Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

chương 100: cực hạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dã cẩu bay ngược mà ra, trong miệng không ngừng thổ huyết.

Triệu Vô Cực trước giả vờ xông tới cùng nó chính diện va chạm, sau lại đột nhiên bộc phát Ngũ Quỷ mật tịch tốc độ tăng cao từ bên cạnh của nó xuất hiện đánh một chưởng toàn lực, tất cả những thứ này chỉ là trong nháy mắt sự việc.

Triệu Vô Cực bây giờ đang đứng tại chỗ thở phì phò, cánh tay phải hơi buông thõng xuống, máu tươi không ngừng chảy ra.

Sắc mặt hắn có chút ửng hồng do vận công quá độ, rất nhanh liền trắng đi do mất máu.

Triệu Vô Cực không dám lãnh đạm, lập tức lấy ra sinh nhục tán bôi lên cánh tay cùng đan dược chữa thương ném vào miệng, cẩn thận tỉ mỉ hồi phục thương thế cùng chiến lực.

Còn tại sao hắn không thừa nước xông lên, việc này đã có Từ Tiểu Bạch lo lắng.

Dã cẩu bay ngược, Từ Tiểu Bạch cũng đã như một làn gió xuất hiện bên cạnh nó, lập tức sử xuất ra kiếm chiêu của mình:

“ Lăng Vân kiếm pháp - xuyên vân nhất kích! ”

Xuyên vân nhất kích chính là một thức đâm thẳng cơ sở kiếm chiêu mà thôi, nhưng của Từ Tiểu Bạch đâm thẳng cũng không phải là đơn thuần đâm thẳng.

Hắn vận dụng nội công thúc dục trong cơ thể cơ bắp để cho cơ bắp trong nháy mắt có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn nhất, nội công tập hợp ở cả cánh tay khiến tốc độ công kích nhanh chóng thế tới thẳng tắp không thể bị bẻ gãy, quang trọng nhất là kiếm chiêu này cần Từ Tiểu Bạch một lòng chuyên tâm đâm thẳng, loại bỏ hết tạp niệm.

Trong lòng hắn chỉ còn lại muốn đâm ra một kiếm thẳng tắp này mà thôi.

Bởi vậy kiếm chiêu này cũng không hề đơn giản, Từ Tiểu Bạch xuất kiếm như u linh, kiếm của hắn trong nháy mắt lập tức bộc phát ra tốc độ kinh người, phá không mà tới đâm thẳng vào dã cẩu bụng.

Phốc!

Từ Tiểu Bạch lợi kiếm lúc này lập tức phát huy tác dụng, dã cẩu cho dù thân thể cường hoành cũng bị hắn ở trên bụng chọc ra một cái lỗ máu.

Đáng tiếc, dã cẩu cũng không phải một cái chịu chết thú. nó lập tức vặn vẹo cơ thể tăng nhanh tốc độ tránh lui, đồng thời rút ra được bản thân khỏi kiếm của Từ Tiểu Bạch, tránh bị hắn hoành trảm một cái kéo ra một đường vết thương rộng hơn.

Từ Tiểu Bạch thấy vậy không dám truy đuổi, dã cẩu đã từ trong cơn đau đớn tỉnh lại, chiến lực trở về, hắn vừa rồi muốn mở rộng vết thương ý nghĩ đã thất bại, bởi vậy nhanh chóng lùi thân, chiến trường vẫn là Triệu Vô Cực tới làm chủ.

Triệu Vô Cực cũng là tranh thủ khoảng thời gian này cầm máu cùng bình phục nội lực tán loạn trong cơ thể, sắc mặt hắn huyết sắc đã trở lại, sẵn sàng ứng chiến.

Dã cẩu từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Vô Cực. tên nhân loại này vậy mà mạnh vượt qua nó suy nghĩ, không ngờ có thể đả thương được tới nó.

Nó vốn nghĩ dùng thực lực của mình chính là cảnh giới nghiền ép nên không chút e ngại xuất hiện trước mặt bọn họ công khai tác chiến, không ngờ lại bị đối phương vừa rồi trong nháy mắt biến mất sau đó đánh thương.

May mắn đối thủ một kích vừa rồi chỉ là kích thương nó mà chưa phải trọng thương, nếu không bị tên mặt trắng nhân loại kia một kiếm chọc xuyên bụng còn mở ra nội tạng, vậy thì không thể sổng nổi.

Ánh mắt căm thù nhìn lấy Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực có thể cảm thấy từ đôi huyết đồng của nó tràn ra căm thù, phẫn nộ, cùng thị huyết.

Nó tức giận đã tới đỉnh cao, lập tức muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực trong lòng cười lạnh, vốn hai bên là không chết không thôi cục diện, nếu đã phẫn nộ thì cứ phẫn nộ thôi, phẫn nộ có thể làm ngươi mạnh lên, nhưng cũng có thể làm ngươi mất đi tỉnh táo cần thiết, dẫn tới phản ứng chậm lụt hơn rất nhiều.

Gâu!

Dã cẩu sủa to một tiếng, lập tức hướng Triệu Vô Cực xông tới.

Triệu Vô Cực vừa rồi đánh ra một kích toàn lực Thiên Địa Tinh biến chưởng, hắn đã dùng tới hai vòng âm dương hoàn, nhưng đối phương cũng không bị quá trọng thương bao nhiêu, hắn đối với việc này cảm giác thật trầm trọng.

Là cảnh giới áp chế quá lợi hại, hơn nữa đối phương nhục thân mạnh mẽ khiến hắn đánh vào cũng không dễ chịu gì.

Tới lúc này hắn còn cảm thấy được cổ tay nhận lại một cỗ phản chấn lực khiến cổ tay hơi nhức nhối khó chịu, có thể ảnh hưởng tới chiến đấu sau này.

Triệu Vô Cực cung không biến dã cẩu cũng cảm thấy xương sống lưng phần bụng cũng đang nhức nhối vô cùng, nó bây giờ tính linh hoạt đã giảm mạnh.

Cả hai bên đều mang thương trong người, nhưng đều cố tỏ ra bản thân không hề hấn gì, vô cùng ăn ý.

Đối với thú loại mà nói, chỉ cần tỏ ra mềm yếu một chút cũng có thể bị đối thủ dồn đánh tới chết.

Triệu Vô Cực thì trước giờ không hề tỏ ra yếu thế trước bất kì đối thủ nào, đó cũng không phải phong cách của hắn.

Nếu có một ngày hắn làm vậy, chính là đang dụ dỗ đối phương vào bẫy rập mà thôi!

Đương nhiên để nói rõ ai trong hai người bọn hắn có lợi thế hơn, đương nhiên là Triệu Vô Cực.

Một bên đánh còn một bên bị đánh, có thể rất nhanh hiểu rõ. Triệu Vô Cực lúc này đã chiếm lợi thế, nhưng dã cẩu ưu thế cảnh giới như cũ vẫn còn, nó chỉ cần vận dụng tốt thực lực của bản thân liền có thể nghiền ép Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cũng không phải một mình chiến đấu, hắn là cung Từ Tiểu Bạch hợp tác, muốn đánh bại hắn cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, huống hồ còn có Tiểu Hoàng ẩn nấp chưa ra đây.

Tiểu Hoàng thành danh tuyệt kĩ cũng không phải là cái gì tốt trải nghiệm.

Dã cẩu bốn chân chạy nhanh, tốc độ lao tới cũng là không hề chậm chút nào, nó lập tức nhảy lên, hướng cổ Triệu Vô Cực táp tới, hai chân trước thì như hai cái đại chùy đánh vào ngực hắn.

Triệu Vô Cực dưới chân nhanh chóng lắc lư né tránh về phía bên phải, đưa tay xuất trảo, hoành trảo một chiêu muốn kéo ra trên người dã cẩu một đạo vết máu.

Dã cẩu cũng không phải là ngu ngốc chịu đòn, nó ở giữa không trung uốn mình một cái, chân trước trảo trái lập đảo ngược, kéo ra một đường quang tuyến hướng Triệu Vô Cực trảo va chạm vào nhau.

Triệu Vô Cực không mặc dù cao bao tay bảo vệ cũng không dám cùng nó thử xem trảo ai sắc bén hơn, lập tức biến trảo thành chưởng dồn lực đánh ra.

Bành!

Triệu Vô Cực cùng dã cẩu đều lập tức lui ra, hai bên chưa ai làm gì được ai.

Dã cẩu học thông minh, biết Triệu Vô Cực thân pháp nhanh nhạy, nhảy đánh là không có tác dụng gì nó lập tức hạ thấp cơ thể lao tới tấn công Triệu Vô Cực hạ bàn.

Triệu Vô Cực nhìu mày, con dã cẩu này bản năng chiến đấu so với hắn tưởng tượng còn mạnh.

Quả nhiên ở trong hoang dã sinh tồn chính là hoàn toàn khác ở trong nhà ấm cẩu. không thể đưa cùng đánh đồng.

Cũng giống như một số cái nhà ấm thiên tài, thường thường ra ngoài bị người cùng cảnh giới đánh bại cũng không là chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Triệu Vô Cực đang chuẩn bị tránh né nó mũi nhọn, ở dã cẩu phía sau Từ Tiểu Bạch cũng đã đánh tới:

“ Lăng Vân kiếm pháp - Trảm vân! ”

Từ Tiểu Bạch từ phía sau tập kích mà tới, trên thân kiếm giống như có mờ ảo vân vụ tiết ra, mỗi lần kiếm hắn di chuyển đều để lại từng đạo bóng mờ vân khí, trông sống động kì dị vô cùng.

Từ Tiểu Bạch nhảy lên, mượn thế từ trên trời giáng xuống tăng cường sức mạnh cho chiêu trảm này, lập tức hướng dã cẩu phần lưng chém mạnh.

Dã cẩu vốn muôn tiến công Triệu Vô Cực, nhưng nó cũng ăn Từ Tiểu Bạch một lần thiệt thòi, không dám ngó lơ hắn.

Dã cẩu vội vàng dừng lại bước chân quay người, hướng Từ Tiểu Bạch vỗ ra một cái lợi trảo.

Keng!

Tiếng kim thiết cùng móng vuốt va chạm, trên bảo kiếm của Từ Tiểu Bạch tóe lên từng tia hỏa hoa vô cùng mỹ lệ, nhưng Từ Tiểu Bạch thì tâm tình lại không tốt chút nào.

Trảm vân chính là của hắn trảm thức kiếm chiêu, có thể nói uy lực vô cùng. nhưng đối với yêu thú nhục thân cường hoành mà nói không đáng vào đâu, lại bị nó sắc bén móng vuốt chặn lại, Từ Tiểu Bạch cũng là hết sức phiền muộn.

Đối thủ quá mạnh quá khó chơi, hắn cùng Triệu Vô Cực có thể thắng được sao?

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của hắn mà thôi, rất nhanh Từ Tiểu Bạch liền lấy lại tinh thần.

Hắn vốn là đánh lén chiếm tiên cơ, dã cẩu là lâm thời mời phản ứng lại, lúc này không đè nó lên đánh còn chờ bao giờ?

Từ Tiểu Bạch vận chuyển nội công tới cực hạn lập tức kiều quát một tiếng:

“ Lăng Vân kiếm pháp - lăng vân tam hợp kiếm! ”

Kiếm của Từ Tiểu Bạch nhanh chóng di chuyển, gần như biến thành tàn ảnh, một cái tam hợp chém được Từ Tiểu Bạch trong nháy mắt xuất ra.

Tam hợp kiếm vốn là một cái kiếm chiêu, ở ba trăm sáu mươi độ mặt phẳng, mỗi cái một trăm hai mươi độ là khoảng cách một kiếm, tập hợp lại chính là ba kiếm.

Kiếm chiêu này vô cùng nhanh chóng, uy lực lại mạnh mẽ, có thể xưng là Lăng Vân kiếm pháp chiêu át chủ bài.

Quả nhiên át chủ bài xuất ra, dã cẩu trên người lập tức nhiều ra ba đạo vết kiếm sâu hoắn, máu tươi lập tức từ vết thương phun trào mà ra nhuộm đỏ cả mặt đất.

“Rống ”!

Dã cẩu gào lên đau đớn, hai mắt càng thêm đỏ bừng.

Không ngờ hai tên mà hắn cho rằng sâu kiến này lại mạnh tới vậy. một tên là chưởng pháp uy lực cực cường, một tên thì cầm trong tay thần binh lợi khí, có thể đâm thủng da thịt nó.

Dã cẩu vốn cũng không phải là cái gì lấy phòng ngự nổi danh thú loại, nó nhục thân chỉnh thể sức mạnh mạnh mẽ, nhưng phòng ngự vẫn là yếu đuối.

Từ Tiểu Bạch cũng không dừng lại ở đó, tiếp tục thúc dục nội công, điên cuồng đánh ra một kích toàn lực cuối cùng, dồn hết sức mạnh:

“ Lăng Vân kiếm pháp - xuyên vân nhất kích! ”

Toàn bộ nội công trong người hắn vận chuyển, dồn lực vào một kích này.

Từ Tiểu Bạch cánh tay kéo mạnh về phía sau, tiếp theo đâm mạnh mà tới.

Tốc độ xuất kiếm của hắn nhanh vô cùng, Triệu Vô Cực cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ hình ảnh cánh tay đang xuất kiếm mà thôi, đổi lại là hắn ở trong hoàn cảnh này chỉ có thể dựa vào bản năng đi né tránh kiếm chiêu.

Kiếm của Từ Tiểu Bạch như xuyên toa hư không, tốc độ nhanh như thiểm điện đâm tới trước ngực dã cẩu. một kiếm này Từ Tiểu Bạch dùng hết sức hết nội lực, hắn cực kì tập trung, toàn tâm toàn ý xuất kiếm.

Lăng Vân kiếm pháp của hắn lúc này cũng thể hiện ra uy lực, mũi kiếm như có như không xuất hiện từng đường vân lưu, nhanh chóng trôi về sau, như mà kiếm đang dọc theo mây trôi vậy.

Dã cẩu cảm thấy nguy cơ lâm đầu, vô cùng cuồng bạo, nó muốn tránh né nhưng đáng tiếc không kịp.

Trước bị Triệu Vô Cực đả thương phần lưng, sau lại bị Từ Tiểu Bạch tam hợp kiếm chém thương, nó đã mất đi sự linh động vốn có.

Đối với một kiếm này nó không thể né tránh chỉ có thể ngạnh kháng.

Chân trước chân phải hơi cong đưa tới trước ngực, nó muốn bảo vệ phần ngực mình.

Xoẹt!

Một tiếng kim thiết va chạm móng vuốt vang lên, dã cẩu âm mưu dùng móng vuốt sắc bén cản bớt xung lực của kiếm rất tốt, nhưng chưa đủ.

Kiếm của Từ Tiểu Bạch mạnh mẽ đâm thủng phòng ngự của nó, đâm xuyên qua lòng bàn chân nó, lại chạm tới ngực mô mềm.

Phốc!

Một tiếng kiếm đâm xuyên thịt nhẹ nhàng vang lên, Từ Tiểu Bạch đứng trước dã cẩu cũng là bị xối một thân toàn là máu.

Kiếm này hắn thành công tổn thương đến dã cẩu nhưng chính bản thân hắn cũng đã hao hết nội lực, bây giờ dã cẩu chỉ cần nhẹ nhàng đánh tới một cái, hắn cũng không thể ngăn cản.

“Rống ”!

Dã cẩu vô cùng đau đớn, nó một thân bản lĩnh còn chưa kịp triển khai liền bị hai người quây vào đánh cho trọng thương, vô cùng uất ức phẫn hận cả cẩu mặt hoàn toàn nhăn nhó vào cùng một chỗ, nó điên cuồng rống giận, hai chân trước loạn cào.

Từ Tiểu Bạch đứng ở phía trước dã cẩu quá gần, sợ nó cào trúng bản thân, hắn cũng đã nội lực cạn kiệt không khác gì phàm nhân, lập tức buông bỏ của mình kiếm lập tức lui nhanh.

Dã cẩu hai chân lúc này rơi xuống đất, nó dùng miệng ngậm lấy chuôi kiếm, rút ra.

Phốc!

Máu tươi từ trong cơ thể nó không ngừng tuôn ra, chảy ướt cả một mảnh mặt đất.

Dã cẩu rống lên một tiếng đau đớn, nó cố gắng tụ tập yêu lực ngăn cản chảy máu đồng thời điều khiển cơ bắp co lại.

Trong lúc dã cẩu đang vì bản thân vết thương đau đớn vô cùng, Triệu Vô Cực cũng không ngồi yên.

Dã cẩu bỗng cảm thấy một luồng nguy hiểm khí tức chợt ập đến, nhanh như là bôn lôi vậy.

Không cần quay lại nó cũng có thể biết được chính là cái kia sâu kiến đã dùng chưởng đánh thương nó, dã cẩu vừa bị Từ Tiểu Bạch kiếm chiêu đánh đau, tinh thần không tập trung, Triệu Vô Cực liền nhân cơ hội tấn công tới.

Hắn giống như một cái mị ảnh thuấn di xuất hiền bên cạnh dã cẩu, trên cổ tay trái của hắn ngưng tụ ra hai vòng âm dương hoàn, Triệu Vô Cực lúc này khí thế đạt tới tột đỉnh, Tử Hà Bất Diệt thần công được hắn vận chuyển tới cực hạn.

Dã cẩu lập tức rơi vào ảo giác, nó cảm thấy bản thân là một cái nhỏ yếu dã cẩu ở dưới chân núi, có một đôi che trời đại thủ đang hướng nó đánh tới, một kích kia đi qua sơn nhạc, sơn nhạc liền vỡ vụn, trời long đất lở.

Mà nó, đứng ở dưới chân núi là không thể sống sót, nó vô cùng tuyệt vọng. nhưng nó bỗng chợt cảm thấy bản thân chỉ cần chạy thật nhanh, chạy khỏi cái kia đại thủ, chạy khỏi phạm vi núi lở liền có thể sống.

Thế là nó chạy, chạy thật nhanh!

ở ngoại giới, Triệu Vô Cực thấy dã cẩu đã bị hãm sâu vào ý cảnh của mình, bản thân liền rất đắc ý.

không ngờ từ lúc bản thân tăng cường cảm ngộ về ý cảnh, sức mạnh của ý lại trở nên mạnh mẽ như vậy.

đến một cái luyện khí kì một tầng đỉnh phong yêu thú cũng không thể tránh khỏi.

Triệu Vô Cực chưởng phong ập tới không chút huyền niệm đánh vào chỗ vết thương cũ của dã cẩu.

Răng rắc!

Một tiếng xương rạn nứt vang lên.

Dã cẩu lập tức bay ngược mà ra, giống như một cái diều đứt dây nhanh chóng bay ngược cùng thổ huyết.

Triệu Vô Cực lần này không hề quan tâm thương thế mà tiếp tục xông tới.

Hắn biết dã cẩu sức phòng ngự có bao mạnh, lần trước hắn cũng là như vậy dồn toàn lực một kích Thiên Địa Tinh biến chưởng nhưng cũng không gây nên quá bao nhiêu thương hại cho nó, lần này Triệu Vô Cực quyết không chỉ dừng lại ở đây.

Tay trái máu thịt be bét chảy loạn, đã không thể dùng, nhưng tay phải của hắn trải qua một đoạn ngắn thời gian chữa thương, nếu cố gắng vẫn có thể đánh ra tiếp một lần Thiên Địa Tinh biến chưởng.

Hắn nếu đánh loạn Thiên Địa Tinh biến chưởng sợ rằng cũng không thể gây nên bao lớn sát thương cho dã cẩu nhưng nãy giờ hắn đã đánh ra hai lần Thiên Địa Tinh biến chưởng vào cùng một vị trí xương sống lưng.

Xương sống lưng chứa thần kinh vận động tuyến vô cùng nhiều.

Nếu có thể đánh gãy nó, dã cẩu không chết cũng sẽ liệt hai chân sau.

Đến lúc đó chỉ có thể tùy ý bọn hắn nhào nặn.

Triệu Vô Cực lại vận lên Thiên Địa Tinh biến chưởng, cổ tay phải của hắn xuất hiện một vòng âm dương hoàn, nhưng chậm chạp không ngưng tụ được ra cái thứ hai âm dương hoàn.

Triệu Vô Cực nhíu mày, là áp lực đối với cơ thể quá lớn, thần kinh của hắn tiến hành tự bảo vệ cơ chế sao?

Nhân loại cơ thể vốn là có tự bảo vệ cơ chế, nếu một hành động nào đó gây hại cho bản thân, mà bản thân người đó chính là người gây ra, cơ thể trong tiềm thức cũng sẽ có những hành động ngăn cản, hay nói đúng hơn chính là đại não tiềm thức tiền hành can thiệp.

Triệu Vô Cực lần này hành động chính là ở tự tàn, tổn thương hắn phải nhận lấy khi cố gắng vận Thiên Địa Tinh biến chưởng là quá lớn, cho nên cơ thể đang muốn tự động ngăn cản hắn.

Tuy nhiên, con người là một loại trí tuệ cực cao động vật. cho dù cơ thể tự bảo vệ, ở một số trường hợp cần thiết bỏ ra đánh đổi, tự thương bản thân để có thể đạt được thứ mình muốn, con người hoàn toàn có thể dựa vào ý chí vượt qua nó đi tự tổn hại mình.

Triệu Vô Cực lúc này chính là như vậy hắn lập tức rống to:

“ Cho ta tụ! ”

Trên cánh tay phải của hắn lần này lập tức nứt toác ra từng đường lớn vết thương mà không còn là từng đường nhỏ như trước đây.

Chỗ gần cổ tay thậm chí còn có thể nhìn thấy bên trong xương trắng cùng mạch máu bám vào.

Nhưng Triệu Vô Cực không hề quan tâm những thứ này, hắn đã hoàn thành ngưng tụ ra viên thứ hai âm dương hoàn, Thiên Địa Tinh biến chưởng đạn đã lên nòng không thể không phát.

Triệu Vô Cực điên cuồng lao tới, hắn phát động luôn cả Ngũ Quỷ mật tịch, lúc này hắn đã không còn gì muốn giữ lại nữa rồi.

Thành hay bại, sống hay chết đều ở một chưởng này mà thôi.

Triệu Vô Cực di chuyển tốc độ quá nhanh chỉ để lại từng luồng tàn ảnh, hắn như quỷ mị xuyên toa không gian lao tới dã cẩu.

Dã cẩu đối với tốc độ này càng là không kịp phản ứng, nó trước trúng một chưởng còn đang vô cùng đau đớn đây, thời gian nào đi suy nghĩ chú ý Triệu Vô Cực lại đánh tới.

Ầm! Răng Rắc!

một tiếng nổ vang lên, dã cẩu lần thứ hai bị gia tốc đánh văng, tiếng xương gãy cùng từ chỗ chưởng đánh vào vang lên.

Con dã cẩu này, bị trúng của Triệu Vô Cực liên tục ba chưởng toàn lực, cuối cùng cũng bị hắn đánh gãy xương.

Triệu Vô Cực tình hình cũng là tệ vô cùng. tuy hắn đã một lần ăn vào chữa thương đan nhưng liên tục sử dụng Thiên Địa Tinh biến chưởng đối với hắn phụ tải cũng quá lớn Triệu Vô Cực có chút không chịu nổi.

Trên trán hắn liên tục chảy xuống mồ hôi,khuôn mặt nhíu chặt thể hiện ra vô cùng đau đớn.

Hắn cảm giác như đang có ai bóp chặt lấy tim hắn, cảm thấy nghẹt thở tới cực hạn.

Đừng quên Thiên Địa Tinh biến chưởng là một môn chưởng pháp cho phép người sử dụng vượt cấp khiêu chiến, mỗi chưởng đều là đánh ra toàn bộ thực lực của bản thân.

Điều kiện sử dụng nó chính là cơ thể làm chính nội lực làm phụ.

Triệu Vô Cực liên tục đánh ba lần siêu phụ tải cơ thể hắn lúc này không chỉ cánh tay, mà cả cơ thể đang điên cuồng truyền tới cảm giác đau đớn, như muốn nứt toác ra vậy.

Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy đau đến như muốn chết đi, nếu hắn muốn so sánh có thể dùng Thiên ma giải thể đại pháp để so sánh độ đau đớn của hắn lúc này.

Tay run lập cập, Triệu Vô Cực từ nhẫn trữ vật nhanh chóng lấy ra đan dược, sau đó lập tức đổ vào mồm.

Hắn cố gắng bình tĩnh đứng yên để dược lực có thể phát huy ra, giúp hắn chữa khỏi.

Triệu Vô Cực trong cơ thể dược lực lưu chuyển không ngừng giúp hắn chữa khỏi kinh mạch cùng nội phủ tổn thương, cũng đang giúp hắn nhanh chóng khôi phục nội công.

Triệu Vô Cực không dám loạn động, chỉ có thể đứng yên tại chỗ vận chuyển lên Tử Hà Bất Diệt thần công.

Đối với hắn bây giờ, chỉ cần vận động một chút nhỏ mà thôi, hắn đều sẽ cảm giác như đau đớn xe tim gan vậy.

May mắn Tử Hà Bất Diệt thần công chủ chữa nội thương, sức khôi phục cũng là cực kì cường hãn.

Triệu Vô Cực không tốn bao nhiêu thời gian, hắn đã bắt đầu cảm nhận được lại nội công lưu chuyển trong người.

Tuy là vô cùng nhỏ bé nhưng ít ra cũng đã bổ sung được nội công khô cạn của hắn vấn đề.

Bên kia Từ Tiểu Bạch hết sạch nội công giống như một cái phàm nhân đang cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu.

Hắn bùng nổ kiếm chiêu, chỉ có thể một lần bùng nổ. sau đó chính là phế vật một cái.

Mà Triệu Vô Cực chính là một lần bùng nổ ba phát hai bên chênh lệch quá lớn, không thể so sánh được.

Tất nhiên hắn bùng nổ xong cũng là có trả giá, nhìn Triệu Vô Cực một thân thảm hề hề là có thể thấy rõ.

Từ Tiểu Bạch rất là chú ý cái kia xương cổ tay lộ ra ngoài của hắn, nhìn vô cùng sấm nhân, nhưng đủ thấy được hắn chiến đấu có bao nhiêu nguy hiểm.

Triệu Vô Cực dựa vào Tử Hà Bất Diệt thần công nội công liên miên bất tuyệt đặc tính cùng chữa trị nội thương cực kì cường hãn đặc tính rất nhanh liền hơi có chút khôi phục lại, trên mặt hắn đã khôi phục lại một tí xíu màu máu. đương nhiên là chỉ một tí xíu, cả gương mặt vẫn là trắng bệch.

Cánh tay phải của hắn gần như đã mất cảm giác, Triệu Vô Cực chỉ có thể dùng tay trái run run mở ra nắp bình ngọc, đưa đan dược đổ vào trong miệng.

Đây đã là lần thứ hai hắn phải sử dụng chữa thương đan. từ trước đến nay hắn chưa bao giờ bị ép tới mức như vậy, sức cùng lực kiệt không hề có chút dư lực nào.

May mắn Tử Hà Bất Diệt thần công đã giúp hắn rất nhanh tiêu hóa đan dược dược lực chuyển hóa thành nội công cùng huyết khí, Triệu Vô Cực lúc này mới đỡ hơn một chút.

Hắn vội vàng lấy ra thật nhiều sinh nhục tán rắc mạnh lên cánh tay, sinh nhục tán vừa tiếp xúc với máu lập tức như là nước sôi lên, sủi bọt, không ngừng có thịt mới lúc nhúc từ đó sinh ra.

Đương nhiên cũng không phải là dựa vào sức mạnh của sinh nhục tán mà làm được, Triệu Vô Cực cảm giác được hắn tinh hoa sinh mệnh bởi vì chữa thương mà đang trôi đi.

Đây chính là mẫu thân hắn nói cùng người ác liệt chiến đấu mà mất đi tinh hoa sinh mệnh sao?

Triệu Vô Cực hơi sợ hãi, hắn không muốn sau này bị lùn một chút nào.

Nhưng nếu không đánh, hắn hẳn là chết! lùn mà được sống so với chết còn mạnh hơn!

Không đúng, hắn có thể chạy, nhưng Triệu Vô Cực sợ hắn nếu chạy Từ Tiểu Bạch cũng sẽ phải chết thay hắn, hắn lương tâm sẽ không được yên.

Như vậy đối với hắn tu đạo vô cùng bất lợi, là một cái lớn lỗ hổng.

Triệu Vô Cực từ trước tới nay làm việc đều không thẹn với lòng, hắn không muốn bởi một chút nguy hiểm liền vi phạm điều này.

Bên kia dã cẩu bị đánh cho trọng thương đầy mình, nó vô cùng chật vật bay ra, đập trúng một gốc cây, đánh cho gốc cây ầm ầm rung lên, sau đó rơi xuống.

Lá cây như là loạn vũ từ trên cây bay múa mà xuống rơi lên người dã cẩu.

Dã cẩu vẫn chưa hề chết đi, nó dựa vào yêu tộc sinh mệnh lực cường đại mà vẫn còn thoi thóp còn sống, nhưng thở vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio