Edit: Tagoon
Hai người Bạch Húc và Dạ Vô Thương ngự kiếm hồi tông mất chỉ bốn năm ngày nhưng danh sách thứ bậc trên Long Hổ Bảng sớm đã truyền trở về, cho nên trận thế đón tiếp không hề nhỏ. Đệ tử đồng lứa với bọn họ cơ hồ một nửa đều ở chỗ này.
Nhìn biển người mênh mông đứng trước sơn môn, Bạch Húc liền cảm thấy một trận đau đầu. Nhưng cũng may đại bộ phận ánh mắt bọn họ đều dừng lại trên người Dạ Vô Thương, làm hắn trốn lười được không ít. Rốt cuộc thì hầu hết đều là kẻ ái mộ y.
Vẻ ngoài tuấn mỹ, tư chất Đơn linh căn, một sư tôn Luyện Hư kỳ cùng một sư huynh là đệ tử hạch tâm, hiện tại còn là khôi thủ của Long Hổ Bảng, có thể trực tiếp nhảy vào trung tâm Thiên Hoa Tông. Hết thảy những thứ này kết hợp lại với nhau giúp cho Dạ Vô Thương nhân khí bạo trướng tới một độ cao chưa từng có.
Hai người thật vất vả mới thoát khỏi mấy đồng môn quá mức nhiệt tình kia, sau đó hội báo với chưởng môn rồi đến chỗ Huyền Thượng chân nhân. Nhưng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã bị nện xuống một tin tức.
"Tiên Thiên phúc địa?" Bạch Húc ngẩn người trong giây lát, đây là cái thứ gì? Hắn là một độc giả, ở góc nhìn của thượng đế mà còn chưa từng nghe nói qua nơi đó là nơi nào.
Huyền Thượng chân nhân thấy vẻ mặt hắn đầy mê mang, sờ sờ bộ râu của chính mình, kiên nhẫn giải thích, "Tiên Thiên phúc địa này tục truyền là không gian độc lập do một vị tiên nhân nào đó sáng lập ra, mỗi lần xuất hiện thời gian và địa điểm đều rất khó nắm bắt được. Nhưng trước lúc xuất nó thế đều sẽ lập tức phân phát ra chìa khóa, chỉ có chìa khóa mới có thể chỉ dẫn tới vị trí cụ thể, sau đó mở ra kết giới."
"Hơn nữa bởi vì đồ vật trong Tiên Thiên phúc địa thật sự quá mức nghịch thiên, trên cơ bản bất cứ kẻ nào đi vào mà có thể ra ngoài đều có chút tạo hóa, cho nên mỗi lần tranh đoạt chìa khoá luôn vô cùng thảm thiết." Huyền Thượng chân nhân hơi ngập ngừng, tựa hồ có chút sầu lo.
Bạch Húc nghe hiểu ông ám chỉ điều gì, sắc mặt đột nhiên trầm hẳn xuống. Giả thiết về Tiên Thiên phúc địa quả là đủ hiểm ác. Thời gian không xác định, địa điểm không xác định, tất cả mọi thứ đều chỉ dựa vào vài cái chìa khoá, mà số lượng lại là cố định. người cuối cùng đi vào kia, liệu có còn là nhóm người ban đầu nhận được chìa khoá hay không đây?
A, cái gì mà phúc địa, chi bằng nói là ma quật ăn thịt người còn hơn ấy!
Tất cả những thứ này nói là cơ duyên nhưng không bằng nói là kích khởi các đại tông môn và các tu sĩ tranh đấu lẫn nhau, thậm chí còn chẳng thèm che giấu. Cũng không biết chủ nhân của thứ gọi là phúc địa này là ai mà lại có thể làm ra đồ vật như vậy!
Đủ tàn nhẫn, nhưng cũng tuyệt đối hiệu quả.
Huyền Thượng chân nhân thấy sắc mặt Bạch Húc có chút lãnh đạm, biết hắn đã nghĩ thông suốt tầng này, khẽ thở dài. Cá lớn nuốt cá bé, Tu Chân giới đã quen thuộc với điều này, nhưng ông vẫn nhắc nhở nói, "Lần này tông môn có được cái chìa khóa, hai người các ngươi nhất định sẽ có một danh ngạch trong đó. Nhưng hãy nhớ lấy phải chú ý an toàn, bởi vì lần này danh ngạch không liên quan gì tới tu vi, cho nên ngay cả mấy lão quái vật không xuất thế đã lâu cũng đều có khả năng xuất hiện. Sư phó không cầu các ngươi có được đại cơ duyên gì cả, chỉ một chút điều nhỏ nhoi này, nhất thiết phải lông tóc vô thương mà trở về cho ta, biết chưa?"
Bạch Húc trịnh trọng gật đầu, hiển nhiên minh bạch tính nghiêm trọng của sự tình. Chỉ cần có chìa khóa là có thể đi vào phúc địa, vậy thì cuộc chiến tranh giành khẳng định cực kỳ kịch liệt. Cấp bậc tu vi lại không đồng đều, không thể so với Thương Lan bí cảnh lúc trước. Vì thế nên lần này bọn họ nhất định phải đặt toàn bộ tinh thần vào cuộc chiến!
Dạ Vô Thương tựa hồ nhìn ra được hắn đang bất an bèn lấy tay nhẹ nhàng đặt lên, dùng chút lực gỡ mấy đốt ngón tay cứng đờ kia ra sau đó nắm lấy.
Bàn tay Bạch Húc hơi hơi toát mồ hôi, bị bàn tay to của Dạ Vô Thương nắm được, độ ấm từ nơi tiếp xúc giữa cả hai truyền đến làm hắn có chút khó chịu tránh né, nhưng lại bị nắm càng chặt hơn, cũng đành tùy ý y vậy.
Huyền Thượng chân nhân tựa hồ cũng bị phá hỏng chuyện vui, cuối cùng dặn dò hai câu rồi cho bọn họ lui xuống, xoay người liền đi chuẩn bị cho các đệ tử mình thương yêu nhất đủ loại pháp bảo, nhất là loại phòng ngự lại càng đặc biệt chú trọng!
Bạch Húc từ lúc trở về tiểu lâu đến giờ vẫn luôn hoảng hốt. Tiên Thiên phúc địa này hắn chưa bao giờ nghe qua. Không còn bất cứ cảm giác ưu việt về cốt truyện làm hắn cảm thấy có chút sợ hãi, thẳng đến khi bị Dạ Vô Thương gọi vài tiếng mới hoàn hồn lại.
Dạ Vô Thương thở dài, nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ lên mặt Bạch Húc, không ngừng lưu luyến nơi đôi mắt có chút tan rã của hắn, nhẹ giọng dỗ dành, "Sư huynh đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ tốt sư huynh. Tin ta, được không?"
Thanh âm của y chậm rãi trầm thấp, lại còn cứ ghé sát cực gần. Cảm giác được hơi ấm phả lên mặt cùng từng trận lãnh hương truyền đến từ trên người Dạ Vô Thương, Bạch Húc có chút xây xẩm mặt mày, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Hắn hơi trốn tránh quay mặt đi chỗ khác, "Ngươi...... Đừng dựa gần như vậy......", Tiếng nói có chút khô khốc, mạc danh mang theo chút mị ý mà ngày thường không có.
Dạ Vô Thương thoáng sửng sốt, sau đó nhìn thấy vành tai Bạch Húc đỏ như trích máu, tâm thần vừa động, không tự chủ được lại tiến gần thêm hai phân, còn chưa kịp mở miệng đã bị một con đưa tin phù đánh gãy. Nhìn chim nhỏ trước mặt, Bạch Húc như được đại xá nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên đứng lên, lại thiếu chút nữa đụng phải trán Dạ Vô Thương.
Hắn phản ứng lớn như vậy khiến Dạ Vô Thương tâm tình sung sướng không ít, cũng không tiếp tục bức bách nữa mà mở mảnh giấy đưa tin ra. Vừa đọc xong, y ngay lập tức đen mặt, suýt nữa thì không nhịn được trực tiếp xé nó.
Thấy y phản ứng lớn như thế, Bạch Húc có chút kỳ quái tiếp nhận, sau đó cũng nhăn mày lại.
Đây là phù truyền tin do Bạch Uyên gửi tới, dò hỏi hắn có đi vào Tiên Thiên bí cảnh hay không, muốn cùng nhau hành động với hắn. Hơn nữa trong thư còn mịt mờ nhắc nhở muốn đưa hắn về nhà một chuyến.
Kỳ thật ở trở về trên đường hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hắn là một mạt du hồn đến từ dị thế chiếm lấy thân thể này, cũng chính là đã thiếu kẻ này một phần nhân quả. Vì vậy thay nguyên thân tìm và đồng thời chiếu cố cha mẹ người thân của hắn là điều nên làm, trốn tránh không được.
Cho nên hắn chỉ thoáng do dự rồi trả về một tin tức, nói rõ mình sẽ tham gia Tiên Thiên phúc địa lần này, hơn nữa còn bảo đảm sau đó sẽ trở về một chuyến.
Nam tử hán đại trượng phu, một mặt chỉ biết trốn tránh không phải phong cách của hắn.
Hai ngày lúc sau, người có tư cách tiến vào Tiên Thiên phúc địa toàn bộ tập trung tại Diễn Võ Trường của Thiên Hoa Tông. Từ xa nhìn lại tất cả đều là nam thanh nữ tú sức dài vai rộng phong tư xuất chúng, tốp năm tốp ba tụ lại đánh giá lẫn nhau.
Đệ tử hạch tâm đã chiếm hơn phân nửa, tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ. Dư lại mặt khác chính là mồi lửa hoặc huyết mạch ruột thịt của các thế lực lớn, các đại gia tộc. Nhưng bên trong lại có mấy người phá lệ chói mắt.
Kim Linh Nhi ăn mặc một thân váy dài màu hồng phấn, lại xứng với khuôn mặt tinh xảo của nàng, tại nơi có nhiều nam tu thế này cực kỳ được hoan nghênh. Bên cạnh nàng vây chung quanh một đám hộ hoa sứ giả, tu vi đều không yếu nhưng cũng không có ai đặc biệt nổi bật, chỉ có một tên nam tử nhìn qua tuấn lãng bất phàm, tu vi là Kim Đan trung kỳ.
Dạ Vô Thương theo tầm mắt Bạch Húc nhìn qua, trong mắt hiện lên một tia khinh thường cùng sát ý, kiên nhẫn giải thích nói, "Đó là đại đệ tử của chưởng môn tên là Tống Nghiêm Thanh. Sư huynh có lẽ không chú ý tới hắn, nhưng hắn ở trong số các đệ tử danh vọng không thấp, đặc biệt là...... Sau khi sư huynh trọng thương bế quan."
Bạch Húc nghe hiểu ý tứ chưa nói hết của y, không khỏi nhìn hắn thêm hai cái, lại bị Dạ Vô Thương làm như lơ đãng ngăn chặn tầm mắt, "Sư huynh, người Quách gia cũng tới."
Bạch Húc ngay lập tức bị y dẫn dời tầm mắt. Quả nhiên, ở một góc khuất, Quách Tự cùng một môn sinh họ Quách khác cũng đứng ở trong đội ngũ. Chỉ là bởi vì bọn họ thu liễm lại hơi thở của chính mình, biểu hiện cũng cực kỳ điệu thấp cho nên mới không phát hiện ra bọn họ.
Bạch Húc nhíu nhíu mày, danh ngạch tham gia Tiên Thiên phúc địa lần này do tông môn phân phối, tất sẽ tổng hợp suy xét lợi ích mọi phía. Trừ bỏ tu vi ra thì thân phận cũng rất quan trọng, tựa như Kim Linh Nhi. Cho nên người được chọn so le không đồng đều, xem ra lần này, chú định sẽ không thái bình.
Kim Linh Nhi mở to hai mắt nhìn quét qua đám người, vừa thấy Dạ Vô Thương liền sáng mắt lên, đẩy mấy người xung quanh ra thật mạnh rồi vọt tới, nũng nịu: "Vô Thương...... Ngươi sao lại đứng ở chỗ này vậy? Cha nói, lần này phải nhờ đến ngươi hảo hảo bảo hộ ta đó."
Nàng ánh mắt sáng loá nhìn Dạ Vô Thương, hoàn toàn không thèm để ý đến hàn khí cùng sát ý trên người y, chỉ cảm thấy y trời sinh đã có bộ dáng lạnh nhạt cô tịch như vậy rồi, vì thế rất cần tới một nữ hài ôn nhu hướng ngoại như nàng tới sưởi ấm y, cho nên không tự giác dựa vào càng gần.
Dạ Vô Thương nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ thiếu nữ si ngốc của nàng, cực kỳ chán ghét kéo Bạch Húc lui về phía sau nửa bước, sau đó xoay người liền đi, lại bị Kim Linh Nhi cản đường. Nàng giả bộ như giờ mới nhìn thấy Bạch Húc, làm nũng nói, "Đại sư huynh, ngươi để tiểu sư đệ bồi ta được không, cha nhờ y bảo hộ ta!"
Nàng nhẹ ngửa khuôn mặt nhỏ, đầy mặt thẹn thùng, trong mắt lại che dấu không được ngạo mạn, tựa hồ như có thể bảo hộ cho nàng là một loại vinh quang vậy.
Bạch Húc nghe vậy lạnh mặt nhưng lại không có biện pháp trực tiếp cự tuyệt.
Nếu chưởng môn thật sự sai bọn họ bảo hộ nàng như lời nàng nói, vậy thì bọn họ nhất định phải làm. Chỉ cần bọn họ còn muốn sống trong tông môn thì tất nhiên phải nghe theo. Cho nên một chuyến này e là sẽ không thái bình!
Hắn nghĩ như vậy, lãnh đạm gật gật đầu, hờ hững nói, "Nếu chưởng môn đã phân phó, hai người chúng ta tự nhiên sẽ vâng theo. Tiểu sư muội đợi lát nữa nhớ theo sát, nếu như lạc mất thì chúng ta đây cũng không có biện pháp."
Kim Linh Nhi nghe vậy, kích động đến mức muốn nhảy dựng lên, duỗi tay tựa hồ muốn nắm tay áo y, lại nghe thấy "Bốp" một tiếng, tay nàng bị Dạ Vô Thương hung hăng hất ra, làn da kiều nộn nháy mắt liền sưng đỏ lên, ở trên cánh tay trắng nõn có vẻ thật đáng sợ.
Kim Linh Nhi tựa hồ là bị dọa, sửng sốt nửa ngày cũng chưa phản ứng lại. Thẳng đến khi Tống Nghiêm Thanh nghe được thanh âm chạy tới, các hộ hoa sứ giả kéo nàng vào trong lòng ngực, nàng mới gào lên chói tai.
"Gì chứ...... Ngươi đánh ta? Ngươi cư nhiên dám đánh ta, ta muốn đi nói cho cha!" Giọng nói của nàng bén nhọn khắc nghiệt, hoàn toàn không màng dáng vẻ, nghe thật phiền.
Dạ Vô Thương chỉ lạnh lùng nhìn nàng giống như nhìn một con hề, môi hơi gợi lên, hình thành một độ cung tà tứ, trong mắt là sát ý không chút nào che dấu, "Ngươi đi nói đi, nếu trễ giờ, lần này ngươi cũng khỏi cần đi nữa. Ngươi nghĩ xem đến lúc đó chưởng môn sẽ phạt ta hay là không!"
Kim Linh Nhi nháy mắt im bặt, chỉ có thể phồng má hung hăng trừng mắt với y.
Nàng biết Dạ Vô Thương nói không sai, còn chưa đến một khắc nữa đã phải xuất phát, nàng nếu lúc này nháo lên, rất có thể sẽ trễ giờ. Hơn nữa cha ghét nhất người không biết phân biệt nặng nhẹ, nói không chừng còn sẽ phạt nàng thật nặng. Rốt cuộc lần này cho Trúc Cơ sơ kỳ nho nhỏ như nàng một cái danh ngạch cũng đã khiến cho một bộ phận trưởng lão bất mãn rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này, khí thế của nàng nháy mắt yếu xuống, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Dạ Vô Thương, kỳ vọng y có thể tới dỗ dành mình một chút. Đáng tiếc, tâm tư của người trong lòng nàng lại hoàn toàn không đặt trên người nàng.
Bạch Húc vuốt thanh ấn lớn không quá một ngón tay trong tay, cảm thấy rất là mới lạ.
Đây là chìa khóa?
Một khối ngọc thạch màu xanh lá to bằng ngón cái, không có bất cứ linh lực nào dao động, cũng không có bất luận dấu ấn gì. Nếu như chuyển vận linh lực vào nó thì lại chỉ như đá chìm xuống đáy biển, phảng phất bên trong có không gian vô cùng lớn có thể hấp thu hết đủ loại công kích và linh lực vô hạn.
Bạch Húc sờ sờ cằm mình, đây là vì phòng ngừa hư hao sao?
cái chìa khóa tất sẽ gây ra một hồi tranh đoạt. Nếu như bị tổn hại trong lúc tranh đấu thì chỉ có thể tiếp tục đi cướp đoạt của người khác. Cho nên vì phòng ngừa loại tình huống này mới biến nó thành trạng thái gần như vô địch như vậy sao? Quả đúng là tâm tư tinh diệu.
Thực mau, thời gian xuất phát đã đến. Lần này trưởng lão mang đội cấp bậc cao hơn hẳn, cư nhiên là thái thượng trưởng lão Luyện Hư kỳ. Nghĩ đến là biết tính nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này, sợ trên đường lọt vào tập kích của thế gia khác hoặc là Ma tộc.
Bởi vì Tiên Thiên phúc địa chỉ nhận chìa khóa không nhận người, cho nên dù là Ma tộc cũng muốn tới cắm một chân, bởi vậy lần này hộ tống phá lệ quan trọng.
Thái thượng trưởng lão tế ra một cây quạt, nháy mắt biến lớn, đủ để cất chứa mấy trăm người, đợi mọi người ngồi yên ổn mới cấp tốc bay ra ngoài. Bạch Húc nhìn trái nhìn phải, cảm nhận được chung quanh có một tầng kết giới liền an tâm ngồi xuống đả tọa.
Trên đường quả nhiên có mấy kẻ không có mắt tiến đến khiêu khích, nhưng sau khi nhìn thấy ký hiệu của Thiên Hoa Tông bọn họ đã thức thời bỏ chạy. Chỉ có một đội Ma tộc dũng mãnh không sợ chết phát động công kích, thực mau liền thân tử đạo tiêu.
Bọn họ theo phương hướng chìa khóa chỉ dẫn liên tiếp bay sáu ngày mới nhìn thấy đích đến. Bởi vì Tiên Thiên phúc địa này là một nơi không gian độc lập, sẽ không ngừng du đãng ở trong thời không loạn lưu, cực kỳ không ổn định cho nên sẽ chỉ ở nơi này dừng lại một lát, nhiều nhất một canh giờ sẽ xuất hiện ở một chỗ khác. Nếu như bỏ lỡ lần này, e là còn phải chậm trễ không ít thời gian đi tìm điểm dừng chân tiếp theo.
Tiên Thiên phúc địa hư ảo đứng giữa không trung, từ xa nhìn lại giống như là ảo ảnh quang học, chung quanh là kết giới không gian vặn vẹo. Nếu như không có chìa khóa làm dẫn hoặc là không cẩn thận đạp sai một bước, có khả năng sẽ ngay lập tức bị kéo vào trong không gian cuồng bạo rồi bị nó xé thành mảnh nhỏ.
Cho nên mọi người phá lệ cẩn thận, nắm chặt ấn tín trong tay. Cây quạt của thái thượng trưởng lão đưa bọn họ đến giữa không trung, sau đó ước lượng chuẩn thời cơ vọt lên, thuận lợi thông qua cánh cửa hẹp hòi kia.
Vừa đi vào, mọi người liền cảm thấy một trận váng đầu ghê tởm, lúc rơi xuống mặt đất mới hơi thoải mái lại. Bạch Húc tra xét nhân số một chút, một người cũng không thiếu, thật là không tồi.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Dạ tận sức tìm đủ mọi loại phương thức đi câu dẫn sư huynh. Như vậy sư huynh thật sự là không ý thức được, hay là cố tỏ ra bình tĩnh đây?
Mặt khác, Mặc Mặc ở đây chúc tất cả các tiểu thiên sứ năm mới vui vẻ, chúc mọi người một năm mới khỏe mạnh, mỗi ngày trôi qua đều vui vui vẻ vẻ!?( ′???' )