Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tagoon
Bạch Húc nhìn một lúc liền cảm thấy vô vị.
Thôi xin, hắn một thanh niên tốt của thế kỷ , sau khi đã nhìn quen các loại đồ hoạ D, cái trình độ vũ đạo kiểu này, thật sự là...... xin miễn thứ cho kẻ bất tài không thể phụng bồi.
Bỗng nhiên, tiếng nhạc vang dậy, một đạo thân ảnh từ ngoài điện bay tới. Những tỳ nữ xinh đẹp kia dần giơ cao hai tay, làm động tác săn đón. Một đôi giày gấm đạp xuống mặt đất.
Ánh mắt mọi người theo đôi giày dần dần hướng lên trên, chờ đến khi thấy rõ toàn cảnh, ngay lập tức thời gian như đông cứng lại.
Chỉ thấy nữ tử trên đài không đeo khăn che mặt để che đi dung nhan mỹ mạo, mái tóc dài mỹ lệ được vấn thành tóc mây, mày như lá liễu. Một đôi mắt đẹp nghiêm nghị, ấp ủ trong đó là băng tuyết ngàn năm không tan, mũi nhỏ tinh xảo, má đào ửng đỏ, cặp môi anh đào nhả khí như lan. Mặc dù không hề phấn son nhưng gương mặt vẫn trắng hồng mê người, làn da vô cùng mịn màng, dáng người thon dài, phong tư trác tuyệt, quả khiến người xem mắt nhìn tâm động.
Tóc mây (vân tấn):
Nhả khí như lan: hơi thở (của mỹ nhân) thơm như hoa lan.
Tuy đã nhìn quen người đẹp thế kỷ nhưng Bạch Húc cũng không khỏi rung động. Nữ tử này, đủ đẹp, lại cũng, đủ lạnh lùng.
Một thân khí lạnh cộng thên trên mặt tản ra hàn ý cự người ngàn dặm, lệnh người không dám khinh bạc.
Bạch Húc sờ sờ cằm, vị này hẳn chính là một trong những hậu cung khác của vai chính, Lãnh Nguyệt tiên tử, Viêm Nguyệt.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, một nữ tu Hỏa linh căn, cư nhiên so với Băng linh căn hàng thật như hắn còn giống hơn, thế nên mới được mệnh danh là Lãnh Nguyệt tiên tử. Thật không biết vai chính làm thế nào để tiêu thụ một vị mỹ nhân lạnh lùng như vậy.
Viêm Nguyệt năm nay mới hơn ba mươi, Kim Đan hậu kỳ, tu vi xem ra thực không tồi.
Hậu cung của vai chính vừa lên sân, nháy mắt đã làm lu mờ mọi oanh oanh yến yến nơi này. Trong số các nữ tu ở đây không một ai có thể so bì.
Đơn Hỏa linh căn, Kim Đan hậu kỳ, tư chất thượng giai, bản thân lại là một đại mỹ nhân hiếm thấy, có cha là Luyện Hư kỳ, hơn nữa có Phá Anh quả vừa rồi, tiến giai Nguyên Anh chỉ là vấn đề thời gian. Đủ mọi loại ưu điểm tập trung trên người, tâm tư của bọn họ trong nháy mắt lung lay.
Viêm Lẫm hơi cong cong khóe môi, "Đây là tiểu nữ Viêm Nguyệt. Mọi người đều là người trẻ tuổi, hẳn là có rất nhiều chuyện để nói. Bổn tọa liền đi trước, chư vị cứ tự nhiên, không cần câu nệ."
Nói xong liền đứng lên, đi ra ngoài điện. Không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Húc cảm thấy hắn hình như đã liếc nhìn về phía mình trong phút chốc.
Nhưng mà Viêm Lẫm cũng đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy rồi, đám người phía dưới nháy mắt bạo phát, sôi nổi đứng lên bắt chuyện với nhau. Có không ít thanh niên tài tuấn vây quanh Viêm Nguyệt, chỉ tiếc không đạt được của mỹ nhân lấy một cái mỉm cười, ngược lại khiến cho nàng toả ra khí lạnh ngày càng nhiều.
Bạch Húc và Dạ Vô Thương vẫn ngồi yên tại chỗ, không chủ động bắt chuyện với người khác. Dù sao thì số lần hắn rời khỏi tông môn có thể đếm được trên đầu ngón tay, gần như không quen biết với bất cứ ai.
Chẳng qua tuy bọn họ không chủ động, nhưng cuối cùng vẫn có người chủ động tiến đến.
Một nam tử dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn lãng nhanh nhẹn bước tới, khí tức ôn nhuận, trên mặt treo nụ cười mỉm như gãi đúng chỗ ngứa, làm người không khỏi tâm sinh hảo cảm.
Hắn nhìn về phía Bạch Húc, mỉm cười nói, "Tại hạ Mặc Ngọc các Tiêu Duệ, bái kiến nhị vị đạo hữu."
【Đinh —— thỉnh ký chủ giao hảo với Tiêu Duệ, khen thưởng điểm kinh nghiệm 】
Bạch Húc cực kì có hứng thú nhướng mày, lâu lâu mới thấy hệ thống bất ngờ nhảy ra tuyên bố nhiệm vụ thế này. Thật ra cũng không hề nằm ngoài dự đoán của hắn. Vừa nghe tên này xong liền biết ngay đây là một nam phụ trong truyện.
Mặc Ngọc các, chính là Luyện khí đại tông, mà Tiêu Duệ lại là con trai các chủ, tiền đồ vô lượng. Trong nguyên tác hắn gặp vai chính xuống núi làm nhiệm vụ, hai người đều che giấu thân phận kết bạn với nhau, thưởng thức lẫn nhau, cực kì có cảm giác chỉ hận gặp được nhau quá muộn.
Trong khoảng hai người sát cánh đã trải qua một vài trắc trở, thật nhanh sau đó từng người một tiết lộ thân phận thật của chính mình, thân càng thêm thân. Kể từ lúc này, vai chính vốn xưa nay không quá để tâm đến vũ khí và pháp bảo, nhưng bây giờ lại nơi nơi giết người cướp của chuẩn bị lương khí!
Khụ, đi xa quá rồi......
Tóm lại, đây là một nam phụ đối với vai chính mà nói cực kì trọng yếu, lại thập phần có giá trị.
Bạch Húc nhẹ nhàng cười cười. Lần đầu tiên trước mặt bao người lộ ra bộ dáng nhẹ nhàng như vậy, hắn tận lực muốn làm cho mình thoạt nhìn dễ ở chung một chút, "Gặp qua Tiêu đạo hữu, tại hạ là Thiên Hoa Tông Bạch Húc, vị này chính là thân truyền sư đệ của ta, Dạ Vô Thương, hữu lễ."
Tiêu Duệ nhìn đến thần thái này của hắn, tức khắc vui vẻ.
Thiên hạ ai mà không biết Thiên Hoa Tông có một thiên tài, tuổi còn nhỏ đã kết đan, chỉ là tính tình lạnh nhạt ít nói, đối với người mình không ưa từ trước đến nay sẽ không nhìn sắc mặt. Cơ mà hiện tại nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là đối mình vẫn có chút hảo cảm phải không?
Nghĩ vậy, vẻ tươi cười trên mặt hắn lại càng chân thành tha thiết thêm vài phần, "Xưa nay đều nghe nói Bạch đạo hữu thiên tư trác tuyệt, dung mạo tựa thiên tiên. Hiện giờ gặp mặt quả nhiên là bất phàm, so với lời đồn còn lợi hại hơn nhiều. Không biết Tiêu mỗ có được chút mặt mũi này hay không có thể tới tìm đạo hữu luận đạo? Tại hạ không có ý khác, chỉ là cảm thấy cùng Bạch đạo hữu vừa gặp đã quen, mạc danh liền muốn thân cận."
Bạch Húc tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, quả nhiên không hổ là thương nhân. Chỉ cần một câu nói, vừa khéo đưa đẩy, lại cũng đủ...... Dối trá.
Chẳng qua thật sự không còn cách nào khác, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, muốn giả bộ thân quen cũng giả không nổi, chỉ có thể tiếp lời, "Nào có, Tiêu đạo hữu tên tuổi cực kỳ vang dội, tại hạ tri kỷ cũng đã lâu, đương nhiên là vô cùng hoan nghênh."
Tiêu Duệ đạt được đáp án mong muốn, lại hàn huyên vài câu, mới vừa lòng rời đi.
Nghe trong đầu hệ thống truyền đến thông báo nhiệm vụ hoàn thành, Bạch Húc suy nghĩ. Kể cả không có nhiệm vụ đi chăng nữa, giao hảo với một nhân vật như vậy cũng rất cần thiết.
Phàm là Linh Khí do Mặc Ngọc các xuất ra chất lượng đều ở mức thượng thừa, có thể nói có thị trường nhưng lại vô giá. Như vậy Mặc Ngọc các muốn đứng vững gót chân ở giữa chốn khắp nơi tranh đoạt này, đương nhiên phải cần đến một hậu thuẫn cường đại.
Trong nguyên tác hắn chính là được vai chính chống chân, khi đó vai chính đã là nhân vật đứng đầu một thế hệ mới, gần như có thể dẫn dắt hướng đi của toàn bộ tông môn. Cho nên bọn họ giao hảo, không thể nghi ngờ là một loại bảo đảm giữa hai bên.
Linh Khí của Mặc Ngọc các, trước hết sẽ cung cấp cho Thiên Hoa Tông. Mà Thiên Hoa Tông, chắc chắn sẽ cho Mặc Ngọc các một chỗ dựa vững chắc, giúp cho bọn họ có thể an tâm luyện khí, yên vị ở trạng thái trung lập và bất bại giữa vòng xoáy cạnh tranh của các thế lực lớn.
Hiện tại đã không có vai chính, hắn xem như dê đầu đàn của đệ tử trong tông môn, cùng Tiêu Duệ giao hảo tự nhiên sẽ cực kì có lợi. Bạch Húc vuốt ve cằm của mình một chút, Tiêu Duệ này quả là một người thông minh, biết nắm bắt tình thế, lại có thể hạ được mặt mũi, tính ra cũng là một đối tượng giao hảo không tồi.
Dạ Vô Thương nhìn cái mỉm cười chói mắt kia của Bạch Húc, trong lòng có chút buồn bực, u ám nơi đáy mắt trở nên quay cuồng, cuối cùng lại bình tĩnh như cũ.
Y biết sư huynh vì sao chủ động cùng người nọ giao hảo, cũng như Thượng Quan Duệ lúc trước. Chẳng qua...... Y vẫn phi thường chán ghét sư huynh cười với người khác, không thể chịu đựng được......
Sư huynh, nụ cười của sư huynh, mọi thứ của sư huynh, hết thảy đều là của y, của riêng mình y, ai cũng không thể chia sẻ.
Không đợi y phát tiết bất mãn của mình xong, trước bàn hai người liền xuất hiện một bóng râm, Dạ Vô Thương vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt tức khắc đen như đáy nồi.
Bạch Húc cũng ngẩng đầu nhìn về phía người tới. Đó là hai nữ tử tư dung diễm lệ, quần áo hở hang đứng ở trước bàn bọn họ.
Người bên trái mặc váy lụa màu hồng nhạt, bộ dạng tương đối thanh lệ, mặt tựa hoa đào, một thân da thịt trắng như tuyết. Trên mặt tuy rằng treo lên mỉm cười khéo léo, nhưng nhìn qua hơi có chút co quắp.
Mà người mặc váy áo màu ngọc bích bên phải ăn mặc lại hở hang hơn một chút, bộ dạng cũng càng yêu mị, quanh thân luôn có một cỗ khí tức ái muội như có như không, nếu định lực không sâu, sợ là khó thoát khỏi mị hoặc. Hơn nữa trong sóng mắt lưu chuyển của nàng, cư nhiên có chút châm chọc nhàn nhạt. Bạch Húc cảm thấy có chút mạc danh, hắn đã đắc tội nàng khi nào hay sao?
Hai người cúi người hành lễ, tư thái thong dong, phong tư trác tuyệt, môi đỏ khẽ mở nói, "Lưu Vân Tông tông chủ dưới toà Đào Chước/ Bích Liễu bái kiến sư huynh. Ta vừa thấy sư huynh liền tâm sinh ý muốn thân cận, cho nên mới lớn mật tiến đến, vạn mong sư huynh chớ nóng giận."
Lưu Vân Tông?
Bạch Húc ở trong lòng yên lặng tra tìm một chút tư liệu. Hắn nhớ rõ này hình như chỉ là một cái tông môn tam lưu, bên trong nội môn tuyển nhận toàn bộ đều là nữ đệ tử, hơn nữa điều kiện đó là dung mạo phải xuất chúng, nguyên âm vẫn còn mới có thể nhập môn, tiếp theo mới dựa theo linh căn an bài. Phần dụng tâm này thập phần đáng giá để suy nghĩ sâu xa.
Khi phần lớn tu vi của nội môn đệ tử đều đạt tới Trúc Cơ kỳ trở lên, nếu như có người cầu hôn, bản thân lại nguyện ý thì sẽ được gả ra ngoài liên hôn. Chẳng qua cũng may Lưu Vân Tông vẫn tương đối tôn trọng ý nguyện cá nhân, nếu như người đó không muốn, bọn họ cũng sẽ không mạnh mẽ bức bách.
Hơn nữa nội môn đệ tử đại đa số là nữ tử khắc kỷ thủ lễ, thêm chi dung mạo xuất chúng, cho nên cũng có thể nói là bạn lữ lý tưởng của hầu hết các tu sĩ độc thân ở Tu chân giới này. Có lẽ là hiệu quả của việc liên hôn không tồi, gần đây Lưu Vân Tông ẩn ẩn có xu thế bước lên tông môn hàng nhị lưu.
Khắc kỷ thủ lễ: nghiêm khắc giữ gìn lễ tiết, nghiêm khắc với bản thân.
Chải vuốt rõ ràng hiện trạng của Lưu Vân Tông, Bạch Húc ẩn ẩn đã có vài phần suy đoán đối với ý đồ hai nữ nhân này, cho nên chỉ đạm mạc gật gật đầu, lạnh lùng nói "Không sao."
Đào Chước và Bích Liễu bị nghẹn một chút, biểu tình có chút tối tăm. Nghĩ đến các nàng chính là người xuất sắc trong tông môn, không chỉ có dung mạo kiều mỹ, lại còn là Đơn linh căn hiếm có. Bình thường mấy tên nam tu kia ai mà chẳng phải dỗ dành nhún nhường vài phần. Thế mà cái tên nam tử lạnh như băng này lại dám nhăn mặt với các nàng!
Bích Liễu, cũng chính là người mặc quần áo màu ngọc bích, hít vào một hơi thật sâu, trên mặt một lần nữa treo lên nụ cười tươi đẹp, "Đã sớm nghe nói Thiên Hoa Tông Đại sư huynh làm người lãnh đạm, hôm nay vừa thấy, quả thật là như thế. Nhưng vậy thì có sao, sư huynh như vậy vẫn cực kỳ dụ người. Thật khiến cho người ta muốn nhìn xem bên trong núi băng này chính là một trái tim nóng bỏng đến cỡ nào......"
Nói xong còn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm qua cánh môi hồng nhạt kia, mị hoặc trời sinh, khiến người nhìn huyết mạch phun trào, nhịn không được hạ thân căng chặt.
Cơ mà Bạch Húc không phải người bình thường, sắc mặt của hắn chẳng khác gì đáy nồi, hơi thở quanh thân lạnh băng, kích thích người khác nhịn không được rùng mình một cái. Chỉ thấy hắn giơ tay lên, một trụ băng xẹt qua sườn mặt của Bích Liễu, để lại một vệt đỏ nhợt nhạt trên khuôn mặt nàng. Roi điện của Dạ Vô Thương thậm chí còn nhanh hơn cả hắn, trong nháy mắt đã lưu lại hai vết sẹo cháy đen trên người hai mỹ nhân.
Hắn vội ấn bàn tay đang bấm niệm thần chú của Dạ Vô Thương xuống, lạnh lùng nói, "Hai vị đạo hữu nếu không có việc gì, hãy mau đi cho. Ta vừa mới thăng cấp, khả năng là linh lực không xong, nếu không cẩn thận làm hai người bị thương, vậy thì thật xin lỗi."
Đệch mợ, không thấy nơi này còn có trẻ nhỏ sao? Phát tao cũng không biết nhìn xem tình hình hiện giờ, đúng là không biết ý tứ!
Chỉ là hắn động thủ thì không sao, dù sao tu vi của hắn vẫn còn đó, nhưng nếu như vai ác đại nhân không nhịn xuống được, bọn họ liền không thể chiếm lý.
Cho nên hắn tuy rằng rất tức giận, nhưng vẫn không hạ tử thủ. Nhưng thực rõ ràng, có người không muốn nhận thịnh tình của hắn.
Bích Liễu chậm rãi duỗi tay xoa gò má của mình vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó phát ra một tiếng thét chói tai, "Khốn nạn! Ngươi có biết ngươi vừa làm cái gì không? Ngươi cư nhiên dám đánh ta? Ngươi cư nhiên dám làm mặt ta bị thương! Ta muốn giết ngươi!!"
Hơn nữa Bạch Húc thì cũng liền thôi, nhưng tên nhãi đứng bên cạnh hắn thì tính là cái thứ gì? Chẳng qua chỉ là kẻ hèn Trúc Cơ kỳ, cũng dám động thủ với nàng?
Dứt lời, cũng không thèm nghĩ đến giữa nàng và Bạch Húc thực lực chênh lệch, chỉ cảm thấy mình đã tức đến phát điên, hai mắt đỏ ngầu hung hăng trừng Bạch Húc. Nàng đưa hai tay về phía trước, hai sợi dây đằng to cỡ thùng nước từ dưới nền đất chui ra, lao về phía Bạch Húc. Mặt ngoài của dây đằng còn có gai ngược dày đặc, nhìn thôi cũng biết nếu như không cẩn thận động vào sẽ bị tươi sống lột mất một tầng da.
Tác giả có lời muốn nói: Thế nào, đưa tới vả mặt, muốn đánh hay không đánh?