Edit: Tagoon
Ngày hôm sau, Dạ Vô Thương từ rất sớm đã về tới Thiên Hoa Tông, dọc đường còn phải vừa đi vừa né tránh rất nhiều nữ tu phạm hoa si, trầm mặc bước tới trước mặt tiểu lâu. Nhìn căn phòng không chút nào thay đổi so với lúc xưa, tâm tình của y hạ thấp xuống, ngồi trên thạch đài bên ngoài, ánh mắt loé sáng nhìn chằm chằm vào trong, phảng phất như có nhìn bao lâu cũng không mệt.
Huyền Thượng chân nhân sáng sớm liền nghe được động tĩnh bên ngoài, vừa ra đã thấy Dạ Vô Thương giống như một pho tượng lẳng lặng nhìn chằm chằm tiểu lâu, không nhúc nhích một tí nào.
Ông nhẹ nhàng thở dài. Mấy năm nay Dạ Vô Thương vẫn luôn du lịch bên ngoài, cho nên cũng không quá gần gũi với ông, mỗi năm chỉ khó có được vài lần có thể gặp mặt.
Dạ Vô Thương quay đầu sang, nhàn nhạt gật gật đầu, cất giọng "Sư tôn", rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm tiểu lâu.
Huyền Thượng chân nhân cũng không cảm thấy bất mãn với thái độ của y. Đứa nhỏ này càng ngày càng không có khí tức của người sống, có đôi khi thậm chí giống như là một thanh binh khí, lạnh lẽo như băng không chút hơi người, không có cảm tình, cũng không có buồn vui.
Bạch Húc rời đi, cứ như là trực tiếp mang sinh mệnh thậm chí linh hồn của y đi mất vậy, chỉ để lại một khối vỏ rỗng lạnh băng, làm ông nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
Ông lại thở dài, chậm rãi đi đến bên thạch đài, nhẹ giọng hỏi, "Ở bên ngoài bị thương không?"
"Cũng không." Dạ Vô Thương nhàn nhạt trả lời, đôi mắt một khắc cũng không rời khỏi tiểu lâu.
Trên đời này trừ sư huynh ra, không có bất luận sự vật nào có thể làm y để bụng. Y đối với Huyền Thượng chân nhân còn tính là tôn trọng cũng chẳng qua bởi vì sư huynh thực để ý người này thôi.
Huyền Thượng chân nhân nhẹ nhàng gật gật đầu, tiếp tục nói, "Nếu như có việc phiền toái hoặc là xử lý không được, cũng cứ việc nói cho sư tôn, ta ít nhiều có thể giúp đỡ một vài."
Dạ Vô Thương lẳng lặng nghe, như có như không gật gật đầu, lại hoàn toàn không để chúng vào trong lòng. Lấy thế lực của y hiện tại, nếu chuyện mà ngay cả y còn không làm được, vậy thì Huyền Thượng chân nhân càng không cần phải nói.
Thầy trò hai người câu được câu không trò chuyện. Đột nhiên, Dạ Vô Thương bất ngờ đứng lên, vẻ mặt mừng như điên nhìn chằm chằm về hướng tiểu lâu. Huyền Thượng chân nhân cũng khiếp sợ đứng dậy, kinh nghi bất định nhìn vào không trung.
Chỉ trong nháy mắt đó, phía trên tiểu lâu đã kéo đến một mảnh mây đen dày đặc, đen kịt, tựa như có một cái miệng khổng lồ mang theo uy năng có thể cắn nuốt thiên địa, tiếp tục tích tụ ngày một dày hơn. Nhìn mức độ lôi vân tích tụ, bên trong phải chứa ít nhất đạo trở lên!
Chỉ thấy lôi vân kia chồng chất đến một hạn mức nhất định, "Rầm" một tiếng, chính là một đạo tia chớp màu tím giáng xuống, thẳng tắp bổ về phía tiểu lâu!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thời điểm tia chớp kia đánh xuống, đi được nửa đường đã bị một đạo bạch quang chặn lại không cho tiếp tục xuống dưới —— Đó là cấm chế Huyền Thượng chân nhân thiết lập ở bên ngoài tiểu lâu. Bạch quang ngăn trở một chút, sau khi nổi lên một trận gợn sóng liền tiêu tan, hoàn toàn không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Huyền Thượng chân nhân sửng sốt trong giây lát sau đó nhanh chóng phản ứng lại, thuận tay giải cấm chế, sau đó bắt lấy Dạ Vô Thương kéo y ra khỏi phạm vi công kích của lôi vân, đứng thẳng ở phía trên hư không.
Cũng không phải Huyền Thượng chân nhân không thương đồ đệ, mà là lôi kiếp tốt nhất cần phải do tu sĩ tự mình chống cự, như vậy sau khi vượt qua lôi kiếp mới đạt được càng nhiều thứ Thiên Đạo ban tặng.
Lần trước lúc Bạch Húc kết đan bởi vì ông vừa lúc không ở, không kịp thời triệt bỏ cấm chế, cho nên sau khi xong việc ông còn cực kì áy náy, cảm thấy là ông hại đồ đệ.
Cho nên lúc này đây, bất kể như thế nào ông cũng đều sẽ không nhúng tay, huống chi lần này có ông hộ pháp lược trận, tuyệt đối không thể làm đồ đệ xảy ra chuyện, cho nên ông mới dám xoá cấm chế.
Với cả thời điểm độ lôi kiếp, trừ bản thân tu sĩ Độ Kiếp ra, chung quanh không thể có đồng loại nào khác, nếu không sẽ phải chịu lôi kiếp công kích như nhau, hơn nữa lực độ lại gấp hai so với nguyên bản. Bọn họ nếu như không kịp thời rời đi để bị lôi vân cảm nhận được, vậy mới là chân chính là hại Bạch Húc!
Trong nháy mắt khi bọn họ vừa rời khỏi, lại một đạo lôi kiếp đánh xuống, lần này tiểu lâu một lần nữa toả ra một tầng bạch quang nhàn nhạt. Đây là cấm chế do chính tay Bạch Húc bày bố, lôi vân kia thẳng tắp bổ bảy tám đạo mới đánh nát được tầng cấm chế này.
Ngắn ngủn trong phút chốc, lại có bảy tám đạo tia chớp nối nhau, từng đạo từng đạo đánh xuống. Lần này thì không phải là cấm chế nữa, mà là một đạo kiếm khí lạnh băng đến cực điểm, bá đạo bừa bãi phóng lên cao, trực tiếp đối thượng với tia chớp. Hai bên va chạm, tia chớp nháy mắt bị đánh tan, đạo kiếm khí kia lại khí thế không giảm, thẳng tắp bổ về phía lôi vân!
Lôi vân phát ra một tiếng ầm vang đầy chói tai, bỗng nhiên co rút lại một chút, sau đó trở lại bình lặng, chỉ là quy mô tựa hồ nhỏ hơn một chút, sau một lúc uẩn nhưỡng, lại từng đạo đánh xuống, đều bị kiếm khí lành lạnh kia đuổi trở về.
Dạ Vô Thương nhìn chằm chằm tiểu lâu không chớp mắt, trong lòng một mảnh lửa nóng thiêu đốt. Đó là sư huynh......
Là sư huynh của y!
Động tĩnh trên Thượng Thủy Phong thực mau đã kinh động những người khác, chẳng qua bọn họ ngay từ đầu cũng không để ý, chỉ tưởng đệ tử nào đó có chút thiên phú đang độ kết đan kiếp. Nhưng chờ đến khi lôi vân bổ gần đạo vẫn chưa yếu bớt, ngược lại thanh thế lại ngày càng mạnh hơn, bọn họ mới nhận ra có gì đó không đúng.
Đây căn bản không phải thành đan kiếp, mà là thành anh kiếp!
Vì thế mọi người đều bị kinh động rồi. Không bao lâu sau, trong phụ cận tòa núi, ngoài phạm vi lôi kiếp liền lục tục có các đệ tử nội môn tới xem náo nhiệt. Lúc này lôi kiếp phía trên đã đánh xong đạo thứ , đạo thứ cũng sắp sửa đánh xuống đây!
Ngay lập tức có người giật mình nói ra miệng, "Kẻ Độ Kiếp này...... Chẳng lẽ muốn độ Lục Cửu thiên kiếp sao?"
Còn có người đầy mặt vi diệu, "Chỉ cần dùng kiếm khí Độ Kiếp, người này...... Thật sự là quá mức cường hãn."
Người bình thường Độ Kiếp, hầu hết đều phải bỏ ra tất cả mới có thể bình yên vượt qua, các loại pháp bảo Linh Khí đập nát như không cần tiền, các loại trận pháp cũng là ùn ùn không dứt. Nhưng mà người này, gần như chỉ dùng kiếm khí đã có thể chống đỡ tất cả lôi kiếp, thực lực này khủng bố tới mức nào đây?
Linh Khí pháp bảo đều không dùng, chỉ dựa vào tự thân đã chống đỡ được Lục Cửu thiên kiếp lợi hại nhất trong số các thành anh kiếp, quả thực khiến người không thể nào tin nổi.
Vì thế liền có người mở miệng, "Huyền lão nhân, Độ Kiếp lần này không phải là đồ đệ bảo bối kia của ngươi chứ?"
Huyền Thượng chân nhân sờ sờ bộ râu hoa râm, ưỡn ngực rất là tự hào nói, "Không sai, đúng là Húc Nhi."
Ngữ khí bao hàm vui mừng nồng đậm, khóe miệng cong cong nhếch lên có áp thế nào cũng không xuống được.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đột biến, sự kinh ngạc sợ hãi đều biểu hiện hết ra ngoài. Bọn họ lúc trước rõ ràng nghe nói Bạch Húc trọng thương bế quan, nhưng mới có năm, không chỉ có thương thế khỏi hẳn, thậm chí còn kết anh?
Thiên tư bực này, dùng yêu nghiệt cũng không thể hình dung, đã tới một mức độ khủng bố rồi. Người này nếu như không ngã xuống, ngày sau tiền đồ không thể hạn lượng a!
Vì thế có vài người tâm tư bắt đầu lung lay. Thiên tài như vậy, tốc độ phát triển thực sự dọa người, nếu cứ thế để hắn trưởng thành, e rằng sau này chính là một kình địch.
Mà Huyền Thượng chân nhân dường như đã sớm có dự đoán, uy áp Luyện Hư kỳ không chút do dự phóng xuất ra bên ngoài, tính toán nhỏ nhoi trong lòng đám người nháy mắt tan biến.
Bọn họ đã quên, chỉ cần người này còn ở đây, bọn họ liền không khả năng động tới Bạch Húc!
Huyền Thượng chân nhân nhìn thần sắc vi diệu của kẻ nào đó, hừ lạnh một tiếng, coi ông đã chết rồi hay sao?
Ông sớm tại thời điểm những người này vây lại đây liền âm thầm cảnh giác. Cứ việc đây vẫn là ở trong tông môn, nhưng ai mà biết có kẻ nào không quen nhìn đồ đệ ưu tú như vậy rồi độc thủ hay không?
Nếu như có vạn nhất, xui xẻo chính là đồ đệ bảo bối của ông. Loại chuyện này nếu lại xảy đến thêm một lần, nhất định ông sẽ điên mất. Cho nên từ sớm đã làm đủ mọi chuẩn bị, chỉ là tới học tập tích lũy kinh nghiệm thì cũng thôi, nhưng nếu như có kẻ không có mắt nổi lên tâm tư không nên có, hừ!
Dạ Vô Thương cũng phát hiện ra tiểu tâm tư của mấy kẻ đó, chẳng qua y hoàn toàn không đặt vào trong mắt. Nếu có y ở đây mà vẫn để cho sư huynh lại bị thương nữa, vậy y mấy năm nay tu luyện đều là chê cười rồi.
Theo từng đạo tia chớp đánh xuống, lôi vân ngày càng nhỏ. Như là có chút không cam lòng cứ thế mà thất bại, ở đạo cuối cùng dồn nén đánh đến tàn nhẫn, uy lực cơ hồ tương đương so với tất cả các đạo phía trước cộng lại. Tiểu lâu cũng không tiếp tục phát ra kiếm khí, đang lúc mọi người cho rằng Bạch Húc vì linh lực hao hết mà bất lực, một đạo rồng ngâm phóng lên cao!
Nháy mắt tiếp theo, một con rồng băng ở không trung ngưng kết lại, xoay quanh trên mặt đất, đối diện với tia chớp đang lao tới, thế nhưng lại mở to mồm trực tiếp nuốt vào!
Sau đó tựa như là cái gì cũng chưa phát sinh, ngay cả tốc độ cũng không giảm mảy may, thẳng tắp mà vọt vào tầng mây, mấy phen chọc phá quay cuồng, thế mà lại tươi sống đánh tan lôi vân đánh tan.
Chờ đến khi lôi vân hoàn toàn tan biến, con rồng băng kia ở không trung xoay quanh một vòng, than nhẹ một tiếng, mang theo uy áp cuồn cuộn. Những kẻ định lực và tu vi kém trong nháy mắt đã bị chấn cho ngất xỉu. Sau đó đuôi dài đảo qua, một lần nữa vọt vào tiểu lâu, cỗ uy áp kia liền biến mất.
Qua một hồi lâu mọi người mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn tiểu lâu càng thêm phức tạp.
tuổi kết đan, tuổi kết anh, thậm chí có thể ngưng ra Băng Long, không những thế còn là hình thái Thượng Long, thậm chí mang theo long uy. Tồn tại như vậy, tuyệt đối là kẻ duy nhất từ xưa đến nay!
Vì thế những người chịu đả kích sâu đậm vội vàng chạy trở về thể ngộ, tích lũy kinh nghiệm Độ Kiếp cho chính mình. Những người có tiểu tâm tư cũng chỉ có thể không cam lòng cuốn gói mà về. Đừng nói Huyền Thượng chân nhân còn ở đây, chính là đối mặt với mình Bạch Húc bọn họ cũng không có nắm chắc tất thắng, chẳng qua lại dám ở sau lưng hạ độc thủ thôi.
Bên trong tiểu lâu, một thanh niên bạch y đang ngồi khoanh chân. Người này bạch y như tuyết, eo mang đai ngọc, mày kiếm dài rậm, mắt tựa hàn tinh, khí chất thanh nhã, biểu tình cao quý, khắp người tựa trăng nơi chân trời tản ra ánh sáng nhu hòa khiết tịnh nhàn nhạt, tuấn mỹ không hề giống với phàm nhân, biểu tình cũng có một loại đạm nhiên cùng tĩnh lặng bỏ qua hết thảy mọi vật bên ngoài.
Hắn một thân khí thế kinh người, nhưng thực mau đã bị thu liễm lại, nhìn qua lại càng thêm nội liễm, ngũ quan so với năm trước nẩy nở một chút, lại càng phong hoa, quả thực làm người không dám nhìn thẳng.
Bạch Húc chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, trong mắt xẹt qua một đạo lưu quang, hơi thở vô cùng tinh thuần. Hắn cảm thụ một chút tu vi của bản thân, lộ ra một nụ cười vừa lòng.
Kỳ thật Kim Đan của hắn chỉ dùng một tháng đã chữa trị xong, hơn nữa bởi vì lần này gần chết khiến tu vi hắn không thể áp chế thêm nữa, trực tiếp thăng cấp thành Kim Đan hậu kỳ.
Chỉ là lần trước tiêu diệt hoạ loạn ma tu, những thứ Thiên Đạo ban cho hắn cũng cần phải có thời gian tiêu hóa, sau đó lại tu luyện quyển 《 Huyền Ngưng Quyết 》 kia, học tập các loại thần thông bên trong một lần, trong đó lại có chiêu Hóa Long Quyết kia.
Đợi đến sau khi hắn hấp thụ toàn bộ Thiên Đạo ban tặng, hơn nữa lại tu tập xong《 Huyền Ngưng Quyết 》, lại cộng thêm tiểu lâu bị Huyền Thượng chân nhân cố ý tạo dựng ra linh khí gần như nghịch thiên, cuối cùng khiến hắn không cẩn thận đột phá tiếp lần nữa.
Đối với lần kết anh này hắn kỳ thật cũng có chút thấp thỏm. Rốt cuộc thì thời gian hắn tu hành còn ngắn, tu vi lại tiến triển quá nhanh khiến hắn luôn lo lắng cảnh giới sẽ bất ổn. Nhưng Lục Cửu thiên kiếp lần này lại giúp hắn hoàn toàn thả lỏng. Điều này thuyết minh cơ sở của hắn thực vững chắc, tiềm lực cũng rất lớn.
Hắn đứng lên, làm một cái tịnh thân thuật phủi hết những bụi đất vốn không tồn tại trên người đi, sau đó từ túi Càn Khôn lấy ra một kiện pháp y mới để thay. Xử lý bản thân ổn thoả một phen mới cất bước đi ra ngoài. Vừa đẩy cửa, ánh mặt trời chói mắt khiến hắn hơi hơi nheo mắt lại, sau đó bỗng mở ra trừng lớn.
Tác giả có lời muốn nói: năm nhật nguyệt.
Bạch Húc: Tiểu Dạ, cảm giác Kim Đan của ta sắp khỏi.
Người nào đó: Ừm, đó là tất nhiên ( ngắm ngắm mỗ tác giả )
Tác giả quân: Vì cái gì ta cảm thấy hơi lạnh, nếu không cho Bạch Húc ngủ tiếp năm?
Người nào đó: Ngươi dám!? Thế giới này ngươi không cần nữa đúng không? Ta giúp ngươi xé chơi nhé?