Phía Ngoài lâu đài Công tước, Vương Minh nhẹn nhàng bước nhẹn nhàng hít thở không khí bởi cơ thể này đã lâu không ra khỏi căn phòng tối đen kia.
Nhưng được bao lâu hắn bị chặng lại bởi người phụ nữ mặc đồ hầu gái, tóc đen dài,mắt đen, thân hình gợi cảm, ngực BB tay cầm Quang cung phát sáng ánh Kim.
"Quay lại đi, Cha con sẽ đau lòng đấy!" Khuôn mặt nghiêm túc.
"Không phải chuyện của tôi, tránh ra hoặc bị giết?" Vương Minh lạnh giọng, hắn biết đánh với kẻ trên cấp không hề dễ dàng gì nhưng hắn tự tinh, bản lĩnh sát thủ sẽ không để hắn thua.
Vương Minh từ từ rút kiếm Ngọc Khuê cũng vươn cung, hắn ta là kẻ ra tay trước lao về phía Ngọc Khuê cô cũng buôn tên nhắm vào chân Vương Minh như đoán được hướng tên hắn nhảy lùi lại cái né đi rồi tiếp tục lao đến nhanh chóng tiếp cận được cô nhưng cũng như đã đoán trước cô tung ra cú đá nhưng bất thành Vương Minh đã dùng tay trái đỡ lại.
"Cứng quá... " Ngọc khuê nghĩ.
Ngay lập tức đổi chân đá phía bên phải nhưng cũng bị Vương Minh dùng khuỷ tay đỡ lại bất chợt cô như tăng tốc một đấm thẳng vào ngực Vương Minh đẩy lùi cậu lại nhưng có vẻ không thắm vào đâu.
Vươn cao cung mana cuồn cuộn đổ vào mũi tên hướng về phía Vương Minh, cô biết cận chiến sẽ không có lại đồng thời cũng quan mang không thôi... Đây là người bị gia tộc vứt bỏ như phế phẩm đây sau? Cô thật sự không hiểu chuyện gì sảy ra với cậu nhưng kẻ trước mặt cô cho cô cảm giác cực bất an cô cần đánh ngất cậu ta mang về gì vậy cô phải tập chung nhất định không để sát thương quá lớn cho cậu.
Vèo...
"Quang Tiễn... " Ngọc Khuê khẽ nói.
Mũi tên mang ánh kim nhạt lao như tia điện về phía Vương Minh xuyên qua thân hình kia rồi tan biến.
"!!! Ảo ảnh?.. " Ngọc khuê bất ngờ.
Phập...
Ngọc khuê nhìn xuống phía bụng mình... Một thanh kiếm cấm vào đó từ phía sau nhưng có vẻ nó chỉ men phía ngoài không hề tổn thương gì nhiều nội tạng, vương Minh đã nương tay với cô... Khuỵ một gối khuôn mặt có vẻ đau đơn nhưng không dấu khỏi vẻ kinh ngạc nói.
"Không phải co... Không dùng được kĩ năn... "
Nhưng đáp lại với cô là một cú đá vào miệng vết thương khiến máu chảy nhiều hơn đồng thời đẩy cô ra xa bất tỉnh.
Đúng lúc này lính trong lâu đài cũng đến dẫn đầu là Thanh Thanh em gái cùng cha khác mẹ với cậu, cô cưỡi ngựa mặt giáp tay cầm thanh kiếm kiểu chiến binh... Từ trên ngựa nhảy xuống chạy về phía Ngọc Khuê.
"Mẹ! Người không sau chứ?" Tay cô đưa lên vết thương của Ngọc Khuê một tia sáng xanh lục hiện lên miệng vết thương cũng dần lành lại, đồng thời cô cũng đưa ánh mắt ai oán của cô về phía Vương Minh.
[Thanh Thanh lv ]
Tuổi:
Trạng thái: Tức giận, hoan mang..
"..." tuổi cấp xem ra cái quý tộc cũng không phải dạng vừa gì?
Vương Minh quay lưng bỏ đi nhưng hắn lại lần nửa bị gọi lại.
"Đứng lại! Ngươi thật sự là Vương Minh?" Thanh Thanh nói.
"Quan trọng sau?" Vương Minh nói.
"Ngươi không được đi." Thanh Thanh lại nói.
"Dựa vào cái gì?" Vương Minh nói, nhưng đáp lại là một câu hỏi khác.
"Tại sao? Ngươi từng ấy năm che dấu thực lực của mình?"
Thanh Thanh lại hỏi.
"Phí lời..." Vương Minh cất bước.
Nhưng Thanh Thanh nào cho hắn bước cô dùng kiếm bổ xuống ngay hướng cậu đi, lùi lại đúng hai bước sau đó tăng tốc hướng lên gối phần bụng của Thanh Thanh chưa hết cậu cũng thuận chân đá cô bay ra xa.
"Cấp thì cao... Nhưng thật chiến thì dở tệ" Vương Minh thầm nghĩ.
Bị dính đòn khuôn mặt cô có vẻ đau đớn nhưng không dừng lại tay xiếc chặt kiếm nhảy lên cao bổ xuống.
"Điệu Hoang Dã!"
Ầm...
Lần này lại giống lần trước Vương Minh lùi lại bước giữ một khoảng cách nhất định thoát li khỏi phản cách ra đòn của Thanh Thanh, đòn của cô chấn xuống tạo nên một hố đất bị lớn tầm nửa mét mặt đất xung quanh nứt nẻ.
Vương Minh lúc này cảm thấy phiền năm qua chẳng kẻ nào quan tâm nhưng khi rời đi hết kẻ này tới kẻ khác ngán đường... Lao về phía Thanh Thanh đưa tay vung quyền nhấm thẳng vào mạng sườn trái.
Bịch... Rắc rắc.
Vương Minh một đấm đánh bay Thanh Thanh ra xa quay người bỏ đi trước sự ngơ ngát của Binh lính.
"Đây rốt cuộc là ai...? "
"Đánh bại cả tiểu đội trưởng..."
"Cả phu nhân cũng bại rồi... "
"Là anh trai của Tiểu đội trưởng... "
"Chúng ta có lên không... "
"Ngươi điên sau? Phu nhân còn đánh không lại ngươi lên nạp mạng à... "
..............
Thanh Thanh trong cơn đau nhói tay đập mạnh xuống đất tỏ vẻ bực tức.
"Tại sao? Ta cô gắng bao năm qua chỉ để có thể bảo vệ hắn... " Thanh Thanh thầm nghĩ.
Kí ức:
- Đây là anh trai của mình sau?....Thình thịch.... (Tim đập mạnh)
- Ngươi là em gái ta sau?... Sau này ta sẽ bảo vệ ngươi...
- Ngươi từ này không được tiếp xúc với tên Vương Minh... (Người nào đó trong gia tộc)
- Biết gì không ta nghe nói Vương Minh thiếu gia không thể dùng kĩ năng...
- Ngươi sẽ là người kế thừa Công Tước sau này...
- Anh trai... Anh ấy không nhìn mình... Anh tránh mặt mình...
................................
"Tại sao...? Tại sao... Chừng ấy năm ngươi tránh mặt ta... Tại sao.. Chứng ấy năm ngươi chịu đựng lạnh nhạt của gia tộc... Tại sao ngươi lại bỏ đi... Tiểu Minh Ta Hận Ngươi!" Thanh Thanh khóc nước nở.