Phòng ngự Động phủ từ sớm đã đuợc mở, nghe nói mấy tên tu sĩ bị nhốt ở bên trong còn có cả Kim Đan kỳ. Mọi người càng thêm cẩn thận, dè dặt cùng các đại tông phái và các thế gia đi vào bên trong.
Người bên cạnh nhịn không được nhìn Ân Triển: “Tôi nghe nói rất nguy hiểm, hai anh dám vô thiệt à”
Tông phái và thế gia sẽ không để cho các đệ tử luyện khí kỳ đệ đi mạo hiểm, thế nên lần này nguời tới phần lớn là tu sĩ trúc cơ và kim đan. Ngược lại có một một tên luyện khí trong đám tán tu, nhưng nguời ta ít nhất cũng là tu vi từ tầng sáu trở lên, không thấp giống như bọn họ.
Ân Triển cười nói: “Chúng tôi chỉ tới xem chuyện vui thôi.”
Xem chuyện vui kiểu này thiệt tình giống như không muốn sống nữa, tu sĩ đó không còn gì để nói, cùng bạn mình rời đi.
Đi vào động phủ đuợc hơn một trăm bước, ngăn đón truớc mặt họ là một tầng kết giới mỏng manh trong suốt.
Nó cũng không phải để ngăn cản nguời khác, mà duờng như là muốn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Gã dẫn đầu đội ngũ thấy không có cách nào phá hủy, lại càng tìm không thấy dấu vết pháp trận, sau khi thương lượng cảm thấy kẻ bị chặn lại có là đê giai tu sĩ hoặc người thường.
Vì để chứng minh suy đóan có đúng hay không, hai người yếu nhất nào đó lập tức bị gọi đi vào trước.
Ân Triển biết cho dù không phải, các tu sĩ vẫn sẽ đi vào, làm như thế chẳng qua để trong lòng có chút tính toán mà thôi, liền gật đầu.
Người của Tông phái bổ sung: “Chúng tôi đều đã kiểm tra kết giới rồi, không có gì nguy hiểm. Nếu như đê giai tu sĩ có thể bị bắn ngược lại thì cũng đừng sợ, chúng tôi sẽ tiếp lấy các anh đúng lúc.”
Ân Triển vốn dĩ kiến thức rộng rãi, chỉ thóang nhìn đã biết kết giới này dùng để ngăn cản nguời thuờng. Hắn cười nói đuợc thôi rồi bình tĩnh kéo tức phụ xuyên qua kết giới.
Mọi người thóang sửng sốt rồi lập tức bùng nổ.
“Chỉ muốn bọn họ đụng thử một cái thôi mà, sao lại đi vào luôn rồi?”
“Vấn đề là còn chưa có quay ra…”
“Khoan đã, lẽ nào họ muốn phỗng tay trên? Thật không biết trời cao đất rộng mà!”
“Không phải không biết trời cao đất rộng, mà là lòng tham không đáy.”
“Đúng là hai tên ngốc, bọn họ tuởng làm như vậy có thể lấy được bảo bối? Chết như thế nào cũng không biết!”
Nhóm người ồn ào nháo loạn. Đầu lĩnh đội ngũ sau khi không biết nói gì hơn cũng mặc kệ, thứ nhất bọn họ không thể tìm người không có tu vi để thử, thứ hai các con đuờng xung quanh cũng không thể đi, chỉ có thể đi tiếp.
Mọi người cũng lục tục đi theo sau.
Trước mắt là một mảnh thạch nhủ rộng lớn đáng sợ, ánh sáng mờ ảo, suơng trắng luợn lờ xung quanh, nhưng cách tầm nhìn không quá ba mét. Hai tên đê giai tu sĩ lúc nãy đã sớm không thấy bóng dáng, bọn họ càng khẳng định chắc chắn họ đến đoạt bảo vật, không khỏi chế nhạo mấy câu, mãi cho đến lúc tên thủ lĩnh bảo bọn họ giữ im lặng mới ngừng lại.
Nguời Tông phái nhìn vài lần: “Có tiếng nước à?”
“Không có.”
“Vậy sao lại có suơng mù?”
“Có lẽ không khí ẩm ướt…” Nguời thế gia hơi nhíu mày:
“Chẳng lẽ là ảo cảnh?”
“Không biết, phải xem kĩ đã, tóm lại cẩn thận một chút.”
“Ân.”
—— Ảo cảnh.
Trong nháy mắt Đường Du và Ân Triển bước vào, suy nghĩ này duờng như là đồng thời lóe lên.
Trước khi tên quái dị phi thăng tu vi của gã chỉ là trúc cơ, cộng thêm tài nguyên ở phàm giới có hạn, bởi vậy ảo cảnh đuợc tạo ra không thể qua mắt bọn họ đuợc. Lại không cần nói đến ngay cả ảo cảnh trong Du Li chi cảnh Đường Du đều có thể chinh phục, cái này đuơng nhiên là chuyện nhỏ.
Hai người đi trên đuờng không gặp trở ngại nào, chẳng bao lâu đã ra khỏi ảo cảnh.
Tầm nhìn thoáng chốc trở nên trống trải, phía truớc có năm ngã rẽ mở ra như hình cánh quạt cho ngừoi ta tha hồ lựa chọn. Đường Du nhìn một vòng xung quanh, nhìn ca mình khen ngợi:
“Tên quái dị kia cũng khá lắm.”
Ân Triển cười: “Không có chút thực lực nào thì đâu bị đám nguời Thiên giới nhớ thương.”
Nguyên nhân không gì khác hơn, nơi này cũng là ảo cảnh, mà hiển nhiên cao cấp hơn so với cái vừa nãy nhiều, ngay cả bọn họ còn phải mất một chốc lát để phân biệt. Nếu đổi thành bọn tu sĩ ngoài kia e là sẽ bị trúng chiêu, đóan chừng đến lúc đó hoặc là chọn một trong số đó, hoặc là chia nhau ra đi, ai biết đuợc lại gặp phải cái gì.
Đường Du cẩn thận nhìn, theo thói quen hỏi ý kiến ca cậu:
“Có hai con đuờng chúng ta đi đuờng nào đây?”
“Cái nào cũng được, không đúng lại đổi.”
Ân Triển nói xong chọn bừa một hướng, kéo tức phụ đi về hướng hai cửa hang động giữa gian thạch bích, sau đó nhảy lên ba mét, xuyên thẳng qua đó mà đi.
Đi xuống phía duới một vài mét mới lần nữa chạm chân lên mặt đất, Ân Triển nhìn thạch bích ở phía sau, phỏng đóan nơi này có lẽ sẽ có cơ quan. Sau khi phòng ngự của toàn bộ động phủ được mở ra, thạch bích cũng bay lên cao. Hắn thầm nghĩ tu vi của tên quái dị ấy vẫn luôn đình trệ không tăng triển, có thể là do phí công sức vào những chuyện không đâu.
Lúc này cuối cùng cũng không có ảo cảnh nữa.
Hai người phá giải mấy cái cơ quan nhỏ, cuối cùng tới một gian nhà đá. Đèn bốn phía do linh thạch tạo thành, tiêu hao rất thấp, nhiều năm như vậy vẫn còn thắp sáng. Trong phòng trong đặt cái bàn đá, giường đá cùng với hộp chứa đồ vật, một số pháp khí vứt lung tung trên mặt bàn, tất cả đều là đê giai, cũng không biết sử dụng thế nào.
Ân Triển nhìn một vòng xung quanh:
“Tìm xem có ngăn bí mật nào không .”
“Ừa, ca tìm truớc đi.”
Đường Du nói rồi bắt đầu nghiên cứu những pháp khí đó, cảm thấy rất ngạc nhiên. Ân Triển cũng tùy ý cậu, dù sao bọn họ cũng không có gì gấp, thế là cùng tức phụ nghiên cứu:
“Có gì vui không?”
Đường Du lắc đầu.
“Để ta xem.”
Ân Triển lật tới lật lui, chủ yếu đều là dùng để phòng ngự và công kích, ngoài việc dáng vẻ và cơ quan khởi động hơi quái quái thì cũng không còn chỗ nào lạ cả.
Bọn họ cũng không cần những thứ này, xem xong thì vứt sang một bên.
Đường Du hỏi: “Chắc là còn công dụng khác ha?”
Người có thể làm cho thiên giới chú ý, đâu thể nào chỉ có chút thực lực ấy.
“Chắc thế.” Ân Triển nói.
Hắn để ý ngoại trừ pháp khí, cả gian phòng chỉ có vài ba cuốn sách cũ thêm một cái lò luyện khí nhỏ. Đó cũng không phải là ổ của tên quái dị kia, chắc hẳn là dùng để đuổi người, nếu như là người không hiểu biết bối cảnh đầu óc lại không tốt đi vào, hẳn sẽ cho là tìm đúng chỗ rồi, ôm một đống rách nát thì vui vẻ rời đi.
Bọn họ cũng không quên khả năng có ngăn bí mật hay đường hầm gì đó, kiểm tra cẩn thận, cuối cùng tìm được ba ngăn bí mật. Bên trong mỗi cái có một bộ pháp khí, gồm có một nồi đất nhỏ, một hộp ngọc bội cùng với một bộ còng tay pháp khí các kiểu.
Đường Du thấy ca đang nghiên cứu nồi đất thì hỏi:
“Nó dùng để làm gì vậy?”
Ân Triển xem qua xem lại mấy lần, thật sự không thấy có chỗ nào lạ:
“Ta cảm thấy hoặc là dùng nồi này nấu ăn sẽ rất ngon, hoặc là chế thuốc khá tốt hoặc là… cố tình để cái nồi bình thường ở đây để ai tìm được thì đoán lung tung chơi. Chúng ta lấy về nấu thử xem.”
Đường Du hỏi: “Ca làm à?”
Ân Triển cười nói: “Ngươi muốn ăn gì cũng được.”
Đường Du vui vẻ đồng ý, chỉ cái hộp “Còn mấy cái này?”
Ân Triển nói: “Pháp khí phòng ngự.”
Đường Du hỏi: “Pháp khí phòng ngự bình thường sao lại cố tình để trong ngăn bí mật? Hay là gã cố ý?”
Ân Triển đánh giá: “Ngươi cảm thấy thủ công thế nào?”
Đường Du nói: “Rất đẹp.”
Ân Triển cười nói: “Ừm, nam nữ đều dùng được, nói không chừng là làm ra để theo đuổi tức phụ ?”
Đường Du nói: “… Không phải chứ?”
“Có thể lắm.”
Ân Triển nói xong cơ hồ cùng tức phụ cùng lúc nhìn cái còng tay, lần này không cần chờ cậu hỏi, hắn cười tủm tỉm cầm lấy:
“Chắc đây là pháp khí tình thú ha?”
Đường Du: “…”
Ân Triển ra vẻ nghiêm túc phân tích:
“Ngươi thấy đấy, muốn chinh phục trái tim của một người trước hết phải chinh phục dạ dày của người đó cho nên có nồi nè. Khi có tình cảm rồi thì tặng ngọc bội để thêm ngọt ngào, gia tăng nhiệt độ, cơ bản có thể đẩy, ngẫu nhiên có thể chơi trò tình thú, thật tốt ghê.”
Đường Du vẫn nghĩ không thể nào lại có việc đấy, im lặng nhìn hắn:
“Thử lên người ca nha?”
“Còng thử đi.”
Ân Triển rất bình tĩnh, tên quái dị kia cũng không phải là người độc ác, huống hồ đây chỉ là pháp khí đê giai, dù cho có thể công kích thì đối với bọn họ cũng chẳng bị thương nổi. Hơn nữa hắn đã kiểm tra chất liệu rồi, dùng sức chút là phá hỏng được, nên chẳng sao cả.
Đường Du vẫn còn do dự, Ân Triển lại nhanh nhẹn tự còng.
Tiếng cách vang lên, căn thạch thất lập tức trở nên yên tĩnh.
Hai người đối diện nhìn nhau một lúc, Đường Du hỏi: “Có cảm giác gì không?”
Ân Triển mỉm cười liếm khóe môi: “Có cảm giác ấy ấy lắm, lại đây cho ta sờ miếng nào.”
Đường Du nghe thì biết ca lại chọc mình, nghĩ thầm quả nhiên thứ này không phải là món đồ chơi tình thú. Cậu đang định nói đem về từ từ nghiên cứu tiếp, thì thấy ca cậu đã tháo ra một bên rồi đeo lên tay cổ tay mình, pháp khí liền sáng lên ngay lập tức.
Cậu không dám cử động: “Gì vậy?”
“Bên trên có chữ.”
Ân Triển đưa cho cậu xem, Đường Du cúi đầu thấy bên mình viết chữ “Khởi”, bên ca là chữ “Chung”, rõ ràng để hai người đeo.
Cậu nghe ca bảo mình đưa một tia linh khí vào thử xem thì vội vàng cự tuyệt.
“Không sao đâu.”
Ân Triển:”Cái này là tên quái dị đó lấy để lừa người ta thôi, có bao nhiêu sức mạnh đâu, dễ phá hỏng lắm.”
Đường Du: “Trở về rồi thử, có người bên cạnh quan sát cũng an toàn hơn.”
Ân Triển hỏi: “Nếu thật sự là pháp khí tình thú, ngươi muốn để nguời khác xem luôn?”
Đường Du: “…”
Ân Triển cười nhướng mày, Đường Du mới chầm chậm đưa vào một tia linh khí, sau dường như cảm nhận được gì đó, vội tăng lên một chút. Cậu cảm thấy trước mắt mình rất nhiều hình ảnh thoảng qua, lại không cách nào phân biệt, cuối cùng cậu quay qua nhìn ca.
Ân Triển hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Đường Du nói: “Ca đừng cản em.”
Ân Triển nói: “Ta đâu có ngăn cản ngươi.”
Đường Du hơi giật mình, mới ý thức được là do cấp độ của pháp khí rất thấp, còn ca cậu dù sao cũng là một trong thập điện chủ của Minh giới, đương nhiên là không hiệu quả lắm. Cậu ngẫm nghĩ, lần này không còn lo lắng nữa, đưa vào nhiều linh khí hơn, cho đến khi pháp khí không chịu nổi bắt đầu rung lên, cậu mới yên nhắm mắt lại.
Lần này Ân Triển cũng cảm nhận được có một tia linh lực tiến vào trong cơ thể. Hắn vô thức muốn ngăn cản, nhưng nhớ tới lời tức phụ nói bèn thả lỏng tinh thần. Đường Du chỉ cảm thấy hình ảnh bắt đầu dừng lạimặc dù vẫn còn rất mơ hồ, nhưng ít nhất có thể nhìn ra đại khái hình dáng.
Trước mặt một mảnh âm u nặng trĩu, điện chủ Quảng Hòa ngồi bên ngoài song sắt, phía trước đặt hai chén rượu, một cái bên trong một cái bên ngoài, gã tự nhìn mình thì thầm:
“Huynh đệ… thập tam nhưỡng… ngươi…”
Thanh âm đứt quãng, đoạn sau không còn nghe thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy miệng của người nào cử động. Một lát sau, ngay cả bóng dáng của hắn cũng dần dần biến mất, tựa như bị thế giới này ruồng bỏ.
Đường Du cứng đờ, chậm chạp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một người đang ngồi dựa vào tường, tay chân bị khóa bởi những xiềng xích viết đầy chú văn, hắn vẫn không nhúc nhích, duờng như đã chết rồi.
—— Ân Triển.
Cậu như ngừng thở, ngay sau đó, thế giới bỗng dưng chìm vào bóng tối vô tận, cậu đột nhiên mở bừng mắt.
Ân Triển cảm giác tâm trạng cậu không tốt, tiến lên hỏi:
“Ngươi sao vậy?”
Đường Du tháo còng tay xuống, vội vàng nhào qua ôm lấy hắn.
Tuy rằng cậu chỉ đứng ở góc độ người thứ ba mà nhìn, nhưng đây đều là ký ức của ca cậu, mọi thứ đều là dựa theo cảm xúc của hắn. Cho nên cậu biết lúc vừa mới bắt đầu ca miễn cưỡng còn có một chút ý thức, nhưng sau đó cái gì cũng không còn.
Không nghe, cũng không nhìn thấy được.
Cậu đã từng hỏi hắn những chuyện sau khi cậu chết đi, ca cậu chỉ thoải mái nói mình bị nhốt trong đại lao một trăm năm, nhưng cậu không biết lại là như vậy.
Ân Triển bị cậu nhào đến, ôm lấy cậu ngạc nhiên thốt lên:
“Nguơi có cảm giác thật à?”
Đường Du: “…”
Ân Triển hỏi: “Muốn không?”
Đường Du: “… Ca câm miệng đi.”
Ps: chương pn lúc trước đã đăng rồi, ai chưa xem thì lội lại mục lục nha.