Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

chương 35: viễn cổ phệ linh trận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tagoon

Bạch Húc nói hết suy đoán đại khái cho Dạ Vô Thương và Hiên Viên Khải. Dạ Vô Thương tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý, Hiên Viên Khải cũng sẽ hỗ trợ an bài, thả ra bên ngoài tin tức đã tìm tu sĩ trừ ma mới, một mặt vừa để yên ổn nhân tâm, một mặt khác đồng thời gợi nên sự hứng thú của ma tu kia.

Sau khi an bài thỏa đáng hết thảy, Bạch Húc lấy vòng cổ của hắn và Dạ Vô Thương một lần nữa áp chế tu vi của hai người xuống một chút, biến thành Luyện Khí tầng ba và Luyện Khí tầng bảy. Như vậy ma tu kia sẽ càng thêm yên tâm.

Hai người dựa theo chỉ dẫn của Hiên Viên Khải đi tới ven hồ Tịnh Nguyệt. Đây là một mảnh hồ hình bán nguyệt, bên sinh trưởng loại thực vật không biết tên. Không có cây cổ thụ nhưng lại có đom đóm lập loè trốn trong bụi cỏ. Nếu như không phải ma tu uy hiếp thì đây quả thật đúng là một mảnh phúc địa cực kì được các cặp đôi hoan nghênh.

Bạch Húc nhắm mắt lại dò xét một chút, cảm nhận được hồ nước dao động cực nhẹ. Hắn hơi hơi cong khoé môi, làm bộ như tiên tu sơ cấp không rành thế sự khẽ quát một tiếng, "Tên ma tu nhà ngươi, đã bị ta phát hiện còn không mau hiện thân! Ma đầu giết người không ghê tay táng tận thiên lương như ngươi nhất định phải thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán!"

Dạ Vô Thương nhìn bộ dáng của Bạch Húc, đáy mắt nhiễm ý cười. Sư huynh sức sống mười phần như vậy đúng là hiếm gặp. Xem ra sư huynh xác thật buồn chán đã lâu, về sau có thể dẫn hắn ra ngoài chơi nhiều một chút, nói không chừng còn có thể nhìn thấy được càng nhiều mặt bất đồng của sư huynh.

Y cũng phối hợp với Bạch Húc lên án ma tu công khai. Sau mấy hơi thở, hồ nước vốn tĩnh lặng lại bắt đầu sôi trào, trên mặt nước sủi lên từng đám bọt, sau đó nổ tung, phát ra tiếng "Ba" vang dội.

Nhưng thời gian càng kéo dài, bọt nước nổi lên lại ngày càng nhiều, dần dần biến thành màu đỏ tươi giống như máu đang không ngừng trào ra, phảng phất như có một con ác thú thời viễn cổ ác thú đang trở mình thức tỉnh.

Bạch Húc kéo tay Dạ Vô Thương nhảy về phía sau. Tình huống như vậy có chút ngoài dự đoán của bọn họ, sắc mặt của hắn cũng dần trở nên nghiêm túc. Cùng với sự khác thường của hồ nước, hắn có thể cảm nhận được một ít dao động kì dị của linh khí.

Nơi này linh khí quá mức nồng đậm, thậm chí còn ẩn ẩn có một cỗ uy áp thuộc về viễn cổ khiến cả không gian đều trở nên cực kì ngưng trọng. Cái này nếu đặt ở Hạ Tam Thiên thế giới linh khí vốn loãng mà nói thật sự quá mức không tầm thường, khiến hắn cảm thấy có chút bất an.

Bạch Húc vẻ mặt nghiêm túc che chắn trước mặt Dạ Vô Thương, nắm chặt Ánh Tuyết kiếm sẵn sàng nghênh đón quân địch. Chẳng mấy chốc, trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, sương mù đỏ thẫm như máu dày đặc lan ra khắp chốn, làm người không còn nhìn rõ được phía trước.

Khi huyết vụ nồng đậm đến mức tận cùng, đột nhiên một tiếng "Rầm" truyền đến, giống như có ai nhảy ra từ trong hồ. Huyết vụ lập tức tan đi, đều bị người nọ hấp thu, tầm nhìn ngay lập tức thông suốt.

Sương mù máu

Chỉ thấy một nam tử mặc áo gấm màu đen đứng trên mặt hồ, ước chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo vốn dĩ xem như anh tuấn lại bởi vì cái mũi ưng làm cho có vẻ hung ác nham hiểm. Thực lực gã bày ra là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng đây hẳn là đã áp chế xuống rồi.

Nam tử kia nhìn hai người bọn họ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới, trong miệng liên tục phát ra thanh âm "Hô hô" không rõ ý nghĩa.

Dạ Vô Thương nhanh chóng bị cái nhìn không kiêng nể gì của gã bức điên rồi. Tên đó thế mà lại dám dùng ánh mắt ghê tởm như vậy để nhìn sư huynh, đáng chết!

Nề hà Bạch Húc lại gắt gao ngăn chặn bờ vai của y, cũng nghiêm mật che giấu y ở phía sau của mình, khiến y không thể lao ra ngoài được.

Tận đến khi Bạch Húc cũng nhịn không nổi nhíu mày, nam tử kia mới mở miệng, "Gặp may rồi, hai cái Thiên linh căn, thật đúng là mỹ vị......" Gã vừa nói vừa vươn đầu lưỡi liếm môi dưới, trong mắt đều là tham lam cùng dục vọng không chút nào che dấu.

Vừa dứt lời, trên tay gã liền xuất hiện một thanh kiếm nhỏ, toàn thân xích hồng sắc tản ra một cỗ hơi thở mang theo điềm xấu.

Hắc y nhân kia ném kiếm ra, kiếm nhỏ phiêu phù ở trên mặt nước, từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào linh khí. Hai tay của gã đẩy nhanh bấm niệm thần chú. Theo những thanh âm tối nghĩa thốt ra từ miệng gã, Bạch Húc cảm thấy tim đập vô cùng nhanh. Hắn có một loại dự cảm cực kì xấu, tuyệt đối không thể để gã thành công, nhất thiết phải đánh đòn phủ đầu!

Tuy rằng không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng tu sĩ đối với chuyện liên quan đến tính mạng của mình luôn có có một cảm ứng mơ hồ. Huống chi vai ác đại nhân còn ở phía sau, hắn bất kể thế nào cũng nhất định sẽ không để cả hai lâm vào hiểm cảnh.

Hắn triệu hồi ra Ánh Tuyết, rốt cuộc không rảnh lo che dấu tu vi nữa, gần bảy thành linh lực đều đưa vào trong kiếm, quát lên một tiếng lớn, "Băng Phong Vạn Lí!" Trong nháy mắt đem toàn bộ mặt hồ đều đóng băng, lớp băng cản trở linh lực truyền đi, vòng sáng ẩn ẩn trên mặt hồ biến mất.

Sau đó trong nháy mắt hắn liền xuất hiện trước mặt người nọ, không chút do dự cầm kiếm quét qua. Nhưng rõ ràng chém vào thân thể gã lại cứ như là chém vào trong không khí vậy, không có chút cảm giác chân thật nào.

Bạch Húc kinh ngạc một thoáng, trơ mắt nhìn thân ảnh nam nhân trước mặt biến mất. Hắn vội vàng thả ra thần thức, lại vô luận như thế nào cũng không phát hiện ra bóng dáng của người nọ, giống hệt như lúc bọn họ vừa tới đến Tân Lam thành hoàn toàn không tìm được khí tức của ma tu.

Ảo ảnh?

Nhưng rõ ràng chỉ trong một cái chớp mắt trước khi chém trúng, khí tức của kẻ đó không có gì khác biệt so với người sống, nếu chỉ là một cái ảo ảnh thì rất khó để mê hoặc được hắn.

Bạch Húc nhăn mày lại, chuyện này có chút khó giải quyết rồi đây.

Hắn nhắm mắt, tỉ mỉ tìm tòi lại một lần nữa trong phạm vi mười km, cho dù là một cái lá cây ngọn cỏ cũng không hề bỏ sót. Nhưng cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì, thật giống như sự xuất hiện của nam nhân kia vừa nãy chỉ là ảo giác của bọn hắn vậy. Tình thế quỷ dị này khiến Bạch Húc cảm thấy thực bất an, kẻ địch không lộ mặt mới là điều đáng sợ nhất.

Lúc này Dạ Vô Thương cũng đi đến bên cạnh hắn, sau đó kéo lấy tay hắn, nơi tiếp xúc giữa tay hai người có linh lực thong thả lưu động. Bạch Húc dưới sự trấn an của Dạ Vô Thương mới bắt đầu bình tĩnh lại, đầu óc cũng dần dần trở nên thanh minh.

Khi đối đầu với kẻ địch, kỵ nhất là tự loạn đầu trận tuyến.

Dạ Vô Thương nắm tay Bạch Húc, hơi cong cong khóe môi. Ánh mắt sắc bén như sói của y tinh chuẩn hướng về một góc trên mặt hồ, sau đó vung tay lên ném ra một quả lôi cầu lớn cỡ lu nước. Nước có thể dẫn điện, trong nháy mắt toàn bộ mặt hồ đều lập loè điện lưu, tư vị đó......

"A!!!" Một đạo thân ảnh bỗng chốc nhảy bổ ra trốn chạy. Nam tử kia hoàn toàn không còn vẻ tiêu sái như lần đầu nhìn thấy gã, quần áo trên người bị lôi điện đánh trúng rách tung toé, tóc cháy đen một mảnh, còn có vài sợi dựng đứng trên đỉnh đầu, thoạt nhìn quả là thê thảm.

"Đáng chết đáng chết đáng chết! Cư nhiên dám đối với ta như vậy, ta muốn giết ngươi!!!" Gã rống giận một tiếng, sau đó móc ra một thanh trường kiếm vọt tới.

Bạch Húc tuy rằng có chút kinh ngạc không hiểu Dạ Vô Thương tìm ra gã bằng cách nào, nhưng trước mắt hắn vẫn phải bước lên đón đầu, đối diện trực tiếp với lửa giận của nam nhân kia.

Thời gian hai người không ngừng so chiêu càng kéo dài, linh lực trên người nam tử kia càng bất ổn, lực lượng của gã cũng không ngừng tăng lên, cuối cùng dừng lại ở Kim Đan trung kỳ đỉnh, ẩn ẩn có xu thế cao hơn Bạch Húc một đoạn.

Bạch Húc vẻ mặt càng thêm nghiêm túc. Kim Đan chân nhân ở trong một số tông môn nhỏ đều có thể trở thành tồn tại cấp bậc trưởng lão, nhưng giờ lại sống ẩn khuất tại nơi linh lực mỏng manh Hạ Tam Thiên thế giới này. Nếu nói không có âm mưu gì bên trong chỉ sợ dù là ai cũng sẽ không tin.

Như vậy gã đang mưu đồ cái gì? Hoặc nói, là nhiệm vụ thế nào mới có thể phái một vị Kim Đan chân nhân đi làm?

Nhất định không phải là việc nhỏ, cho nên trong lúc đối ứng Bạch Húc lại càng thêm thận trọng.

Bởi vì tu vi của hai người khác biệt không nhiều, hơn nữa Bạch Húc là một người xuyên việt, chân chính tu hành cũng chẳng qua có mấy năm, đương nhiên không so được với mấy tu sĩ đã tu hành mấy chục năm thậm chí trên trăm năm, cho nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã rơi xuống thế hạ phong. Cũng may Huyền Thượng chân nhân cực kì quan tâm đến sự an toàn của Bạch Húc nên trên người hắn có rất nhiều loại pháp bảo phòng ngự, vì thế mới giúp hắn không đến mức bị thương.

Nhưng Dạ Vô Thương đứng ở một bên lại cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt. Sư huynh đang chiến đấu hăng hái, nhưng y lại bởi vì tu vi không đủ nên chỉ có thể ở phía sau người nọ ném lôi cầu. Không bảo vệ nổi người mà mình yêu thương, chỉ cần là nam nhân thì bất cứ ai cũng không thể tiếp thu.

Mắt thấy vết thương trên người Bạch Húc ngày càng nhiều, hận ý cùng với không cam lòng mãnh liệt dâng lên trong Dạ Vô Thương, khiến cho hai mắt y đỏ ngầu, linh lực trong cơ thể cũng bắt đầu bạo động, kinh mạch yếu ớt vì không thừa nhận nổi mà từng cái nứt toạc. Đau đớn kịch liệt từ trong thân thể truyền đến, lại không chút nào phân đi một tia chú ý của Dạ Vô Thương. Đôi mắt y luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh màu trắng kia, rốt cuộc không rảnh chú ý đến thứ khác.

Bạch Húc ngay lập tức đã nhận ra Dạ Vô Thương không thích hợp. Thật sự là linh lực trên người y dao động quá lớn, khiến người khác muốn bỏ qua cũng khó. Hơn nữa nhìn y như vậy, e là ngay sau đó sẽ nảy sinh tâm ma.

Tuy rằng không biết tiểu hài tử vì sao đột nhiên lại như vậy, nhưng Bạch Húc rất rõ ràng, nếu hắn còn không ngăn cản, đứa nhỏ này liền phế!

Nhìn hắc y nhân trước mặt vẫn tiếp tục dây dưa không thôi, cảm thụ được Dạ Vô Thương bên kia linh lực dao động càng ngày càng cường liệt, Bạch Húc mím môi, không thể kéo dài thêm được nữa!

Hắn quyết tâm rút ra chút linh lực còn thừa không nhiều lắm một kích đẩy lui hắc y nhân, sau đó đột nhiên cắn vào đầu lưỡi phun ra một ngụm máu đầu tim, nháy mắt bị Ánh Tuyết kiếm hấp thu. Ánh Tuyết kiếm lắc lư một chút, trên thân kiếm đột nhiên bộc phát ra một trận quang mang chói mắt, làm cho làn da của Bạch Húc vốn đã quá mức trắng trẻo nay càng trở nên tái nhợt. Thân hình hắn hơi lay động nhưng thật mau đã ổn định trở lại.

Lấy lại bình tĩnh, Bạch Húc rút cạn toàn bộ số linh lực còn lại, hung mãnh công kích trực diện về phía hắc y nhân kia. Hắc y nhân thấy thế vội vàng tế ra một cái Kim Chung Tráo ở trên người, nhưng lại trực tiếp bị Ánh Tuyết kiếm đánh bại. Gã kinh hãi, định lui về phía sau nhưng đã không còn kịp rồi, Ánh Tuyết kiếm thẳng tắp xuyên qua ngực gã.

Bạch Húc thần sắc đông lạnh, cả người như bị một cỗ khí tức sát phạt bao quanh, linh lực trong người vận chuyển tới cực hạn, thậm chí lông mày ngọn tóc đều kết một tầng băng sương, cả người nhìn qua giống như là một pho tượng băng được điêu khắc cực kì hoàn mỹ.

Hắc y nhân kia còn muốn phản kích, nhưng linh lực truyền đến từ trên Ánh Tuyết kiếm trong nháy mắt làm đóng băng toàn bộ kinh mạch của gã, sau đó từng tấc từng tấc bạo liệt nổ tung, vỡ nát thành bột phấn, không còn khả năng trọng tố lại.

Bạch Húc vốn dĩ không nghĩ tới phải sử dụng đến chiêu số ngoan độc như thế. Nhưng hắn hiện tại đã là nỏ mạnh hết đà, trong thân thể một tia linh lực cũng không còn, nếu không thể một kích giết chết, hắn cùng Dạ Vô Thương đều sẽ lâm vào uy hiếp cực lớn.

Một khi hắn ngã xuống, vậy thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Huống chi lúc này tình huống của Dạ Vô Thương cũng thực không ổn, cho nên hắn không thể vì mấy cái lòng tự trọng cùng bao dung không dùng được của mình mà khiến hắn cùng vai ác phải rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Mặt vô biểu tình rút Ánh Tuyết kiếm ra, người này đã phế đi, ngay cả đan điền Kim Đan đều vỡ thành bột phấn, thậm chí còn không thể tự bạo, cho nên gã ta hiện tại có thể nói là không hề có tính uy hiếp.

Sau đó Bạch Húc cũng không dám trì hoãn một giây phút nào, bay thật nhanh về phía Dạ Vô Thương. Lúc này tiểu hài tử kia hai mắt đã đỏ sậm, e là cách chân chính nhập ma không còn xa.

Tác giả có lời muốn nói: Vai ác đại nhân cần phải có tâm lý chuẩn bị. Ngày ngày ngọt ngào tất nhiên là rất tốt, nhưng nếu y vẫn luôn giả trang là một đứa nhỏ, vậy thì sẽ không nhất định có thể bảo vệ được thứ mà mình muốn đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio