Hứa Kỳ Sâm cố gắng lên tinh thần rửa mặt sửa soạn, sau đó mặc bộ đồ ngủ ngắn tay xuống tầng.
Muộn thế này, hơn nữa lại đang ở Pháp, căn bản không phải lo sẽ bị người khác nhận ra.
Dù sao đây cũng không phải cuộc sống về đêm nhộn nhịp trong nước, khoảng thời gian này ra đường tỉ lệ gặp được người còn ít hơn gặp được ma.
Lúc xuống bể bơi, Hứa Kỳ Sâm bỗng nghĩ, đây không phải trò đùa dai của Lâm Nhiên đâu nhỉ.
Làm ơn đừng là như vậy, Hứa Kỳ Sâm nghĩ thầm.
Nhưng may mà khi đến gần bể bơi, Hứa Kỳ Sâm phát hiện ra cạnh đó đúng là có một người đang đứng, mặc cả cây đen, gần như chìm vào trong bóng tối.
“Lâm Nhiên?”
Nghe thấy tiếng Hứa Kỳ Sâm, Lâm Nhiên xoay người, trên đầu anh còn đội chiếc mũ lưỡi trai Hứa Kỳ Sâm mang theo hôm đi casting.
Thấy Hứa Kỳ Sâm nheo mắt, trông như con chuột lang nhỏ bị người ta đánh thức, tóc bị gió thổi rối tung, có thể nhìn thấy bờ vai thon gầy dưới một lớp áo rộng thùng thình.
Không hiểu vì sao, tâm trạng của Lâm Nhiên lập tức trở nên thoải mái lạ.
“Anh không buồn ngủ sao?” Giọng Hứa Kỳ Sâm hơi mang giọng mũi, Lâm Nhiên cười, “Đây là buổi tối cuối cùng của chúng ta ở Nice.”
Hứa Kỳ Sâm hít mũi: “Nên sao ạ?”
“Không chuồn ra ngoài chơi một lần thì thật đáng tiếc.” Anh bước tới nắm lấy cổ tay Hứa Kỳ Sâm, “Mượn xe đạp của em chút nhé.”
Bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới nhìn thấy chiếc xe đạp cậu dùng để đóng phim đang dựng trong bóng tối, Lâm Nhiên thuần thục sải bước, sau đó quay đầu lại hất cằm với cậu, “Em ngồi ghế sau.”
Hiện tại, đầu óc Hứa Kỳ Sâm vẫn đang mơ màng, vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn lên ngồi ghế sau.
Không ngờ, Lâm Nhiên không đợi cậu ngồi vững đã dốc sức đạp về phía trước, cơ thể cậu đột nhiên ngửa ra sau theo quán tính, cảm giác sợ hãi suýt nữa thì ngã xuống khiến cậu cố gắng bám trụ đằng trước, vô thức sát lại gần lưng sau của Lâm Nhiên.
Trên người anh thoang thoảng hương nước hoa rất nhạt, như là mùi tuyết tùng, hoặc của một loại gỗ lạnh nào đó, pha lẫn với vị đắng của rễ thực vật, rất kì diệu, như thể đang ôm lấy cánh rừng rậm mai táng trong trận tuyết dày giữa đêm khuya mùa hạ.
“Đừng đạp nhanh quá anh.”
“Ừm.”
Nhắc nhở rồi, Hứa Kỳ Sâm giữ lấy yên xe Lâm Nhiên ngồi, hai chân không có chỗ thừa mà để, đành nhấc lên cao hơn một chút, không thoải mái lắm.
Nhưng cảm giác gió đêm mơn man da dẻ lại quá đỗi dễ chịu, đây là lần đầu tiên kể từ khi đặt chân vào trong thế giới này, Hứa Kỳ Sâm có thể thả lỏng bản thân, cảm nhận mọi thứ xung quanh mình.
Lâm Nhiên đạp xe phía trước, hai người đều không nói chuyện, đêm khuya trên con đường ven biển vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp.
Lúc ngang qua một cửa hàng tiện lợi giờ, Lâm Nhiên dừng xe đạp lại, đi vào, rất nhanh đã cầm hai hộp kem đi ra.
“Cầm đi.” Đặt túi kem vào tay Hứa Kỳ Sâm, sau đó lại cưỡi lên xe, chở cậu tới một vùng vịnh yên tĩnh, ven bờ có rất nhiều đá ngầm lạ mắt.
Lâm Nhiên dựng xe ở bãi cát bên bờ, Hứa Kỳ Sâm đi theo đằng sau anh.
Cậu không hiểu tại sao mình lại theo anh, cũng như không nói được tại sao mình lại đồng ý lời mời từ anh lúc ba giờ rạng sáng.
Thấy Lâm Nhiên ngồi trên bờ cát, Hứa Kỳ Sâm cũng ngồi xuống theo.
Hai người cách nhau ba mươi centimet, Lâm Nhiên xoay người nhìn cậu, cởi mũ trên đầu xuống rồi lại đội lên, “Làm gì mà cách xa thế, em sợ tôi à?”
Hứa Kỳ Sâm đành dịch người thu hẹp một nửa khoảng cách.
“Cho tôi một cái.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn kĩ vị của hai hộp kem trên tay, còn chưa kịp nhìn rõ, Lâm Nhiên đã sát lại gần cậu, thuận tay lấy một hộp.
Anh dựa rất gần, cánh tay không biết là vô tình hay cố ý đụng phải cậu, mang theo độ ấm khác hẳn với hơi lạnh của gió biển.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu mở nắp hộp kem, cầm chiếc thìa nhỏ, nhưng làm thế nào cũng không xé nổi bao bì nhựa này.
Lâm Nhiên cầm lấy, ngậm một góc bao bì nhựa, nhẹ nhàng kéo ra là đã bóc mở, cắm chiếc thìa nhỏ lên kem của Hứa Kỳ Sâm.
Răng nanh của anh đúng là rất sắc nhọn, Hứa Kỳ Sâm nghĩ thầm.
Lúc Hứa Kỳ Sâm khoét một thìa định bỏ vào miệng, Lâm Nhiên hỏi: “Vết loét đỡ chưa?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, sau đó mới ăn thìa kem.
Lâm Nhiên cũng ăn một miếng, chua chua ngọt ngọt, vị rất ngon.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, là vị chanh muối, bèn hỏi: “Của em là vị gì?”
Hứa Kỳ Sâm: “À… Vị hoa hồng và gừng ạ…”
Lâm Nhiên phì cười thành tiếng: “Ăn ngon không?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn anh, vẻ mặt rất vi diệu: “Vị hơi lạ, nhưng không khó ăn.” Cậu nhìn hộp trên tay Lâm Nhiên, trên hộp có in hình quả chanh: “Của anh ăn ngon không ạ?”
Lâm Nhiên cong môi: “Đương nhiên.”
Hứa Kỳ Sâm bày ra vẻ mặt rất muốn nếm thử, Lâm Nhiên quơ quơ chiếc hộp trong tay: “Không ấy trao đổi thử xem ăn có ngon không đi?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu như gà con mổ thóc.
Nhưng mà, cảnh tượng trao đổi kem cậu mong chờ không hề xảy ra.
Thay vào đó là…
Lâm Nhiên hôn cậu.
Mùi thơm của chanh mãnh liệt tràn vào, khoảnh khắc đầu lưỡi chạm nhau, vị chua chua, ngọt ngào, thơm ngát lẫn một chút cay tê hòa vào nhau, trao đổi vị giác bằng cách thức thô bạo nhất.
Nụ hôn xuất hiện ngoài ý muốn, Hứa Kỳ Sâm trợn to hai mắt nhìn Lâm Nhiên sát lại gần trong gang tấc, lông mi của anh cọ lướt qua mũi mình, khẽ khàng, ngưa ngứa, tựa cảm giác gió ngoài biển khơi lướt qua mặt.
Cậu bị động, bị sức lực vừa mềm mại vừa ẩm ướt kia vây lấy, nhẹ nhàng khuấy đảo, xâm nhập, bơ đường ngọt ngào tan chảy giữa răng môi, như có một loại chất kết dính xảo quyệt nào đó khiến cậu chẳng thể rút ra được.
Chóp mũi lại bị lông mi quét qua lần nữa, Lâm Nhiên mở mắt, hai mắt đối nhau, đáy mắt anh trượt dài ý cười.
“Nhắm mắt vào đi.” Xen giữa những nụ hôn dày đặc, anh trêu, “Bạn nhỏ.”
Như một lời nguyền, Hứa Kỳ Sâm nhắm hai mắt lại.
Cả thế giới chìm vào bóng tối, cảm nhận duy nhất chỉ có đối phương.
Không giống như nụ hôn diễn xuất kịch liệt mà đầy kích động hôm trước, nụ hôn lần này dịu dàng tới cực hạn, tựa như chìm xuống đáy biển sâu tĩnh lặng, mỗi khoảnh khắc đầu lưỡi đụng nhau là một lần đánh mất khả năng hô hấp, khiến cậu hít thở không thông.
Ý thức tan rã như sắp tróc ra khỏi cơ thể, Hứa Kỳ Sâm thấy tay chân mình bắt đầu không tự chủ được nữa, nhũn cả ra, thậm chí suýt thì ngửa hẳn về đằng sau, mãi tới khi có một cánh tay ôm siết eo lưng, ép cậu phải dựa vào người Lâm Nhiên gần hơn nữa.
Cánh tay kia chậm rãi dịch lên trên, khống chế sau gáy, ngón tay nhẹ nhàng cọ phải chân tóc, cảm giác tê dại.
Hô hấp của cậu ngày càng gấp rút, phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn của một em cún con bị ốm.
Tay không nhịn được mà vươn tới đặt lên lồng ngực của anh, muốn dốc cạn sức lực đẩy anh ra, lại bị Lâm Nhiên giữ chặt, ép mười ngón tay đan lồng vào nhau.
Lâm Nhiên như một con cá khát nước tham lam, gắng sức rút cạn mọi thứ từ cậu.
Hứa Kỳ Sâm ngạt thở tới nơi, đầu óc trống rỗng, bỗng dưng cảm nhận được một cơn nhói đau đột ngột sượt qua đầu lưỡi trong sự mềm mại đến vô tận, khẽ cắn một cái rất nhẹ như đùa dai.
Trong nháy mắt, cậu không khác gì bị điện giật.
Cuối cùng cũng buông cậu ra, không khí lập tức chảy tràn trong khoang miệng chẳng chút kiêng dè, khiến cậu luống cuống ho sặc sụa.
Lâm Nhiên chậm rãi vỗ lưng cho cậu như dỗ mấy đứa trẻ con, tay còn lại ôm lấy má cậu, ngón tay cái nhẹ nhàng lau nơi khóe môi.
Hứa Kỳ Sâm ngước mắt nhìn Lâm Nhiên, thấy anh khẽ mỉm cười, đoạn đưa hai tay nâng mặt mình lên, ghé sát vào nhẹ nhàng mổ thêm mấy lần nữa, rồi ôm cả người vào trong lòng.
Bên tai văng vẳng thanh âm của anh, thì thầm tựa gió biển.
“Ăn ngon lắm.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thật sự thì, mình không giỏi trong khâu viết những cảnh thân mật cho lắm, nhưng mình rất hay viết về giai đoạn mập mờ trước khi chính thức yêu đương [tự cảm nhận vậy =)))))]
Khoảng thời gian mập mờ vẫn luôn là giai đoạn đẹp đẽ nhất, dễ rung động nhất.