Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau Hứa Kỳ Sâm thực sự thức giấc với hai vành mắt đen cực kì rõ rệt, ngoài ra còn có năm trăm điểm thưởng thêm.
Đạo diễn Trần thầm nghĩ hẳn là do đứa nhỏ này bị cơn phong ba trên mạng xã hội tối hôm qua ảnh hưởng đến tâm trạng, trìu mến vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, “Bỏ ngoài tai những lời người khác nói, tập trung đóng phim, biết chưa?”
Hứa Kỳ Sâm chậm chạp gật đầu, tối hôm qua cậu gần như không chợp mắt, đầu óc rối tinh rối mù.
Không phải cậu phản đối việc đóng cảnh hôn với đàn ông, dẫu sao bản thân cậu cũng thích đàn ông mà, nhưng khi đối mặt với Lâm Nhiên lại luôn cảm thấy rất luống cuống.
Trương Tiểu Tiểu bưng một ly cà phê đá kiểu Mỹ tới:
“Anh Mộng Trạch, uống cái này đi, vực dậy tinh thần.
Hứa Kỳ Sâm nhận cà phê uống một ngụm, đắng đến nỗi cau chặt mày, song vẫn cưỡng ép mình uống cạn ly, nếu vì kiệt sức mà làm ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim thì không hay chút nào.
“Tiểu Tiểu, em gọi chị trang điểm giúp anh với, hỏi chị ấy xem có thể giúp anh che quầng thâm mắt này lại được không?”
Một lúc sau, Trương Tiểu Tiêu dẫn thợ trang điểm lại, thợ trang điểm nhìn Hứa Kỳ Sâm: “Thực ra cũng không sao lắm, chị che giúp em một ít bên mắt nhé.”qq
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế để thợ trang điểm che đi giúp.
Thợ trang điểm cũng tuân theo nguyên tắc quay mặt mộc của đạo diễn Trần, ngoài che quầng thâm mắt ra thì không trang điểm gì thêm nữa.
Lâm Nhiên cầm một chiếc quạt nhỏ quay đều đi đến bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, liếc mặt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn nhắm mắt của cậu, sau đó thản nhiên đi đến bên cạnh xe rơmooc của Quý Mộng Trạch, Trương Tiểu Tiểu đang ngồi trong xe.
“Anh Lâm Nhiên? Anh, anh có chuyện gì sao ạ?”
Lâm Nhiên mỉm cười với cô: “Quý Mộng Trạch nhờ tôi lấy hộ em ấy một cây kem, bảo rằng cà phê đắng quá.”
“À vâng, để em lấy cho anh.”
Lâm Nhiên ngăn Trương Tiểu Tiểu lại.
“Tự tôi lấy được, em cứ làm việc đi.” Nói rồi anh lên xe, tìm được hộp trữ đông kia, ngồi xổm xuống mở ra.
Bên trong đúng là đựng đầy kem của các hãng khác nhau.
“Em ấy thích ăn loại nào nhất?”
“Cái socola hạt phỉ trên cùng ấy ạ, chỉ còn một hộp thôi, hôm qua anh Mộng Trạch nhờ em đi mua giùm, em chạy đến nhiều cửa hàng lắm mà toàn không mua được.
Lâm Nhiên cầm hộp kem kia xuống xe, để lại Trương Tiểu Tiểu vẫn còn đang “trồng cây si.”
“Được rồi, em nhìn thử xem.” Thợ trang điểm đưa một chiếc gương nhỏ cho Hứa Kỳ Sâm, “Không còn rõ rệt nữa.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, cười nói: “Vâng ạ, cảm ơn chị.”
Cậu đứng lên nhìn thợ trang điểm rời đi, vừa quay lại đã nhìn thấy Lâm Nhiên đứng ngay sau mình, đang ăn một cây kem cầm trong tay.
Hơi bị lúng túng, Hứa Kỳ Sâm cười gượng, mở miệng: “Mới sáng sớm đã ăn kem ạ, cẩn thận đau bụng đấy anh.”
Lâm Nhiên vui khôn tả xiết, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, gật đầu, “Cái này khó mua lắm, em có muốn nếm thử không?”
Hứa Kỳ Sâm từ chối không chút nghĩ ngợi, nhưng một giây sau lại cảm thấy kem trong tay anh thật sự rất quen mắt, bèn làm bộ lơ đãng liếc hai mắt nhìn, đến mức đối phương nhịn không nổi nữa, hai mắt cười cong hẳn lên.
Hứa Kỳ Sâm không dám chắc lắm, nhưng kìm lòng chẳng đặng, bèn hỏi: “Cái đó, anh đang ăn kem của em ạ?”
Lâm Nhiên chết không chịu nhận: “Ai nói là của em? Cả đoàn phim chỉ mình em có kem thôi à?”
Hứa kỳ Sâm hơi tức, cậu cực kì tin tưởng vào trực giác của bản thân, quay ngường đi thẳng tới chỗ xe của mình.
Trương Tiểu Tiểu thấy cậu trông không vui, thận trọng mở lời: “Anh Mộng Trạch, anh sao vậy…”
“Có phải Lâm Nhiên vừa mới ra đây không?”
“Vâng ạ… Anh ấy nói anh muốn ăn kem, nhờ lấy qua cho anh…”
Hứa Kỳ Sâm nghe vậy, thở phì phò đi vòng trở lại, định mở miệng mắng anh, nhưng cậu chưa từng mắng ai bao giờ, hoàn toàn xa lạ với hành động này, vừa cất lời khí thế đã xìu xuống không kiểm soát được.
“Anh! Sao anh lại ăn kem của em…”
Trong lòng Lâm Nhiên có một bạn nhỏ đã cười đến lăn lộn ra đất, nhưng trên mặt vẫn cố gồng không chịu thừa nhận, tiếp tục ăn từng miếng.
“Tôi muốn ăn mà, không phải em còn chủ động mời nhân viên công tác trong đoàn ăn đó sao?” Lâm Nhiên ngậm chiếc thìa nhỏ trong miệng, “Tôi mới ăn một hộp đã tức tối thế rồi, em ghét tôi đến vậy sao?”
Hứa Kỳ Sâm bị anh dỗi lại, không còn gì để nói, nghẹn họng rất lâu mới thốt nên một lời: “Nhưng đây là hộp em thích nhất, hơn nữa chỉ còn một hộp cuối cùng thôi.”
Lâm Nhiên nhướng mày, “Tôi cứ thích ăn hộp em, thích, nhất, đấy.”
Ấu trĩ.
Hứa Kỳ Sâm nghĩ thầm.
: “Ngài Hứa, cách làm của ngài cũng có trưởng thành đâu.
Hứa Kỳ Sâm: “Im đi!”
Thường ngày Hứa Kỳ Sâm chẳng bao giờ thể hiện ra quá nhiều cảm xúc, đối xử với mọi người hay mọi việc đều dùng thái độ hòa nhã nhất có thể, nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Lâm Nhiên nảy sinh một cảm giác thành tựu cực kì lớn lao.
Mắt nhìn hộp kem đã sắp thấy đáy, Lâm Nhiên bèn cầm thìa xoay xoay trong hộp, sau đó đi đến trước mặt Hứa Kỳ Sâm, đút một thìa kem thật to vào trong miệng cậu.
“Còn một thìa cuối cùng, cho em.”
“Chỉ có mấy bạn nhỏ mới che chở đồ ăn như vậy thôi.”
Hứa Kỳ Sâm ngậm lấy thìa kem đầy ụ, sững sờ nhìn chằm chằm Lâm Nhiên – người cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà cười phá lên.
Đứng ngược hướng nắng, lần đầu tiên Hứa Kỳ Sâm phát hiện ra khi Lâm Nhiên cười không chút kiêng dè, có thể nhìn thấy một chiếc răng nanh không quá rõ ràng.
Nhòn nhọn, được giấu rất kín.
“Nam Kha! Úc Ninh! Bắt đầu rồi đấy!”
“Vâng.”
Phải đóng phim rồi, Hứa Kỳ Sâm vứt đi những suy nghĩ dư thừa trong đầu, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện dòng chữ congratulations, được thưởng thêm năm trăm điểm nữa.
Cậu nhanh chóng nhận lấy, sau đó hoàn toàn vùi đầu vào trong việc quay phim.
Cũng may cảnh hôn diễn vào ban đêm, còn cả một ngày cho cậu chậm rãi tiêu hóa cảm xúc.
Quay phim không tới nửa tiếng, giám đốc sản xuất đột nhiên thông báo cho bọn họ rằng một lúc nữa sẽ có báo chí nước ngoài đến phỏng vấn.
Khi các phương tiện truyền thông nước ngoài đến cũng là lúc vừa quay xong, đạo diễn Trần để Lâm Nhiên và Quý Mộng Trạch đi phỏng vấn ở phim trường.
Người đến đây là một nữ phóng viên trẻ tuổi, lúc phỏng vấn đều nói tiếng Anh, nhưng lại lẫn khẩu âm Pháp rất nặng, Hứa Kỳ Sâm vất vả lắm mới nghe hiểu, cũng may có Lâm Nhiên bên cạnh nhắc cho cậu, câu hỏi cũng chỉ quanh đi quẩn lại ở mấy vấn đề về phim điện ảnh, Lâm Nhiên văn tuôn như suối, Hứa Kỳ Sâm đứng bên cạnh duy trì nụ cười.
Phân đoạn phỏng vấn sắp tới lúc kết thúc, nữ phóng viên cười nói: “Mình cảm thấy rất hứng thú với tiếng Trung, muốn học tập một chút, các bạn có thể dạy mình được không?”
“Đương nhiên là được.” Lâm Nhiên mỉm cười, “Bạn muốn học từ gì?”
“Ví dụ như là… tên hai bạn chẳng hạn?”
Câu này Hứa Kỳ Sâm nghe được rất rõ, bèn chủ động mở miệng, “Quý, Mộng, Trạch.
Đây là phát âm tên của mình.”
Nữ phóng viên cũng học theo, đọc từng chữ một, hiệu quả không tệ, chỉ là âm sắc hơi kì lạ, Hứa Kỳ Sâm cười nói: “Bạn có thiên phú thật đấy, nói tốt lắm.”
“Cảm ơn nhé!” Phóng viên được khen rất là vui vẻ, chuyển hướng ánh mắt sang Lâm Nhiên, Lâm Nhiên lập tức mở miệng, “Tên mình đơn giản hơn, chỉ có hai chữ thôi.
Lâm, Nhiên.”
Chị gái phóng viên nói theo: “Lâm, Nhuyễn().”
() Nhiên – Rán đọc gần giống Nhuyễn (Mềm) – Ruǎn.
Phát âm này khiến Lâm Nhiên dở khóc dở cười, anh nói “no” ba lần, sau đó lặp lại từ này một lần nữa: “Lâm, Nhiên.”
“Lâm, Nhuyễn.”
“Lâm, Nhiên.”
“Lâm Nhuyễn.”
“Lâm Nhiên…”
“Lâm Nhuyễn…”
Hứa Kỳ Sâm bên cạnh cười mà ngồi xổm hẳn xuống đất, thiếu chút xỉu đi, đây là lần đầu tiên Lâm Nhiên thấy Hứa Kỳ Sâm cười vui vẻ đến vậy.
Mặt dù chị gái phóng viên không get được lí do Hứa Kỳ Sâm cười, nhưng cũng đoán được do mình nói không đúng, vẻ mặt hơi lúng túng, “Xem ra không đơn giản như mình tưởng nhỉ.”
Lâm Nhiên cũng bất đắc dĩ nhún vai, “Là do tên của mình khó thôi.” Sau đó xách Hứa Kỳ Sâm ngồi xổm trên mặt đất đang cười chảy cả nước mắt dậy, nói vài lời khách sáo chính thức để kết thúc phỏng vấn, sau đó lại vùi đầu vào quay phim.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ quay tối, đứng từ xa, Lâm Nhiên đã thấy Hứa Kỳ Sâm ôm điện thoại cười khanh khách thành tiếng, y như con thỏ con đang ợ sữa.
Thấy đối phương cười phải mười phút rồi, Lâm Nhiên không nhịn nổi nữa, đi lên phía trước đoạt lấy điện thoại của cậu, cười giả trân hỏi Hứa kỳ Sâm đang nằm dựa trên ghế vừa mới ngước mắt lên: “Chuyện gì buồn cười thế, nói ra cho tôi vui chung với nào.”
Hứa Kỳ Sâm bị lấy mất điện thoại cũng không tức giận, hơi thu lại nụ cười trên mặt, “Anh không thấy buồn cười đâu, trả em đi.”
Lâm Nhiên nhìn điện thoại di động một chút, trên đó hiển thị giao diện Weibo.
Làm sao anh có thể ngờ được hiệu suất làm việc của người Pháp cao như vậy, vừa mới phỏng vấn buổi chiều xong đã được phát sóng, lại còn bị vác lên tận Weibo.
Cư dân mạng đều đang điên cuồng chia sẻ video phỏng vấn này.
[@Hôm nay Lâm Nhiên cưới em không?]: Video truyền thông tham ban [Nam Kha] đầu tiên đã lên sóng rồi, là phương tiện truyền thông nước ngoài đó, mau đến nếm trải cảm giác thiếu niên của anh Kha nhà chúng ta nào!
Caption chính thức của Weibo cũng chỉ theo phong cách fan hâm mộ mà thôi, nhưng bài chia sẻ thì hoàn toàn chệch hướng.
@Hoàng tử bé không phải công chúa nhỏ: Trước mặt một người đàn ông không ngừng lặp lại từ “Nhuyễn”(), chị gái nước ngoài đỉnh thật đấy.
Diễn viên thực lực Lâm Nhiên trên mặt cười hì hì, trong lòng đang đmm rồi.
() Nhuyễn còn có nghĩa khác là yếu (sinh lý).
@Tôi có một câu chuyện cười: Lúc xem video phản ứng của tôi y xì Quý Mộng Trạch ha ha ha!
@Gái đẹp có căn cứ: Ha ha ha ha ha chị đẹp phóng viên phẩm cách độc lạ, đọc từ “nhuyễn” rõ ràng lắm! Đúng là một tiềm năng học tiếng Trung!
@Cả đoạn bị sập: Ha ha ha ha ha tên ID ngoài cùng bên phải video hợp với video thế! Cười chết tôi mất!
@Tìm kiếm cội nguồn hạnh phúc: Cảnh báo bắt đầu từ phút giây nhá, không cần cảm ơn!
…
Khu vực bình luận ngày càng nhiều ảnh chụp màn hình với biểu tượng cảm xúc, cùng những điều đáng yêu nhỏ xíu giữa Lâm Nhiên và Quý Mộng Trạch trong video.
[Trên đầu tôi có sừng]: Lâm Nhiên kiểu: Cô mới yếu! Cả nhà cô đều yếu!.jpg
[Dưa hấu lạnh trên đỉnh đầu]: Lâm Mềm nghe thụ thế, người ta diễn công cơ mà!
[Rút một tấm kí tên lên]: Quý Mộng Trạch cười ngọt ngào thật sự, vui sướng trên sự đau khổ của người khác có vui không em? Lâm Nhiên nắm cổ áo Quý Mộng Trạch như xách con gà con ý ~ Đây là cặp đôi tôi đớp thính ngon nhất trong năm nay đấy!
[Đáng yêu thế này nhất định là nhóc Xì Trum rồi]: Đừng chỉ bắt đầu xem mỗi từ phút thứ , trước đó lúc phỏng vấn Quý Mộng Trạch hơi lúng túng, Lâm Nhiên thỉnh thoảng lại nhỏ giọng phiên dịch lại cho em bé, ánh mắt sáng cả lên chứ! Tới đây đớp thính đi các chị em ơi!
[Tui lanh trí vậy mà]: Chị phóng viên đọc chữ Mộng cũng không chuẩn, âm điệu toàn là thanh hai, đọc thành Manh đó ~
[Rút thăm trên cao nhất]: Ơ! Nói vậy thì tên của đôi này có thể gọi là CP Mềm Cưng (Nhuyễn Manh) đấy chứ!!
[Lông mi tinh tái thế]: CP Mềm Cưng nghe đáng yêu quá đi!! Cảm ơn chị phóng viên đã ban tên cho nha!
Mọi người đột nhiên tập trung cả vào tên CP của hai người…
Hứa Kỳ Sâm nhìn vẻ mặt Lâm Nhiên, hàng mày nhíu chặt từ từ giãn ra, còn để lộ một nụ cười kì quái, bèn đứng dậy lấy lại điện thoại, “Anh đọc gì thế?”
“Không có gì, có thời gian rảnh lướt Weibo, không bằng đi học thuộc thoại kịch bản đi.”
“Em học thuộc rồi.” Hứa Kỳ Sâm hiếm khi nào lè lưỡi một lần.
Tác giả có lời muốn nói:
Bản tính của Lâm Nhiên bắt đầu dần dần không giấu được nữa rồi!