẻ, làm cho Lý Nhã vừa ôm trái tim đau đớn vừa rượt đánh cả hai.
Dương Thiên Luân vẫn ở chỗ cũng, làm mặt lạnh với tất cả mọi thứ.
Nhưng khoé miệng của hắn lại hơi nhếch lên, trong mắt ánh lên sự vui vẻ mà chỉ có lúc ở với Trương Gia Bảo mới có.
Cuộc vui nhanh chóng kết thúc, tất cả mọi người có người buồn, có người vui, cũng có người không cảm xúc.
Nhưng trung quy tất cả đều rất mệt mỏi nên lục đục trở về nghỉ ngơi.
Đánh dấu chấm hết cho một ngày và kì thi vô cùng mệt mỏi.
Hai ngày sau, lễ tốt nghiệp diễn ra.
Dương Thiên Luân cùng học sinh khác được vinh dự đứng trên sân khấu nhận bằng tốt nghiệp do Doãn Xuyên và Hoàng Ka đại diện có quân đội, tự tay trao cho từng người.
Những phụ huynh ngồi phía dưới, vỗ tay vang dội khắp cả trường.
Trương Gia Bảo nhịn không được hai mắt hơi ươn ướt, ngay khi Dương Thiên Luân vừa đi xuống đã chạy vội lại ôm hắn.
Dương Thiên Luân vội vàng vui vẻ ôm lại, ngu hay sao mà không ôm.
Một lúc cả hai mới ôm ra, Trương Gia Bảo đưa cho hắn một bó hoa rồi hôn thật mạnh vào má hắn, nói: " Chúc mừng Luân nhà ta tốt nghiệp nhá".
Mặt Dương hơi hơi đỏ đáp: " Vâng ạ ".
Trong lòng hắn lúc này đã mọc cánh bay tung tăng khắp nơi.
Khi buổi lễ kết thúc, cả lớp B/ muốn mở tiệc ăn mừng vì cả lớp đã đậu hết khả khi rớt một ai.
Nghe thế Trương Gia Bảo muốn về trước rồi đón Dương Thiên Luân sau, nhưng lại bị các bạn của hắn kéo ở lại.
Vì ở trường có luật cấm uống cồn, nên những con người có suy nghĩ đều ép lại.
Mua thùng nước ngọt uống cho sảng khoái và vài cái bánh kem cùng một chút đồ ăn.
Trương Gia Bảo nhìn ly nước trong tay, lại nhìn Dương Thiên Luân đang ngồi kế bên, rồi lại nhìn xuống miếng bánh kem được phát cho.
Mà hoang mang vô độ, không phải cậu đang muốn về nhà sao, sao lại đến đây rồi.
Đang hoang mang, Dương Thiên Luân bất ngờ đến gần hỏi: " Bảo Bảo, anh không sao chứ? Nhìn anh không thoải mái lắm ".
Trương Gia Bảo uống một ngụm nước, đáp: " Không có gì.
Chỉ là anh không quen ở chỗ đông người cho lắm".
Hắn giang tay nắm eo cậu, kéo cậu lại gần mình, nói: " Vậy anh ngồi gần em đi.
Như vậy sẽ không để ý xung quanh nữa, chỉ có hai chúng ta ở đây thôi".
Trương Gia Bảo nhìn tai Dương Thiên Luân đã đỏ hơn má hắn, chỉ cười cười lấy tay kéo tại hắn: " Ừm.
Luân đáng yêu quá".
Dương Thiên Luân mặt đỏ bừng, dựa vào vai cậu thủ thỉ vào tai cậu: " Em, em chỉ đáng yêu với anh thôi".
Trương Gia Bảo hơi cúi đầu xuống chỉ đi gương mặt đang đỏ lên: " Ừm".
Cả hai đang đắm chìm trong không khí gượng ngùng.
Mà không biết rằng Lý Nhã đang đứng hình sau lưng lúc nào không hay, ly nước ngọt trong tay cũng không giữ vững được mà nghiên qua một bên chảy từng dòng nước xuống.