Sau khi kết thúc buổi tốt nghiệp, gia đình hai bên lên kế hoạch sẽ dành ngày về quê thăm gia đình.
Nhà Trương Gia Bảo sẽ về quê nội ở ngày, rồi sẽ đến quê ngoại ở ngày.
Còn nhà Dương Vũ thì ngược lại, đây cũng ý kiến của hắn.
Vì như vậy thì ngày sau, hắn và cậu lại gặp nhau và cùng nhau đi chơi rồi.
Đúng như lời hắn nói, ngày sau Dương Vũ vung văng vung vẻ dắt cậu đến công viên gần nhà đi dạo.
Dương Vũ để cậu ngồi lên xích đu, bản thân thì ở phía sau đẩy cho Trương Gia Bảo chơi.
Vừa đẩy hắn vừa nói: " Bé Bảo, cậu có nhớ lúc hai ta mới gặp nhau không?".
Trương Gia Bảo nhìn trời nắng chiều nhẹ nhàng, môi cong lên nói: " Nhớ chứ.
Lúc đó em bé Vũ đi lạc, không dám làm gì chỉ nắm tay tớ khóc lóc đòi ba mẹ nữa mà".
Dương Vũ mặt mày tự hào nói thêm vào: " Cũng nhờ lần đó mà tớ mới tìm thấy cậu đó.
Lúc đó tớ thật là tuyệt vời khi bị lạc.
Mẹ còn nói lúc theo ba mẹ về tớ còn muốn dắt cậu theo nữa kìa".
Trương Gia Bảo khi nghe ba chữ tìm thấy cậu ánh mắt nhu hoà, nhớ đến cậu bé không rời mình từ nhỏ đến lớn.
Đi đâu cũng có nhau, kể cả lúc ngủ.
Cậu bất giác cười rạng rỡ nói: " Ừm.
Xem ra cậu rất tự hào ha?".
Dương Vũ dừng đẩy xích đu, để cậu nhẹ nhàng dừng lại mặt đối mặt với cậu.
Hắn kế trán mình lên trán cậu, thì thầm nói: " Sau lại không tự hào cho được.
Vì bản thân đã tìm thấy nửa kia của cuộc đời chứ.
Bảo Bảo này, bây giờ chúng ta còn nhỏ, đợi tớ năm nữa nhé".
Mặt Trương Gia Bảo nóng lên, như bị ánh mắt nghiêm túc của hắn mê hoặc mà thốt lên từ: " Được ạ ".
Cậu đang thất thần nhìn người đối diện, bỗng bị tiếng cười nhẹ đánh thức.
Hắn cong cong mắt kê mặt lên hỏi: " Đẹp lắm sao?".
Nhìn con người phía trước đang nghiêm túc, giờ lại cười hơi ngốc nghếch.
Quyết định không để hắn được như ý muốn, cậu đẩy trán hắn ra đi về phía trước nói vọng lại phía sau: " Xấu lắm ".
Dương Vũ cũng chẳng giận dữ gì mà cười vui vẻ chạy theo bắt kịp cậu.
Gần cuối kì nghỉ, Trương Gia Bảo và Dương Vũ cùng nhau đi du lịch ở bờ biển phía Nam.
Hai người được ba mẹ Dương đặt sẵn khách sạn và vé đi chơi, nên chỉ việc đến nhận phòng và vui chơi.
Tắm biển cả một ngày trời, sau khi ăn tối và tắm rửa sạch sẽ cậu như xác ướp nằm trên giường quấn chăn không nhúng nhích.
Dương Vũ đi ra dở khóc dở cười nói: " Sao lại tự ướp bản thân thế này.
Ngồi dậy đi tớ sấy tóc khô cho, rồi hả ngủ kẻo lại bị cảm lạnh".
Rồi hắn cầm máy sấy, nâng cậu lên ngồi trong lòng mình chuyên tâm hong khô tóc cho cậu.
Thấy hai mắt của Trương Gia Bảo đang chiến đấu với nhau không ngừng nhắm rồi lại mở, hắn buồn cười hỏi: " Rất mệt sao? Vậy mai đi ngắm phong cảnh đi, chỉ đi dưới biển ngắm cá không cần vận động gì nhiều nha".
Hai mắt cậu lúc này đã nhắm nghiền, cố gắng duy trì tư thế ngồi thẳng cho hắn sấy tóc mà gật đầu.
Mãi đến khi tóc khô thì cậu cũng đã ngủ lúc nào chẳng hay.
Dương Vũ nhìn cậu môi cong cong, vội cất máy sấy rồi ôm cậu vào lòng say giấc.
Giữa đêm
Trương Gia Bảo bỗng cảm thấy tay chân như bị ai đó giữ chặt lại không thể nhúng nhích, cả người nóng bừng lên làm cho cơ thể xôn xao không thể ngủ được.
Nặng nề mở mắt ra, cậu thấy một bóng đen to lớn đang đè lên người mình nặng nề thở .
Trương Gia Bảo giật mình nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy là Dương Vũ, cậu bình tĩnh lại hỏi: " Vũ, cậu bị sao vậy? Tớ không nhúng nhích được".
Nhưng hắn vẫn không trả lời, chỉ đưa đầu đến bên cổ cậu mà hít lấy hít để, miệng lẩm bẩm: " Thơm quá đi, thơm quá.
Bảo Bảo".
Trương Gia Bảo run mình khi cổ bị một luồng nhiệt nóng hổi thổi vào.
Cố gắng dùng tay đẩy tên to lớn ở trên người mình ra nhưng chỉ là vô ít.
Sau một lúc lâu cố gắng đẩy hắn ra nhưng không được, cậu từ lo lắng đến gân xanh trên trán giật giật.
Rồi giơ tay đánh vào đầu hắn một cú trời giáng.
Dương Vũ đang mê muội cũng lấy lại được một chúc lí trí, ngơ ngác nhìn cậu.
Sau đó hắn hoảng hốt, giật mình ngồi dậy đi ra đến bên tủ đồ tìm đồ.
Rồi trong ánh mắt khó hiểu của Trương Gia Bảo, hắn lấy ra một ống tiêm, tiêm thẳng vào mạch máu nơi cánh tay.
Rồi lại trở về bên giường ôm cậu tiếp.
( Nhìn như mấy đứa nghiện là sao ta? Mà nghiện này là nghiện bồ )
Thấy con cún con nào đó buồn rầu ôm chặt bản thân, cậu không khỏi thở phào.
Xoa xoa đầu hắn hỏi: " Có chuyện gì vậy? Đã đỡ hơn chưa?".
Một lúc sau mới thấy Dương Vũ trả lời: " Không có gì.
Chỉ là kì tình đến sớm thôi.
Làm cậu sợ rồi sao?".
Trương Gia Bảo nhìn vẻ mặt sợ làm cậu sợ mà lo lắng của hắn, cậu cười cười an ủi nói: " Chỉ hơi giật mình tí thôi.
Nhưng mà....".
Nói rồi cậu hơi ngại ngùng : " Cậu có thể lấy cái đó...!ra khỏi mông mình không".
Bấy giờ, Dương Vũ mới phát hiện bản thân đang như có như không mà cọ cọ vật nóng kia ngay mông cậu.
Con ngươi hắn chuyển động qua lại một lúc, rồi giả bộ hơi xấu hổ mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Khoảng chừng p sau, thấy hắn không có dấu hiệu ra ngoài.
Trương Gia Bảo hơi lo lắng đi đến gõ cửa: " Cậu không sao chứ.
Có...có cần tớ giúp không?".
Con ngươi nào đó ở phía trong nhịn thở hơi hổn loạn, nhưng khoé môi nhịn không được mà cong cong như đang con mồi đang rơi vào bẫy mà vui mừng.