Edit: Tagoon
Y gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Húc, đáy mắt ẩn chứa một màu đen thâm trầm. Nếu nhìn sâu vào trong đôi đồng tử kia sẽ thấy nó tựa hồ còn cất giấu một thứ khác, giống như là xoáy nước sâu không thấy đáy, muốn kéo người trước mắt vào trong rồi cắn nuốt đến không còn lại chút gì; lại như là mãnh thú bị nhốt trong lồng giam, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, liều mạng áp xuống khát vọng muốn xé nát hắn, muốn nuốt hắn vào trong bụng.
Nhưng càng áp xuống lại càng hỏng việc, bởi vì cảm xúc của y dao động quá lớn, xung quanh đồng tử dần dần biến sắc, trở thành một mảnh tím nồng đậm, y cơ hồ đã nhịn không nổi muốn chuyển hóa thành Ma tộc!
Mặc dù vậy nhưng lại không thể đau khổ áp lực chính mình, nhẫn đến nỗi thái dương nổi đầy gân xanh, màu tím đậm nơi đáy mắt mới chậm rãi rút đi.
Kỳ thật cái này cũng không trách được Dạ Vô Thương.
Ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi lên Bạch Húc, khiến cho gương mặt tuấn mỹ quá mức của hắn mềm mại hẳn xuống, cái cổ trắng nõn cứ thế bại lộ trước mặt Dạ Vô Thương.
Yếu ớt...... Không hề phòng bị......
Y chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm lấy......
Có thể bị y khống chế hoàn toàn......
Bạch Húc cứ thế nằm trong lồng ngực y, cả người tràn đầy hương vị khiến y mê đắm, tín nhiệm không hề phòng bị chút nào với y, hơn nữa lại là người mà y tâm tâm niệm niệm mơ ước đã lâu, cái này làm cho y gần như nhịn không nổi muốn thả con thú bạo ngược ở sâu trong lòng mình ra ngoài.
Thiên tính của Ma tộc, là chiếm đoạt.
Ngay từ giây đầu tiên nhìn thấy Bạch Húc y liền hận không thể giấu hắn đi, nuốt chửng vào trong bụng. Nhưng chút lý trí ít ỏi còn lại đã ngăn cản y, y không muốn phải thấy ánh mắt đầy chán ghét và sợ hãi của Bạch Húc.
Dạ Vô Thương nắm cánh tay thật chặt, kéo Bạch Húc vào trong lồng ngực của mình, dụi dụi cằm trên vai hắn, tựa như trong lúc ngủ say mơ hồ tìm kiếm sự an ủi. Bạch Húc tuy rằng cảm thấy có chút không khoẻ, nhưng rốt cuộc cũng không nỡ đẩy y ra.
Con ngươi của Dạ Vô Thương càng thêm nhu hòa, sư huynh đối với y luôn khoan dung như vậy, khiến y sắp không khống chế nổi chính mình nữa rồi.
Sư huynh...... Trong thân thể ta ẩn giấu một con quỷ, ngươi nhớ đừng để cho nó chạy ra nhé, nếu không ta không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu......
Ngày hôm sau, tin tức Bạch Húc xuất quan thậm chí thăng cấp đã truyền đi khắp toàn tông, khiến cho một mảnh ồ lên. Bạch Húc sáng sớm phải tới chỗ chưởng môn Kim Đỉnh Phong truyền triệu, đại ý chính là cổ vũ một phen tiếp tục nỗ lực cống hiến vì tông môn vân vân.
Bạch Húc tuy rằng trong lòng có chút không kiên nhẫn nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ tất cung tất kính, cầm Thượng phẩm Linh Kiếm Kim Đỉnh Phong ban cho đi ra ngoài. Liếc mắt một cái là thấy Dạ Vô Thương đang đứng chờ ở ngoài cửa, trong lòng liền ấm áp. Lễ vật dù cho có quý trọng cỡ nào cũng không thắng nổi tấm chân tình của người kia dành cho hắn.
"Đi thôi", hắn bước đến bên cạnh Dạ Vô Thương, hai người đứng sóng vai nhau. Hắn vẫn hơi không quen với khuôn mặt có thể so được với Thần Khí này của vai ác đại nhân, cho nên cũng không dám nhìn y lâu.
Dạ Vô Thương tỏ vẻ không để ý lắm, duỗi tay nắm lấy tay Bạch Húc, cùng hắn chậm rãi chuẩn bị trở về Thượng Thủy Phong.
Bạch Húc có chút xấu hổ tránh né, nhưng bất kể làm thế nào cũng không tránh được, hơn nữa chỉ cần hắn đối với sự thân cận của Dạ Vô Thương biểu lộ ra một tí tẹo kháng cự thôi là Dạ Vô Thương sẽ bày ra vẻ mặt bi thương nhìn hắn, y hệt như cún con bị vứt bỏ, phối hợp với gương mặt kia của y, lực sát thương quả thực đột phá tới tận chân trời.
Hơn nữa cộng thêm tâm lý áy náy của hắn, điểm mấu chốt chỉ có thể lùi rồi lại lùi.
Cứ việc hắn từng vô số lần mặc niệm trong đầu đây là một nam nhân trưởng thành, không phải bánh bao nhỏ lúc xưa, nhưng lại vẫn theo thói quen mà thỏa hiệp.
Thấy Bạch Húc khẽ nhíu mày nhưng vẫn để mặc cho mình nắm, Dạ Vô Thương nhẹ nhàng cong cong khóe môi. Nhưng ngay khi nghe được một giọng nữ đầy ngọt nị, mặt y liền hoàn toàn trầm xuống, đáy mắt thậm chí còn bộc phát ra sát khí.
"Đại sư huynh, ngươi rốt cuộc đã xuất quan rồi!" Một thân ảnh màu vàng nhạt nhanh chóng chạy đến trước mặt hai người, nghiễm nhiên là Kim Linh Nhi phiên bản trưởng thành, một khuôn mặt hình trứng ngỗng nhỏ hơn cả bàn tay phối với đôi con ngươi ngập nước kia, thật đúng là một tiểu mỹ nhân.
Bạch Húc đánh giá một phen nữ phụ đã nhiều năm không gặp, nhàn nhạt gật gật đầu, vòng qua nàng tiếp tục tiến về phía trước. Đừng nói hắn không có phong độ thân sĩ gì gì đó, thật sự là đối với một nữ nhân như vậy hắn không hề có hảo cảm. Ai sẽ hy vọng thân cận gần gũi với một người tùy thời tùy chỗ có thể đâm một đao ngay sau lưng mình đây?
Kim Linh Nhi thấy Bạch Húc hoàn toàn làm lơ nàng, có chút ủy khuất bĩu môi. Cơ mà mục tiêu hiện tại của nàng đã không còn là Đại sư huynh, cho nên cũng không buồn bực quá lâu, thực mau lại một lần nữa treo nụ cười trên mặt, tình ý miên man nhìn về phía Dạ Vô Thương, "Vô Thương, ngươi đã về rồi, cùng ta ra ngoài tông chơi được không? Cha đã đồng ý."
Kim Linh Nhi mở to một đôi con ngươi sương mù mênh mông, trong đáy mắt tràn đầy ái mộ cùng lưu luyến si mê, ngữ khí đều không tự giác mềm mại xuống, mang theo vui vẻ rõ ràng cùng sự cẩn thận sợ bị cự tuyệt. Bị một vị mỹ nữ dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, rất hiếm ai có thể từ chối được.
Chẳng qua hai nam nhân trước mặt nàng đều không phải người bình thường, Dạ Vô Thương ngay cả một ánh mắt cũng chưa cho nàng, mãn tâm mãn nhãn đều là gương mặt thanh lãnh kia của Bạch Húc. Sợ Bạch Húc hiểu lầm quan hệ giữa y và Kim Linh Nhi, cũng lo lắng Bạch Húc sẽ một lần nữa coi trọng nữ nhân này, cho nên cũng chẳng buồn đáp lại, kéo Bạch Húc trực tiếp thuấn di về Thượng Thủy Phong.
Kim Linh Nhi nhìn hai người đột nhiên biến mất trước mặt, không cam lòng dậm dậm chân, hàm răng trắng tinh cắn môi dưới lộ ra một dấu răng rõ ràng.
Sau khi Bạch Húc bế quan, Dạ Vô Thương trở thành một con hắc mã, thực lực lấy tốc độ nghịch thiên nhanh chóng tăng lên. Mọi người đảo cũng không quá hoài nghi, đều cho rằng y bị chuyện sư huynh bị thương kích thích, cho nên mới tu hành gấp bội.
Đơn linh căn vốn thăng cấp rất nhanh, hoặc có thể là dứt khoát tham công liều lĩnh rồi tiêu hao quá mức tiềm lực của chính mình, chọn dùng bí pháp nào đó mạnh mẽ đề cao tu vi, cũng không suy nghĩ tới phương diện khác.
Hơn nữa Dạ Vô Thương theo sau cùng với thực lực còn có chiều cao và tướng mạo cũng quá mức nổi bật, chưa tới hai năm đã không khác biệt lắm so với hiện tại, Kim Linh Nhi từ sau khi vô ý gặp được y một lần liền hoàn toàn dính lên y.
Nhưng cũng không phải là mê luyến đơn thuần. Kim Linh Nhi là một nữ nhân tâm cao khí ngạo có dã tâm lại rất tự phụ. Nàng cho rằng lấy thân phận và địa vị của nàng, đạo lữ tương lai nhất định phải là thiên chi kiêu tử, bất kể tu vi hay bộ dạng đều phải cực kì nổi bật. Dạ Vô Thương tự nhiên liền trở thành mục tiêu của nàng, rốt cuộc thiên tư của y thập phần nghịch thiên, diện mạo cũng quá yêu nghiệt.
Chẳng qua vốn dĩ Kim Linh Nhi chỉ có năm phần thiệt tình, lại dưới sự cự tuyệt làm lơ của Dạ Vô Thương biến thành mười phần. Nàng không cam lòng, trên đời này sao có thể có nam nhân không thích nàng cơ chứ?
Tất cả nam nhân hẳn phải điên cuồng vì nàng mới đúng, nàng coi trọng ai thì chính là vinh hạnh của kẻ đó!
Đây là Kim Linh Nhi đơn phương tự phụ, đáng tiếc nàng gặp phải chính là Dạ Vô Thương lãnh tâm lãnh tình lại thập phần chán ghét nàng, cho nên nhiều lần vấp phải trắc trở. Nhưng Kim Linh Nhi không những không nhụt chí, ngược lại càng cản càng hăng, nàng muốn chinh phục nam nhân này!
Ngươi không phải khinh thường nhìn lại ta sao?
Chờ đến khi ngươi yêu ta, ta muốn cho ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta!
Tròng mắt đen lúng liếng của Kim Linh Nhi xoay chuyển, giảo hoạt giống như một con hồ ly. Mục tiêu trước kia của nàng là Đại sư huynh, hiện tại có người tốt hơn, nàng đương nhiên sẽ không ủy khuất chính mình. Hơn nữa theo như nàng quan sát, Dạ Vô Thương cực kì nghe lời Đại sư huynh, nếu như Đại sư huynh mở miệng để cho y bồi nàng, y nhất định không cách nào cự tuyệt. Rốt cuộc Đại sư huynh và nàng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lại còn rất thương yêu nàng.
Đáng thương cho nữ phụ tính toán đâu ra đấy nhưng một chút tự hiểu lấy mình cũng không có, cũng không biết nhìn ánh mắt của người ta, nếu không nàng nhất định sẽ nhận ra, Đại sư huynh của nàng hiện tại đối với nàng cũng chỉ toàn là chán ghét!
Mưu kế của Kim Linh Nhi Bạch Húc bọn họ không hề biết, dù có biết cũng chỉ khịt mũi coi thường. Bạch Húc lúc này lại có chút phiền não, nhìn bộ dáng của Kim Linh Nhi hình như là rất quen thuộc với Tiểu Dạ, chẳng lẽ vai ác đại nhân không chống cự nổi cốt truyện một lần nữa coi trọng nữ phụ à?
Nhưng mà xem biểu hiện vừa rồi của y lại không giống.
Cho nên hắn hiện tại vô cùng rối rắm, rốt cuộc có nên hay không nhắc nhở Dạ Vô Thương một chút đây? Nhỡ đâu y cảm thấy sư huynh như hắn suốt ngày xen vào việc của người khác rồi không chịu nghe theo thì phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc y hiện tại đã là người trưởng thành có suy nghĩ độc lập rồi, hơn nữa hai đứa đã nhiều năm không gặp......
Dạ Vô Thương vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của Bạch Húc, thật sự không chịu nổi hắn biểu tình như vậy, duỗi tay chạm chạm mặt hắn, da thịt trên tay trơn bóng như sứ, làm ánh mắt y lại tối sầm vài phần, "Sư huynh suy nghĩ cái gì?"
Bạch Húc thoát ra từ trong suy nghĩ của chính mình, lọt vào trong tầm mắt chính là một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, vì thế hắn cảm thấy càng rối rắm.
Cải trắng nhà mình nuôi đến tốt như vậy, sao có thể để tra nữ tới chà đạp được?
Liền tính Tiểu Dạ có lẽ sẽ vì thế mà tâm sinh hiềm khích với hắn, hắn vẫn phải nhắc nhở y một chút.
Bạch Húc nghiêm mặt lại, vô cùng chân thành nói, "Tiểu Dạ đã lớn, đối với cảm tình có thể sẽ nảy sinh một ít suy nghĩ ngây thơ mờ mịt, sư huynh cũng không phản đối," Bạch Húc cũng không biết chính mình đang nói cái gì, chỉ có thể tận hết khả năng uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ của mình.
Dạ Vô Thương nghe hắn nói, cảm thấy cả người cứng đờ, y gần như cho rằng mấy cái tâm tư kia của mình đối với sư huynh đều bị Bạch Húc nhìn thấu, nhịn không được muốn thổ lộ, lại nghe Bạch Húc tiếp tục nói,
"Ừm...... Tiểu Dạ nếu như coi trọng vị nữ tu nào rồi muốn lập khế ước, sư huynh không phản đối, nhưng Kim Linh Nhi thì...... Nàng không phải là người phù hợp với sư đệ. Đương nhiên, ta cũng không phải muốn can thiệp chuyện tình cảm của ngươi, chỉ là hy vọng ngươi sẽ không bị những người có tâm tư gây rối kia lừa bịp."
Dạ Vô Thương sửng sốt, vừa may mắn Bạch Húc không coi trọng Kim Linh Nhi đồng thời cũng có một tia mất mát bí ẩn, sư huynh hoàn toàn không có suy nghĩ về mặt đó với y.
Chẳng qua y vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái, nhìn đôi mắt của Bạch Húc bởi vì xấu hổ nên không dám nhìn thẳng y mà ngó nghiêng loạn xạ, hơi hơi cong cong khóe môi, cả gương mặt lại càng thêm chói loá khiến người khác không thể dời mắt. Bạch Húc tùy ý ngẩng đầu thoáng nhìn, ấy vậy mà lại nhìn đến ngẩn người.
Dạ Vô Thương ý cười lại càng đậm, y chậm rãi ghé sát Bạch Húc, gần như dán vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, "Sư huynh yên tâm, ta sao có khả năng nhìn trúng loại mặt hàng này được."
Từ góc độ này y có thể nhìn thấy vành tai bạch ngọc của Bạch Húc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhiễm màu đỏ ửng, nhìn qua cực kỳ ngon miệng. Dạ Vô Thương ánh mắt lại ám trầm thêm vài phần.
Bạch Húc cảm thấy một trận nhiệt khí phả vào lỗ tai hắn, lỗ tai hắn thập phần mẫn cảm, chỉ nhiêu đó thôi đã khiến hắn gần như thất thố nhảy dựng lên rồi. Hắn duỗi tay sờ sờ lỗ tai, hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, xoay người đi về phía tiểu lâu của mình, "Ngươi biết thì tốt, ta muốn củng cố tu vi một chút, đừng tới quấy rầy ta!"
Dạ Vô Thương lần đầu tiên bị nhốt ở ngoài cửa, y không những không tức giận, ngược lại cực kỳ hứng thú sờ sờ cằm mình, điểm mẫn cảm là ở lỗ tai sao?
Quả là một phát hiện không tồi chút nào.
Hơn nữa sau khi xác nhận sư huynh đối với nữ nhân kia không có chút hứng thú, tâm tình của y cũng tươi đẹp hẳn lên. Bồi Kim Linh Nhi đi ra ngoài y không thích, nhưng nếu ở cùng với sư huynh chỉ có hai người thì......
Y nhớ rõ lúc này bên ngoài hình như có Tụ Hội, với cả không lâu sau sẽ có rất nhiều Bảo Các tổ chức Đấu Giá Hội, hẳn là nên đưa sư huynh đi xem.
Bạch Húc sau khi đóng cửa lại, dựa vào cánh cửa ngẩn ngơ hồi lâu mới bình phục lại nhịp tim đập quá nhanh của mình. Trời mới biết vừa nãy lúc Tiểu Dạ tới gần hắn, tim hắn quả thực tưởng như muốn nhảy ra ngoài luôn ấy.
Loại cảm giác xa lạ này khiến hắn bất an, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể quy kết vì hắn vẫn chưa quen với vai ác đại nhân bản trưởng thành, vì thế liền vứt một tí xíu biệt nữu này vào một góc xó xỉnh, không tiếp tục nghĩ nhiều.
Hai ngày sau, Bạch Húc hoàn toàn củng cố tu vi, vừa mở cửa đã nhìn thấy Dạ Vô Thương thẳng tắp đứng ở ngoài. Hắn chợt nhớ là chính mình nhốt y ở đó, liền có chút xấu hổ dời tầm mắt, "Không đi tu luyện còn đứng ở đây làm gì?"
Dạ Vô Thương cong cong đôi mắt, đều sắp cười thành hình trăng lưỡi liềm rồi. Y thật là yêu chết cái tính biệt nữu này của sư huynh mà. Chẳng qua y không dám thật sự nói ra, chỉ bước lên phía trước cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng nói, "Hiện tại Vạn Tông Thành có Tụ Hội tu sĩ, sư huynh có muốn đi xem không?"
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Bạch Húc: Sư đệ nếu như coi trọng vị nữ tu nào rồi muốn lập khế ước, ta không có ý kiến, nhưng là......
Bị yên lặng tròng lên một bộ hôn phục màu đỏ, kinh tủng nói: Làm gì đó?
Dạ Vô Thương: Lập khế ước, sư huynh vừa mới đồng ý rồi.
Bạch Húc: Đồng ý? Đồng ý cái gì? Ngươi không phải thích nữ tu sao?
Dạ Vô Thương bĩu môi: Nữ nhân có gì tốt? Sư huynh thích hả? Thích thì ta liền đi giết hết tất cả nữ nhân. Mà thôi, vẫn là giết tất cả mọi người thì tốt hơn. Chỉ có ta, sư huynh có phải cũng chỉ có thể lựa chọn ta hay không?
Bạch Húc:...... Không không không, ta thích ngươi nhất, thật đó, cầu đừng báo xã!! o(╥﹏╥)o
Báo xã: trả thù xã hội