Ngày hôm sau, đội quân tinh anh chính thức lên phi thuyền không gian tiến về phía hành tinh Hoang.
Trên phi thuyền không gian, Nguyên úy Jack cho cấp dưới hướng dẫn nơi ở mới cho các tân nhân.
Còn mình thì tiến vào khoang họp mặt, trao đổi công việc với cấp trên.
Hai ngày sau, cuối cùng cũng đến hành tinh Hoang.
Phi thuyền nhanh chóng đáp xuống thành trì to lớn phí dưới, Nguyên soái Dương Thành đại diện toàn quân đi đến chào đón quân nhân mới.
Dương Thành năm nay tuổi có thân hình cao lớn, luôn toát lên sát khí của một người tướng quân đã ở trên chiến trường mấy chục năm.
Khiến cho mọi người nhịn không được mà kính sợ ông vài phần.
Ông đứng trên bục, không cần micrở hô to: " Chào mừng các tân nhân, từ hôm nay hãy cố gắng hết sức chiến thắng trùng tộc, dù có phải hi sinh cũng phải bảo vệ mọi người ở đây".
Mọi người hô to trả lời ông: " RÕ ".
Rồi cả đội đem đồ đã được chuẩn bị đi về phía kí túc xá đã được chuẩn bị sẵn.
Trương Gia Bảo và Dương Thiên Luân được xếp cùng người khác chung một phòng.
Cậu sắp xếp đồ đạc xong, đi đến cạnh Dương Thiên Luân, gõ thành giường của hắn hỏi: " Này Thiên Luân, muốn đấu một trận với tôi không?".
Hắn nghe cậu gọi thì hớn hở đồng ý: " Được, anh Thiên.
Mình đi thôi".
Cả hai vừa đến nhà đấu đã thấy Dương Thành và Doãn Xuyên đánh nhiệt liệt đánh nhau trong phòng đấu, bên ngoài các quân nhân đang cổ vũ sôi động.
Hai người nán lại một chút xem kĩ thuật tuyệt đỉnh của những người đứng đầu đến loá mắt.
Những động tác chuyển động của một con robot, ra đòn và né mềm dẻo như của con người.
Dương Thiên Luân nhìn không chớp mắt, cảm thán sức mạnh của hai con cơ giáp trước mặt thật mạnh.
Nhìn về Trương Gia Bảo đang tập trung xem, hắn tự hứa với lòng sẽ trở nên mạnh mẽ như họ và không phải sống mà che giấu thân phận nữa.
Không đợi cho trận đấu kết thúc, Dương Thiên Luân xem được một chút mà trong lòng thấy hừng hực, nóng lòng muốn đấu một trận.
Hắn kéo Trương Gia Bảo vào một phòng đấu khác làm một trận.
Đợi đến khi Dương Thành và Doãn Xuyên đi ra thì cả hai đã bất phân thắng bại mà chiến đấu hăng say.
Những người ở đó vô tình bị thu hút mà bất giác đi đến xem hai người đấu nhau.
Dương Thành cũng không ngoại lệ, ông hơi vuốt râu cười gật đầu: " Ừm không tệ.
Xem ta tinh anh năm nay mạnh không kém gì nhưng người năm rồi".
Doãn Xuyên nhìn màn hình của Dương Thiên Luân suy nghĩ hồi lâu, bỗng nói lên: " Thì ra là cậu ta".
Dương Thành ở bên cạnh không hiểu hỏi: " Hả? Có chuyện gì? Ai là ai?".
Doãn Xuyên cười nói: " Ây nguyên soái à.
Ngài có nhớ cái cậu học sinh có khả năng lãnh đạo rất mạnh vào mấy tháng trước không.
Kia chính là cậu ta".
Nói rồi ông chỉ chỉ về phía Dương Thiên Luân.
Dương Thành lục lại kí ức một lúc mới nhớ: " Tên là Dương Thiên Luân phải không?".
Doãn Xuyên gật đầu: " Đúng rồi đó.
Chính là cậu ta, ngày xem rất mạnh phải không? ".
Dương Thành gật gật đầu: " Cũng được.
Nếu như có cố gắng, thì không sớm thì muộn cũng sẽ lên cao".
Nói rồi ông phất tay đi mất.
Doãn Xuyên há hốc mồm ngạc nhiên, rất lâu rồi ông ta thấy nguyên soái khen người khác đó.
Phải nói người được Dương Thành khen chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu có cũng chỉ là tàm tạm hay là bình thường .
Nếu đã được Dương Thành khen thì chứng tỏ Dương Thiên Luân sau này sẽ không chỉ dừng chân ở danh hiệu quân nhân này.
Nhưng đó chỉ là chuyện sau này, còn bây giờ Dương Thiên Luân chỉ là một quân nhân nguyện chiến đấu vì tổ quốc và tìm kiếm sức mạnh áp chế kẻ thù đang rình rập trong tối.
Thật ra chủ yếu là muốn có được anh Bảo Bảo của hắn thôi.
Trở về với trận đấu, Dương Thiên Luân không hổ là thiên tài, đánh thêm nửa tiếng nữa thì cuối cùng Trương Gia Bảo cũng không chịu được mà bị hắn kết liễu.
Dương Thiên Luân rút cây kiếm đang kề cổ cơ giáp của Trương Gia Bảo xuống, thu cơ giáp vào hào hứng đến chỗ cậu: " Anh Thiên, như thế nào?".
Trương Gia Bảo không tiết lời khen hắn: " Cậu mạnh thật đấy.
Mới có tháng mà đã tiến bộ không ít, nhưng cũng không được lơ là mà hãy luyện tập nhiều hơn để có thể bảo vệ mọi người".
Dương Thiên Luân cong cong mắt cười thủ thế trong quân đội tiếp nhận lời khen của cậu: " Dạ rõ".
Rất nhanh đã đến thời nghỉ ngơi buổi tối của cả quân đội.
Mọi người đều chìm vào giấc, trừ những người phải gác đêm vào buổi tối.
Và Dương Thiên Luân chính là người mới đầu tiên được điều đi gác đêm, vì độ bảo vệ cho bản thân cao.
Hắn đứng trên tường thành, lòng đau như cắt đây là ngày đầu tiên, vậy mà vậy mà hắn phải đi gác đêm và không được ở bên cậu.
Đang tắm gió đêm để vơi bớt đi đau khổ, Dương Thiên Luân bỗng trở lại bình thường, ánh mắt sắt bén nhìn về phía trước.
Miệng hắn hơi nhếch lên, xem ra có kẻ đã không chịu yên ổn mà tới đây cho hắn rửa kiếm rồi.