Edit: Tagoon
Dạ Vô Thương nhìn hành động của Bạch Húc, khoé miệng hài lòng cong lên. Y đương nhiên biết quyển sách kia là gì, hơn nữa nơi này còn có không ít pháp bảo từng dùng để đối phó với y.
Vốn dĩ khi nhìn thấy mấy thứ này và quyển bí tịch, y cơ hồ không áp xuống được bạo ngược trong lòng. Nhưng sau đó những việc Bạch Húc làm hiển nhiên đã khiến y cực kì vừa lòng.
Sư huynh a sư huynh, ta đã...... không cách nào buông tay ngươi được nữa rồi!
Nhìn động phủ đã trống trơn, Bạch Húc gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, tiện tay phóng ra một tấm Nhiên Thiêu phù. Một ngọn lửa đỏ sậm bùng lên trong nháy mắt, tuỳ tiện quét ngang qua toàn bộ sơn động xoá sạch mọi dấu vết còn lại.
Dạ Vô Thương được Bạch Húc bảo vệ trong kết giới, hơi nghiêng đầu nhìn lại. Sườn mặt tuấn mỹ của thanh niên dưới ánh lửa tựa như đang mang một tấm khăn che mặt mơ hồ, cả người rút đi lạnh băng ngày thường, thay vào đó là một mảnh ấm áp.
Siết chặt bàn tay đang nắm lấy mình, cảm nhận bàn tay vốn lạnh lẽo xưa nay của Bạch Húc dần trở nên ấm áp nhờ nhiệt độ của y, Dạ Vô Thương thoả mãn mỉm cười, khiến cho khuôn mặt nhỏ càng thêm rạng rỡ.
Cảm giác được có người chạm vào cấm chế tại cửa động, Bạch Húc khẽ nhíu mày, vung ống tay áo lên dập tắt ngọn lửa, một trận lốc xoáy quét qua cuốn đi hết mọi tro bụi, sơn động sạch bóng không một dấu vết.
Hắn ôm Dạ Vô Thương lao nhanh ra phía bên ngoài, nhìn thấy xa xa có bóng người thấp thoáng ở cửa động đang công kích cấm chế. Đáng tiếc Bạch Húc có tu vi Kim Đan kỳ, dù là tuỳ tay bày ra cũng không dễ phá đến vậy.
E là người bên ngoài thấy cửa động này có cấm chế nên cho rằng bên trong có thiên tài địa bảo gì, hoặc là phủ đệ của một vị đại năng nào đó, vì vậy mới không muốn cho người sống đi vào.
Gợi lên một nụ cười châm chọc, Bạch Húc trực tiếp thu cấm chế, công kích ngoài cửa động không được cấm chế cản lại liền đánh úp về phía bọn họ. Bạch Húc mí mắt cũng chưa nâng, tuỳ ý vung tay lên đã đánh tan toàn bộ công kích.
Đám người ngoài động cũng trợn tròn mắt, không nghĩ tới cấm chế này lại dễ phá như vậy. Sau đó bọn họ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần cuống quít đi vào bên trong, sợ bị tụt lại đằng sau. Hai nhóm người liền đụng độ nhau như một vở diễn kịch tính.
"Các người làm gì ở đây?" Giọng nói thanh lãnh của Bạch Húc cất lên, mạc danh mang theo chút lạnh lẽo khiến cho người đối diện đều run cầm cập. Dẫn đầu còn không phải là Mộ Thuỷ Nhu và Mặc Cô Thành sao, thật đúng là âm hồn không tan!
Sau khi nhìn rõ hai người trong động là ai, Mộ Thuỷ Nhu nhanh chóng thu hồi vẻ nôn nóng trên mặt, thay bằng vẻ đoan trang cùng ôn nhu trước sau như một.
Bạch Húc không nhịn được chửi thầm, khả năng thay đổi sắc mặt cũng nhanh thật đấy. Nhìn đi nhìn đi, kỹ năng lục trà kỹ nữ chuẩn bị, lật mặt nhanh hơn lật sách!
Nhìn thân hình đĩnh bạt và vẻ ngoài tuấn dật như tiên của Bạch Húc, Mộ Thuỷ Nhu nhịn không được mà đỏ mặt. Ả chậm rãi tiến lên, bày ra tư thái mà ả tự cho là đẹp nhất, dịu dàng nói, "Thì ra là Bạch Húc sư huynh. Ta thấy nơi này có cấm chế nên có ý định đi vào tìm tòi, không may va chạm với sư huynh. Mong rằng sư huynh tha thứ cho sơ suất của ta."
Nhìn nữ chủ giả mù sa mưa, Bạch Húc có chút ngẩn người. Hắn nhớ rõ ràng theo nguyên tác thì nữ chủ ôn nhu săn sóc, thấu hiểu lòng người...... (Chỗ này lược bỏ hơn từ ca ngợi)
Quan trọng nhất chính là nữ chủ đối với vai chính một lòng một dạ, không oán không hối. Nhưng bây giờ nàng lại đang làm dáng trước mặt hắn, quả thực khiến người không nỡ nhìn thẳng. Hàng này nào phải ôn nhu bạch liên hoa, rõ ràng là hắc tâm liên mới đúng ấy!
Đến tận khi có một đôi tay nhỏ đặt lên eo mình, Bạch Húc mới lấy lại tinh thần. Cúi đầu đối diện với cặp mắt đen láy của Dạ Vô Thương, trên mặt của vai ác đại nhân rõ ràng đang viết hai chữ không vui, nhìn đến Bạch Húc cũng có chút xấu hổ. Y sẽ không cho rằng hắn nhìn nữ chủ đến ngây người đâu nhỉ?
Nhéo nhéo mu bàn tay của vai ác, ánh mắt của Bạch Húc như lợi kiếm liếc nhìn nữ chủ. Hắn chỉ tuỳ tiện liếc mắt một cái thôi đã khiến nàng ta kinh hãi phải lui về phía sau một bước.
Căng một bộ cao quý lãnh diễm, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho nàng, "Ta và sư đệ đang nghỉ ngơi ở đây, nếu nơi này đã không còn an tĩnh, vậy cũng không cần thiết phải ở lại!"
Trừ bỏ vai ác và sư tôn ra, Bạch Húc khi đối diện với bất luận kẻ nào đều vĩnh viễn như là một đoá hoa cao lãnh, nghiêm nghị không thể xâm phạm, cự người ngàn dặm.
Nói đoạn Bạch Húc liền kéo theo Dạ Vô Thương đi ra ngoài. Mộ Thuỷ Nhu cư nhiên đánh bạo định giữ chặt tay áo của hắn. Bạch Húc còn chưa cảm thấy nặng tay áo đã nghe thấy nữ chủ hét thảm một tiếng.
"A! Tay của ta!" Chỉ thấy trên cái tay định níu Bạch Húc lại của Mộ Thuỷ Nhu, ống tay áo nứt toạc để lộ ra cánh tay trắng muốt như ngó sen đã cháy đen một mảnh, trên làn da còn ẩn ẩn từng luồng tia chớp nhảy lên, nhìn qua thật thê thảm.
Dạ Vô Thương chậm rãi thu tay, hoàn toàn không thèm để ý hiện tại tu vi của y còn thấp hơn Mộ Thuỷ Nhu rất nhiều cảnh giới. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy vẻ túc mục cùng sát ý không chút nào che dấu.
"Không cho phép chạm vào sư huynh của ta, nếu còn lần sau, nhất định giết ngươi!"
Bạch Húc thấy vai ác như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng. Trên khuôn mặt nhỏ kia là sát ý cùng sự hung ác khiến cho hắn cả kinh. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy sợ hãi mà ngược lại, tưởng chừng như trong lòng có từng dòng nước ấm chảy qua.
Ui da má ơi, tự nhiên được vai ác đại nhân bảo hộ, thật cảm động thật ngượng ngùng làm xao giờ! Thế này có tính là run M không?
Run M: từ ngữ lưu hành trên Internet, chỉ người có khuynh hướng chịu ngược đãi, trái ngược với run S (khuynh hướng ngược đãi). Chỉ một loại tính cách nhân vật hoặc khuynh hướng tâm lí. (Theo Baidu)
Mộ Thuỷ Nhu tức giận đến mức cả người phát run, ả xưa nay tự nhận mình là thiên chi kiêu nữ, chưa từng phải chịu vũ nhục như hôm nay. Nếu không phải ả không hề phòng bị, một con kiến Luyện Khí kỳ sao có thể đả thương ả!
Ả hận đến mức đôi mắt đỏ bừng. Ai ngờ Bạch Húc lại coi như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả một câu quan tâm xin lỗi cũng không có. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh ả có ai là không lấy lòng nịnh hót, sao hắn dám!
Không chút suy nghĩ, ả trực tiếp ngưng ra vô số thuỷ kiếm đánh về phía Dạ Vô Thương, thậm chí còn dùng Phược Tiên Toả định bắt y. Nhưng mà Bạch Húc vẫn còn đang ở đây, sao có thể để yên cho ả tổn thương vai ác?
Hắn tuỳ tay bố trí một tầng phòng ngự, chặn lại tất cả công kích, lại rút ra Ánh Tuyết bổ về phía Phược Tiên Toả, khiến nó chệch khỏi quỹ đạo, sau đó duỗi tay đem Phược Tiên Toả khoá chặt chẽ trong lòng bàn tay. Hắn thả một tia linh lực đi vào trong pháp bảo, huỷ diệt thần thức của Mộ Thuỷ Nhu bên trong rồi trực tiếp thu vào túi càn khôn.
Pháp bảo đến tay, nào có đạo lý không cần!
Kỳ thật cũng là vì Mộ Thuỷ Nhu chưa bao giờ rơi vào tình cảnh chật vật đến vậy nên mới mất đi lý trí. Nếu không Bạch Húc chính là đối tượng mà người khác phải lấy lòng, tu vi lại cao hơn ả rất nhiều, dù thế nào thì ả cũng tuyệt đối không định trở mặt với bọn hắn.
Trải qua một phen đấu đá, ả rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, biểu tình hoà nhã thu liễm, một lần nữa treo nên nụ cười ôn nhu nhưng lại cứng đờ, "Lệnh sư đệ thật đúng là nghịch ngợm, ban nãy chỉ là sư muội đùa với y một chút thôi."
Bạch Húc không nói gì, chỉ liếc ả một cái sau đó kéo Dạ Vô Thương đi ra ngoài. Dù sao ở cái thế giới thực lực là trời này, hắn không cần phải cấp mặt mũi cho bất cứ người nào hắn không thuận mắt, vô cùng sảng khoái!
Thấy Bạch Húc không tiếp nhận ý tốt của ả, cũng không có ý tứ trả lại pháp bảo, gương mặt của Mộ Thuỷ Nhu có chút vặn vẹo trong nháy mắt.
Không trách ả lại đau lòng như vậy. Phược Tiên Toả này là cha đặc biệt dành cho ả để làm pháp bảo bảo mệnh, thậm chí còn có thể khốn trụ được cao thủ Nguyên Anh kỳ. Bây giờ lại bị kẻ khác đoạt mất, đã thế ả lại không thể nói một câu không!
Vội vàng hai bước đuổi kịp họ, lần này ả học thông minh, không còn dám tiếp cận Bạch Húc, chỉ cười thật hồn nhiên, quả là một bộ thanh thuần vô hại.
"Sư huynh đến đây trước, không biết có kỳ ngộ gì bên trong động hay không?" Ả vừa mới dùng thần thức đảo qua, bên trong trống trơn, ngay cả một cọng lông cũng không có. Nhưng bảo ả cứ như vậy từ bỏ, ả tuyệt đối không cam tâm.
Bạch Húc quay đầu lại, sắc mặt cổ quái nhìn ả, nói: "Đây là bí cảnh."
Ngụ ý, trong bí cảnh không kể sống chết, vô luận trộm, cướp, giết người đều được cho phép. Đồng thời đạt được bất cứ thứ gì trong bí cảnh thì đều thuộc về sở hữu của cá nhân, thậm chí không cần phải nộp cho môn phái.
Như vậy cho dù là bất cứ ai, đều không có tư cách dò hỏi thu hoạch của người khác. Vì một kiện pháp bảo, phụ tử huynh đệ đều có khả năng trở mặt thành thù. Có ai lại để lộ con át chủ bài của mình cho kẻ khác đâu? Đầu óc của nữ nhân này có phải hỏng rồi không? Sao lại có thể hỏi một cách đương nhiên như vậy?
Hiểu được ẩn ý trong lời nói của Bạch Húc, mặt Mộ Thuỷ Nhu hết xanh lại trắng, thật là đẹp mặt. Ả lớn tới từng này chưa gặp được ai lại dám như vậy đối với ả. Thoáng ngẩn người một lúc, khi ả phục hồi lại tinh thần thì hai người đã sớm đi mất.
Vai chính vẫn luôn đứng ở phía sau nữ chủ, không hề có một chút cảm giác tồn tại nào. Hắn nhìn động phủ đã trống rỗng, cảm giác hụt hẫng dâng lên còn nghiêm trọng hơn so với vừa rồi. Thật giống như vừa mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Hắn ngước mắt nhìn về phía hai người kia rời đi, bất giác nhớ tới vừa rồi ánh mắt của Bạch Húc nhìn về phía Dạ Vô Thương vừa ôn nhu lại tràn đầy sủng nịch. Đại sư huynh...... Hoá ra cũng có một mặt như vậy.
Trong mắt của Mặc Cô Thành loé lên một tia sáng bất minh, đó là một loại đồ vật, tên là dã tâm.
Thời gian kế tiếp, hai người không tiếp tục tìm bảo nữa. Bạch Húc dẫn theo Dạ Vô Thương đi khiêu chiến với yêu thú, chủ yếu là Luyện Khí tầng tám đến Trúc Cơ kỳ, mục đích là giúp vai ác đại nhân luyện tập và tăng kỹ xảo chiến đấu.
Bạch Húc chỉ đơn giản ở bên cạnh lược trận đảm bảo an toàn cho Dạ Vô Thương, tất nhiên sẽ không chen tay vào.
Khiến hắn giật mình chính là kỹ xảo chiến đấu của Dạ Vô Thương lại vô cùng phong phú, thậm chí có thể giết chết yêu thú Trúc Cơ kỳ mà không mất dù chỉ là một cọng lông. Đối với việc này, Bạch Húc cũng không sinh hoài nghi, chỉ cho rằng vai ác đại nhân nhà hắn có thiên phú dị bẩm, ngược lại có loại cảm giác tự hào đứa nhỏ nhà ta đã lớn rồi.
Không còn áp lực về nỗi lo căn cơ bất ổn sau này, Dạ Vô Thương nước chảy thành sông mà đột phá Trúc Cơ kỳ.
Hôm nay y vừa mới tiêu hao hết chút linh lực cuối cùng, vượt cấp chém giết một con Thị Não Thử Trúc Cơ trung kỳ xong, vẫn còn đang trong trạng thái mệt mỏi cực độ. Y yên lặng vận chuyển công pháp hồi phục, một lượng lớn linh khí đột nhiên dũng mãnh tiến vào thân thể, tốc độ càng lúc càng nhanh, cơ hồ hình thành một lốc xoáy nhỏ.
Sau khi Bạch Húc nhận thấy tình huống này liền kịp thời bày một cái dẫn linh trận ở bên người y, trực tiếp dùng Linh thạch Thượng phẩm, đưa toàn bộ Linh khí xung quanh quy tụ hết tại đây, thậm chí còn dẫn phát thiên địa linh khí rung chuyển, sau đó tế ra Kim Minh Đỉnh bảo vệ y.
Trạng huống hiện tại của Dạ Vô Thương không thích hợp di chuyển, nếu không đánh gãy ngộ đạo của y thì mất nhiều hơn được. Vốn dĩ nếu có thể vào trong sơn động thì chỉ cần bày cấm chế ở cửa là có thể bình yên vượt qua.
Nhưng mà thăng cấp ngoài trời như hiện giờ là cực kỳ nguy hiểm vì khi đó, tu sĩ cơ hồ không có chút sức lực chống cự nào. Cố tình vào thời điểm này bọn họ sẽ hấp thu lượng lớn Linh khí đồng thời cũng phóng thích linh lực. Không chỉ dễ dàng bại lộ vị trí, mà thân thể của bọn họ đối với yêu thú mà nói chính là vật đại bổ. Cho nên hiện tại hắn cần phải bảo vệ tốt cho vai ác!