Edit: Tagoon
Lúc này hai người đó đã chạy đến gần chỗ gốc cây nơi bọn họ ẩn thân. Nữ tử kia không ngừng thở hổn hển, xem chừng là mệt thảm rồi.
"Quách...... Quách sư huynh, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, Nghiên Nhi thật sự chạy không nổi nữa rồi."
Quách Tự nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía sau, thấy không còn bóng dáng của truy binh mới hơi thả lỏng lại, còn không quên đỡ nàng kia ngồi xuống.
Bạch Húc bớt chút thời giờ nhìn lại. Dung mạo của nàng ta đúng là xinh đẹp, mày như lá liễu, mắt sáng như sao, phối với một thân da thịt trắng trong như sứ, mịn màng như tuyết. Thật khiến cho người ta nhìn thấy mà thương, sinh ra vô vàn ý muốn bảo hộ.
Hắn lẳng lặng ôm Dạ Vô Thương, cầu cho bọn họ mau chóng rời đi. Nếu không hắn sợ là vai ác đại nhân không kiên nhẫn nổi sẽ trực tiếp chém chết bọn họ mất.
Nhưng hai người kia vậy mà lại dừng chân ở đúng chỗ này, xem ra trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi. Hắn chỉ có thể không ngừng trấn an vai ác, trong lòng lặng lẽ tặng cho Quách Tự hai chữ đồ khốn.
Nữ tử kia nghỉ ngơi được một lúc, sức lực cũng khôi phục lại một ít. Nàng cong thân mình, cung kính hành lễ với Quách Tự, lộ ra cần cổ trắng nõn, giọng nói mang theo nức nở: "Nghiên Nhi đa tạ Quách sư huynh trượng nghĩa cứu giúp, nhưng mà chuyện của Nghiên Nhi đã tới nước này, thật sự đã không còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa. Đại ân của sư huynh chỉ có thể kiếp sau báo đáp!"
Nói đoạn đôi mắt đẹp lại rưng rưng, cầm kiếm lên định cắt vào cổ tay.
Quách tự vội cầm lấy cổ tay nàng, vì sợ nàng nghĩ quẩn nên đành ôm chặt nàng vào trong lòng, cất giọng tràn đầy thương tiếc, "Sư muội chớ nên như vậy, ta tới vừa kịp lúc, sư muội vẫn chưa bị tên súc sinh kia...... Vạn lần không thể thiếu tự trọng, súc sinh kia đã bị ta giết, việc này tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài. Ngày sau sư muội vẫn có thể tìm được phu quân."
Nữ tử tên Nghiên Nhi kia cảm xúc giãy giụa kích động, đem hình tượng một liệt nữ trinh tiết thà chết chứ không chịu khuất phục phát huy đến mức tận cùng.
"Nhưng mà, thân thể của Nghiên Nhi đã bị người ta nhìn thấy. Cuồng đồ kia đã chết, sư huynh lại là ân nhân cứu mạng của Nghiên Nhi. Nghiên Nhi cả gan, nguyện làm nô tì phụng dưỡng cho sư huynh. Dù là vô danh vô phận, Nghiên Nhi cũng cam tâm tình nguyện!"
Quách Tự kinh hãi, mặt đỏ lên, vẻ mặt kinh hoảng, liên tục xua tay nói, "Như vậy sao được, sư muội thân kiều thể quý, ắt sẽ tìm được mối nhân duyên tốt hơn. Ta sao có thể khinh bạc nàng như vậy!"
Nàng kia cắn cắn đôi môi đỏ mọng, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên định, "Nghiên Nhi đã tới nông nỗi này, cũng chẳng dám cầu gì xa xôi, chỉ có thể dùng cách này để báo đáp sư huynh, mong sư huynh đừng ghét bỏ Nghiên Nhi." Nàng mở to đôi mắt phiếm lệ phủ một tầng sương mù, nhìn qua vô cùng động lòng người, thanh thuần mang theo chút mị lực. Chỉ cần là nam nhân chắc chắn sẽ không thể chối từ.
Quách Tự trưng một khuôn mặt ôn nhuận, tràn đầy thương xót, dịu dàng đưa tay lau đi giọt lệ rơi xuống từ khoé mắt nàng, khẽ thở dài, "Ta sao có thể ghét bỏ nàng được cơ chứ...... "
Lời còn chưa nói hết đã thấy Nghiên Nhi kia đứng lên, duỗi tay kéo chiếc áo đồng phục đệ tử to rộng kia xuống, bên trong không một manh áo che thân, cảnh xuân lồ lộ. Nàng ngay lập tức nhào vào lồng ngực Quách Tự, không ngừng khiêu khích, trên dưới đốt lửa.
"Sư huynh yêu thương ta đi, Nghiên Nhi nguyện, Nghiên Nhi ái mộ sư huynh...... "
Nàng cực kì nguyện ý. Quách Tự chính là đệ tử thân truyền của Lôi Viêm lão tổ, thân phận cực cao, tư chất lại tốt. Nếu không có gì ngoài ý muốn, kết anh là điều không phải bàn cãi. Nam nhân ưu tú như vậy, lại là một công tử ôn nhuận, không làm giá mà bình dị gần gũi, ở Thiên Hoa Tông có không biết bao nhiêu kẻ ái mộ.
Lần này nàng gặp đại nạn, thế mà lại được Quách Tự cứu. Hơn nữa thân thể của nàng đã bị hắn nhìn thấy, tự nhiên sẽ nổi lên chút tâm tư kín đáo.
Quách Tự làm người khiêm tốn hữu lễ, lại trọng tình trọng nghĩa, đến nay vẫn chưa có đạo lữ song tu. Nếu nàng trở thành nữ nhân đầu tiên của hắn, dù cho không thể kết làm đạo lữ, lấy tính tình của Quách Tự, nạp thiếp thất là không thành vấn đề, những ngày tháng sau này của nàng sẽ không còn sầu lo gì nữa. Cho nên nàng chỉ có thể chủ động.
Mỹ nhân trong ngực, trên đời này trừ phi là Liễu Hạ Huệ, nếu không chỉ sợ đều không thể nào cưỡng lại. Quách Tự cũng chỉ tượng trưng mà chống đẩy vài cái, sau đó liền thuận theo tự nhiên.
Bạch Húc nhìn đông cung sống phía dưới, yên lặng che đi đôi mắt và hai lỗ tai của vai ác. Trong lòng thật muốn chửi đổng, quả là một bãi cẩu huyết siêu to khổng lồ!
Nữ nhân kia nếu thật sự trinh liệt như vậy, đáng nhẽ ra tại khoảnh khắc được cứu đã cắt cổ xong từ lâu rồi! Lúc này làm bộ làm tịch chẳng qua là vì muốn gợi lên lòng thương xót của Quách Tự mà thôi, tiện thể hiến thân một cách quang minh chính đại!
Còn cái tên Quách Tự kia, trang một bộ khiêm khiêm công tử, lại còn bày đặt cự tuyệt các thứ, khuyên giải an ủi các thứ đồ, không biết còn tưởng hắn đứng đắn lắm cơ. Chú mày đã quân tử như thế, sao mắt còn tia liên tục lên người của con gái người ta vậy?
Nguỵ quân tử, thật cầm thú!
Nhìn hai kẻ phía dưới dâm ngôn uế ngữ, Bạch Húc trong lòng khinh thường. Kỹ thuật diễn quá tệ, động dục cũng không tìm nơi kín đáo, dạy hư trẻ con mất thì sao? Thật là điển hình của tra nam tiện nữ!
"Sư huynh...... Nghiên Nhi trong lòng có ngươi, sư huynh...... "
"Sư muội ngoan, sư huynh thương ngươi...... "
Sơ sơ hai câu, ái muội đến khiêu khích khả năng chịu đựng. Nghe âm thanh khó nghe phía dưới, Bạch Húc cảm thấy cực kì xấu hổ.
Đời trước thời còn học đại học, hắn cũng không ít lần xem với bạn cùng phòng. Ặc, nhưng mà...... Bản hiện trường này, làm một kẻ năm nay đều dựa vào ngũ chỉ cô nương như hắn có chút không tiêu thụ được.
Càng muốn mệnh chính là vai ác đại nhân còn đang ở ngay bên cạnh đó. Tiểu hài tử căn chính miêu hồng, sơ sảy phát là học hư ngay (kỳ thật đã học hư từ lâu roài). Hơn nữa nghe nói, lòng hiếu kỳ của hài tử rất lớn, nếu vai ác có hỏi...... hắn thật đúng là không biết cái gì để mà trả lời.
Căn chính miêu hồng (hay căn hồng miêu chính): từ ngữ chính trị thông dụng ở thời Mao Trạch Đông, cường điệu xuất thân gia đình "hồng hay không hồng", "chính hay bất chính".
"Căn hồng" nghĩa là có xuất thân gia đình tốt (công nhân, bần nông và trung nông, con cháu thương binh liệt sĩ), cho rằng con cháu xuất thân từ những gia đình như vậy nhất định tốt, nhất định cách mạng.
"Miêu chính" ý chỉ "sinh ra ở tân Trung Quốc, lớn lên dưới ngọn cờ hồng", không chịu ảnh hưởng của tư tưởng cũ
—> là một cách nói sai lầm đã sớm không còn lưu hành ở hiện tại (theo baidu)
Dạ Vô Thương rúc trong lồng ngực của Bạch Húc, bị hắn bịt kín hai tai hai mắt. Ngón tay lành lạnh của Bạch Húc dán trên mặt y, mát lạnh thật thoải mái.
Cứ nhớ tới vẻ mặt nổi giận, hoảng loạn vội vàng che đi của Bạch Húc vừa nãy, y lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Xem ra vị sư huynh này của y đã quên, tu sĩ ngũ cảm nhanh nhạy, lại có thần thức cường đại. Dù cho có bịt kín hai mắt và lỗ tai thì vẫn có thể nhìn thấu rõ ràng động tĩnh phía dưới.
Nhưng những âm thanh dâm loạn đó không hề hấp dẫn y một chút nào, y ngược lại còn không tự giác mà đem toàn bộ lực chú ý đặt lên người nam nhân này.
Bạch Húc giờ phút này bởi vì xấu hổ 囧, trên da mặt trắng nõn đã nhiễm màu đỏ ửng, vành tai bạch ngọc đỏ lựng giống như chích máu. Quả đúng là một loại dụ hoặc.
Sư huynh lại bày ra bộ mặt này, thật sự khiến y không thể tưởng nổi, thế mà lại...... Ngây thơ như vậy. Dạ Vô Thương bất tri bất giác đã nhìn đến ngẩn cả người, vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc trong vô thức. Y thế nhưng mạc danh cảm thấy có chút khô nóng.
Bạch Húc cũng không xấu hổ được bao lâu, đột nhiên có dị biến phát sinh. Một tiếng thét chói tai xé trời vang lên, hắn cuống quít thăm dò bên dưới. Mỹ nhân mới nãy còn vô cùng kiều diễm, phiên vân phúc vũ cùng Quách Tự, hiện giờ lại nhanh chóng tiều tuỵ.
Mái tóc đẹp đẽ bóng mượt khô khốc như rơm rạ, da thịt mềm mại trắng muốt nhanh chóng khô quắt lại bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, nứt nẻ dày đặc như vỏ cây. Đôi mắt đẹp trở nên ảm đạm, trắng dã như mắt cá.
Động tác kịch liệt của Quách Tự vẫn còn chưa dừng lại, từng đợt hắc khí lượn lờ bên người hắn. Vô số điểm sáng thoát ra từ cơ thể nữ nhân kia đều bị Quách Tự hấp thu. Tựa như là...... Dòng chảy sinh mệnh?
Bạch Húc tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Quách Tự. Hắn là Ma tu sao?
Qua chưa đến mười hô hấp, nữ nhân kia đã hoàn toàn không còn sinh cơ, biến thành một bãi hủ vật.
Quách Tự đứng lên, tuỳ tiện làm một cái Tịnh Thân thuật, mặc quần áo vào, từ đầu ngón tay phóng ra một ngọn lửa thiêu đốt hủ vật thành tro tàn, theo gió tung bay. Sạch sẽ, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hắn lại trở lại là một chính nhân quân tử đạo mạo, khuôn mặt ôn nhuận đầy thâm tình.
Bạch Húc ghìm Dạ Vô Thương lại, cố gắng thả nhẹ hơi thở. Tình huống hiện tại không rõ ràng, hắn không dám mạo hiểm. Nhưng chuyện xảy ra sau đó đã hoàn toàn đánh nát nhận tri của hắn.
Chỉ thấy Quách Tự ngồi xuống đả toạ một lát, ma khí tứ tán bên người một lần nữa trở về bên trong thân thể, sau đó từ trên người hắn vậy mà lại toát ra linh khí!
Đây không phải là pháp bảo che lấp ma khí hay gì. Quách Tự thật sự từ Tiên tu biến thành Ma tu, sau đó lại biến trở về Tiên tu!
Điều này thật đáng sợ. Bất kể là dùng thủ đoạn gì, chỉ e cũng không thể nhìn ra được chút sơ hở nào. Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, có nói chắc cũng chẳng ai tin.
Tu sĩ bất đồng về phương pháp tu luyện và hấp thu linh khí, đây là quá trình không thể nghịch chuyển. Muốn từ Tiên tu sang Ma tu thì phải đánh tan tất cả linh lực trong cơ thể, bắt đầu lại từ con số không, đây là đạo lý không thể tuỳ tiện thay đổi.
Hơn nữa Quách Tự là người của Quách gia, Quách gia là một trong tam đại gia tộc Tu chân giới, ấy thế mà lại lòi ra Ma tu. Hắn còn dùng thân phận Tiên tu để ẩn nấp trong Thiên Hoa Tông. Nếu như có mưu đồ gây rối, tông môn lại không chút phòng bị, xảy ra hậu quả gì thật đúng là không thể tưởng tượng!
Sau khi chỉnh trang xong xuôi, Quách Tự lại một lần nữa treo lên nụ cười ôn nhuận vô hại, chạy thẳng về phía cửa ra. Chờ đến khi hắn rời đi được một nén hương, Bạch Húc mới đỡ Dạ Vô Thương xuống dưới.
【 Ngươi bị ngu hay sao? Đây không phải tiểu thuyết, mà là một thế giới chân thật, tự nhiên sẽ có tình tiết ngươi không biết đến, đúng là ngốc muốn chết! 】
Lại một lần nữa bị hệ thống khinh bỉ, Bạch Húc trầm mặc hẳn xuống, cảm thấy mí mắt giật lợi hại.
Từ trước tới giờ hắn đều rất tự tin, bởi vì hắn là độc giả, vì đây chỉ là một thế giới trong tiểu thuyết. Hắn biết cốt truyện, có thể coi là nhà tiên tri trong này.
Biết trước cốt truyện chính là ưu thế lớn nhất của hắn, đồng thời khiến hắn cực kì yên tâm.
Nhưng hắn đã xem nhẹ rồi, từ sau khi xuyên qua đến thế giới này, nơi đây đã không chỉ dừng lại là một cuốn tiểu thuyết.
Đây là một thế giới hoàn chỉnh, chân thật.
Thỏ Lưu Manh chỉ cho nó giả thiết đại cương, xu hướng của cốt truyện cũng chính là Thiên Đạo, khiến cho thế giới này vận hành theo cái quỹ đạo đã được đặt sẵn đó.
Nhưng đại cương kia cũng chỉ là dàn giáo, thế giới lại có máu thịt. Thỏ Lưu Manh sẽ không thiết lập thân phận và địa vị cho mỗi người. Có rất nhiều thứ mà độc giả như Bạch Húc không thể biết được.
Bởi vì thế giới này vận hành rồi tự mình bổ toàn, dùng tư thái thành thục đã chuẩn bị kỹ càng xuất hiện trước mặt hắn, ngay lập tức làm rối loạn niềm tin của hắn.
Khi Bạch Húc nhận thức được những điều mà hắn biết chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi. Tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ đối với hắn, điều này khiển hắn trở nên vô cùng khủng hoảng.
Con người, đối với những thứ không biết, chung quy vẫn luôn cảm thấy bất an sợ hãi.
Tay của Bạch Húc bắt đầu run rẩy trong vô thức, đối với tương lai bỗng cảm thấy mê man. Nỗi sợ hãi đã đánh nát bộ mặt đạm mạc giả dối trước nay của hắn, khiến cảm xúc như thoát cương bộc lộ hẳn ra ngoài.
Dạ Vô Thương cảm giác được Bạch Húc không ổn, nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, dùng cơ thể mình áp sát vào người hắn.
Không biết là vì cái gì, y lại có thể nhìn ra được cảm xúc khác lạ trên khuôn mặt vô biểu tình kia của Bạch Húc.
"Sư huynh, không có việc gì, ta sẽ bảo hộ sư huynh!"
Chất giọng thiếu niên mang chút trầm thấp của Dạ Vô Thương đánh thức Bạch Húc từ trong mạch suy nghĩ. Thiếu niên đứng còn chưa tới ngực hắn, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lại tràn đầy sự kiên định và lo lắng dành cho hắn.
Đối diện với đôi con ngươi sáng ngời kia, Bạch Húc cảm giác cả người thả lỏng hẳn ra, cỗ cảm xúc mạc danh bất an và sầu lo bay biến trong phút chốc. Hắn ôm chặt lấy Dạ Vô Thương, dùng mũi cằm gãi gãi đỉnh đầu hài tử, tâm tình dần dần trong sáng lên.
Đúng vậy, tương lai luôn luôn mờ mịt, trước kia là hắn quá mức tự đại. Hắn đã sai, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ thật tốt cho vai ác. Chỉ cần kiên định với tín niệm đó, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, có gì đâu mà phải sợ?
Lại nói, hiện tại hắn đã có Tiểu Dạ bên cạnh. Hắn, không bao giờ cô độc.
Sau khi bình tĩnh lại lần nữa, Bạch Húc bắt đầu tỉ mỉ dặn dò vai ác tuyết đối không được đem chuyện này truyền ra ngoài, phải cất kĩ trong bụng, về sau gặp được Quách gia nhất định phải tránh đi, không nên đối mặt trực tiếp, với cả ra ngoài phải có hắn đi cùng vân vân.
Nhìn Bạch Húc thoáng cái đã hoá thành quản gia lắm lời, Dạ Vô Thương yên lặng trợn trắng mắt. Nhưng không thể phủ nhận chính là trong lòng y cảm thấy vô cùng ấm áp và vui mừng đến nhảy nhót.
Sư huynh của y kỳ thật là một người vô cùng dịu dàng và thích lải nhải, nói ra sợ rằng không một ai tin!
Nhưng mà như vậy mới tốt, sư huynh là của một mình y. Những điều này chỉ cần một mình y biết, một mình y hưởng thụ là được rồi.