Buổi phát biểu kết thúc, Dương Thiên Luân và mọi người được Jack chia ra thành nhiều đội dựa trên thiên phú và kết quả đợt thi vừa rồi.
Và theo như chỉ định sắp xếp cho mỗi đội một người đội trưởng đã có kinh nghiệm trong quân đội.
Dương Thiên Luân được xếp vào đội và do Thiên Bối là đội trưởng được chỉ định của đội chỉ huy.
Thiên Bối nhìn một vòng đội mình, hô khan: " Khụ khụ..
Từ giờ tôi sẽ là đội trưởng của mọi người.
Nếu có gì thắc mắc cứ hỏi đến tôi.
Giờ chúng ta sẽ đến kí túc xá quân đội cho đội .
Cả đội xếp thành hàng.
ĐI".
Rồi cả đội đi đến kí túc xá, đội gồm người chia thành phòng liền nhau.
Thiên Bối lựa cho mình một cái giường, rồi đặt đồ của bản thân kế bên giường.
Thiên Bối tiếp tục giới thiệu: " Có lẽ luật trong quân đội các bạn đã đọc và nhớ.
Nên tôi hi vọng mọi người không vi phạm lỗi nào, trở thành một quân nhân tiêu biểu.
Hôm nay là ngày đầu mọi người đến nên sẽ được nghỉ để chuẩn bị đầy đủ mọi thứ và tinh thần.
Các dụng cụ sinh hoạt đã được đặt lên giường.
Nếu còn cần thứ gì mà không bị cấm tôi sẽ hộ trợ xin với cấp trên.
Hết".
Nói xong Thiên Bối trở về giường của mình nghỉ ngơi.
Mà Dương Thiên Luân từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, ánh mắt dán chặt vào người Thiên Bối mang theo ý dò xét.
Từ lúc Thiên Bối xuất hiện, hắn cảm thấy người này rất thân thuộc và hình bóng rất quen mất.
Không để Dương Thiên Luân suy nghĩ thêm nữa thì giờ đi ngủ cũng đến, hắn không thể làm gì mà dẹp qua một bên rồi nhắm mắt đi ngủ.
Nếu ngày mai thích trễ sẽ rất khó coi, mặc dù hắn chẳng bao giờ thức trễ.
Mà Thiên Bối lúc này đang nhắm mắt ngủ, trong không gian hệ thống Trương Gia Bảo đã lắc lắc hệ thống than trách: " Hú hồn chết tui rồi, Thống Thống ơi".
Hệ thống đã bị cậu lắc lắc rằng p, đã có dấu hiệu chóng mặt hơi mệt mỏi đáp: " Mọi chuyện đã xong.
Giờ cậu nên ngủ sớm đi để mai thức sớm.
Với lại TÔI HƠI CHÓNG MẶT RỒI".
Câu sau cùng được nhấn mạnh cùng với ánh mắt giết người của hệ thống đã làm cho Trương Gia Bảo triệt để yên phận nhắm mắt đi ngủ.
Còn tại sao Trương Gia Bảo lại ở đây phải kể đến trước khi Dương Thiên Luân vào quân đội.
Trước tháng, bỗng nhiên hệ thống không còn thêu khăn đều đặng nữa.
Mà trốn trong không gian hệ thống âm thầm làm cái gì đó.
Đến khi tiễn Dương Thiên Luân đi, nó mới phát cho Trương Gia Bảo một quả boom, làm cậu xuýt bước hụt vào khoảng không của cầu thang.
Hệ thống : " Kí chủ, cậu có nhiệm vụ phụ này".
Nhiệm vụ phụ: Âm thầm bảo vệ Dương Thiên Luân
Rồi sao đó cậu bất ngờ bị bắt lên tàu, bất ngờ có một thân phận mới, bất ngờ đứng trước mặt Dương Thiên Luân hôm nay.
Trương Gia Bảo cứ nghĩ sẽ được vui vẻ ở nhà làm một con nhớt chảy thây, bây giờ lại bị xát đi làm người trong quân đội muốn lười biến một chút lại càng khó.
Chỉ còn cách nắm chặt chăn khóc thầm ở trong lòng vù kiếp khổ sai.
Ngày hôm sau, khi trời chưa ló dạng tiếng chuông tập hợp đã reng reng kêu lên khắp mọi ngóc ngách của quân đội.
Trương Gia Bảo bị hệ thống canh trước thời gian gọi dậy, nên vẫn giữ được phong độ của một đội trưởng.
Cậu nhìn người trong đội mình đang chuẩn bị có hơi vụng về, đi ra ngoài trước đợi.
Đến khi đã xong, Trương Gia Bảo ( Thiên Bối ) mới hô: " Tập hợp thành hàng dọc.
Bước đều bước, bước .....".
Đi đến tập hợp, Trương Gia Bảo nhận được danh sách huấn luyện của cấp trên gửi xuống.
Vừa đọc vừa dẫn đội đến sân huấn luyện.
Vừa đến sân huấn luyện đã đội , Lý Nhã nhìn bạn tốt chỉ cách mình m mà như cách một vòng trái đất, mắt rưng rưng nhìn Dương Thiên Luân.
Phạm Văn Bá nhìn Lý Nhã diễn lố bên cạnh mà cạn lời, quyết định bỏ mặc cậu ta, vì một chút nữa thế nào cũng sẽ có người kéo tên này về thực tại.
Đúng như Phạm Văn Bá nghĩ, đội trưởng đội nhanh chóng đi đến dùng cái hít đất kéo Lý Nhã về với thực tại.
Sau khi đội trưởng hai đội chỉnh đốn lại những thành phần mơ mộng.
Hai người cùng chung chí hướng thốt lên: " Nhiệm vụ đầu tiên là chạy hết m, ai hoàn thành cuối cùng sẽ chạy thêm m.
Được rồi bắt đầu".
Nhưng học sinh được Nguyễn Bảo Hoàng huấn luyện còn đỡ gương mặt tê liệt vì đã quen với cách huấn luyện kh ủng bố này.
Còn những người khác gương mặt hơi đổi, cảm giác bản thân sắp không còn chân để đi.
Kết thúc m chạy bộ, đội tiếp tục đi đến khu bắn súng.
Trương Gia Bảo theo nhiệm vụ nói: " Tiếp theo sẽ kiểm tra xem trình độ bắn súng của mọi người, được rồi mỗi lượt người.
Lượt đầu tiên....".
Khi cả đội tay chân đều gần như mất cảm giác, Trương Gia Bảo mới thông báo kết thúc huấn luyện buổi sáng và chuẩn bị ăn cơm.
Đội theo hướng dẫn của cậu, đi đến quầy lấy cho bản thân một khay cơm đã được múc sẵn tìm chỗ ngồi im lặng ăn hết bữa trưa.
Sau bữa trưa, chính là thời gian nghỉ ngơi, ai muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì chơi.
Dương Thiên Luân muốn gọi điện cho Trương Gia Bảo nhưng không được, ở đây tuy không thu quang não nhưng sẽ không được liên lạc với người thân.
Điều này làm cho người nào đó không khỏi thở phào một hơi.
Buổi chiều, huấn luyện tập cái bài thể lực như hít sà, vượt chướng ngại vật, leo tường,...và đấu cơ giáp.
Ngoài ra còn có một phòng chế tạo cơ giáp cho những quân nhân có chuyên môn về cơ giáp, hoạt động sau thời gian buổi chiều.
Đến tối, cả dãy kí túc xá của tân nhân đều tràn ra tiếng rn rỉ như cơ thể bị gãy cả chục cái xương xường.