Lâm Nhiên thật sự là một người cực kì có sức hút.
Hứa Kỳ Sâm biết rõ, sức hút của anh đã vượt xa thiết lập mình đặt ra vào thời điểm sáng tác, tươi sáng và linh hoạt.
Thậm chí cậu còn từng hoài nghi rằng, ngay từ ban đầu mình tiến vào thế giới này để thay đổi cốt truyện dẫn đến hiệu ứng cánh bướm tới mức có thể thật sự định hình lại toàn bộ một nhân vật sao?
Kể cả khi ấy Lâm Nhiên không chủ động tấn công, chỉ cần ở bên cạnh anh trong một khoảng thời gian đủ lâu dài, e rằng cậu vẫn sẽ chẳng kìm đặng lòng rung động.
Bất kể bao nhiêu lần đi chăng nữa.
Liên tục tham gia những buổi diễn lưu động trước khi phim chiếu, hiệu quả tuyên truyền đã đạt tới mức mong muốn, đặc biệt là đoạn hỏi đáp của Lâm Nhiên trong buổi đầu tiên tại trường đại học.
Đoạn video trả lời của anh được chia sẻ điên cuồng trên mạng, trên Weibo cũng xuất hiện những hot search liên quan, vốn dĩ Lâm Nhiên cũng đã khá nổi tiếng với cánh người qua đường, câu trả lời này càng tăng thêm thiện cảm dành cho bộ phim, đặc biệt là từ cộng đồng LGBT chân chính.
[Vera]: Có thể nói ra được những lời này, đã vượt qua mọi sự tuyên truyền.
[Quạc quạc chứ không phải chứ không phải cục cục]: Thầy Lâm thật sự vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, nhờ câu cuối cùng ảnh nói mà tôi cũng muốn xem bộ phim này lắm rồi!
[Màu đen của bạn]: Trời ạ, mặc dù không phải fan Lâm Nhiên, nhưng tối nay tôi phải ủng hộ mạnh! So với rất nhiều ngôi sao dùng thân phận người của công chúng bảo vệ đồng tính (đương nhiên như vậy rất tốt), lý do “bởi vì bọn họ cũng giống như chúng ta, nên mình không có tư cách lên tiếng thay” thật sự khiến người ta vô cùng xúc động.
[Đúng vậy tui là Xì Trum]: Đã đặt xong vé xem buổi công chiếu đầu tiên rồi, đi cùng bạn trai, nắm tay nhau đi.
…
Buổi diễn lưu động cuối cùng đã trải sẵn đường trước thềm ra mắt phim, cuối cùng cũng tới buổi họp báo công chiếu phim đầu tiên.
Bởi vì [Nam Kha] chiếu cùng lúc ở trong và ngoài nước, vậy nên buổi ra mắt phim sẽ được tổ chức ở cả hai địa điểm Nice và Thượng Hải vào ngày và tháng .
Để phối hợp với kế hoạch tuyên truyền, tạo hình của Hứa Kỳ Sâm và Lâm Nhiên đều dựa theo dòng thời gian trong phim.
Ở buổi họp báo đầu tiên tại Thượng Hải, cả hai người cùng bằng trang phục bảy năm sau trong [Nam Kha], trang điểm cũng cực kì sát với tạo hình khi ấy.
Lâm Nhiên vận một chiếc áo gió màu nâu lông lạc đà gọn gàng và trưởng thành, trông chững chạc mà không hề đánh mất cảm giác nghề phóng viên của Nam Kha.
Còn Hứa Kỳ Sâm khoác áo bành tô đen tuyền, bịt mắt đeo gần nửa tháng trời cuối cùng cũng được tháo xuống, thay bằng gọng kính bạc nhỏ nhắn tôn lên vẻ lịch sự và nhã nhặn để phối hợp với thân phận tác gia của Úc Ninh.
Sự xuất hiện của hai người đã dậy sóng những tràng hoan hô tại hiện trường.
Quy trình họp báo cũng không khác mấy với những buổi diễn lưu động, Hứa Kỳ Sâm đã bắt đầu quen với quy trình hoạt động như vậy, cũng nói chuyện nhiều hơn trước.
Phần lớn người dẫn chương trình đều biết Quý Mộng Trạch kiệm lời, vậy nên vì hiệu quả chương trình, thường nghiêng về đặt câu hỏi với những nhân vật chính trong đoàn phim nhiều hơn.
Cuối buổi họp báo ở Thượng Hải, có một tiết mục hỏi nhanh đáp gọn, đến lượt Hứa Kỳ Sâm.
Dẫn chương trình cầm xấp thẻ câu hỏi trên tay, nói: “Món ăn yêu thích nhất?”
Hứa Kỳ Sâm: “Kem ạ.”
Dẫn chương trình: “Điều đầu tiên làm ngay khi thức dậy vào sáng sớm là gì?”
Hứa Kỳ Sâm: “Trở mình nằm úp sấp một lúc.”
Tốc độ hỏi và trả lời càng lúc càng nhanh, Hứa Kỳ Sâm bắt đầu không quan tâm đến thiết lập của Quý Mộng Trạch nữa, đằng nào cũng chẳng khác với cậu là bao, cứ trả lời theo thói quen của mình.
Dẫn chương trình: “Làm gì để giết thời gian?”
Hứa Kỳ Sâm: “Ngẩn người.”
Dẫn chương trình: “Loài động vật yêu thích nhất?”
Hứa Kỳ Sâm: “Cún.”
Dẫn chương trình: “Chuyện đã kiên trì lâu nhất?”
Hứa Kỳ Sâm: “Yêu thầm.”
Thôi xong.
Hứa Kỳ Sâm lập tức hoàn hồn trở lại, không cẩn thận thốt ra đáp án trong lòng.
Dẫn chương trình cũng đơ người, “À…”
Lâm Nhiên cũng sững sờ, nhìn về phía sườn mặt Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm lập tức mỉm cười, là nụ cười thuộc về Quý Mộng Trạch cậu đã luyện tập qua không biết bao nhiêu lần.
“Đùa chút thôi, mình nghĩ chắc là hát và nhảy đó, đây là chuyện mình đã kiên trì lâu nhất, sau này vẫn sẽ tiếp tục.
“
“Ồ, ra là như vậy.
” Dẫn chương trình lập tức đón lời, cũng cười theo, “Cảm giác hình như gần đây khả năng chương trình tạp kĩ của Mộng Trạch lên trình rồi ấy nhỉ, còn biết nói đùa nữa.~”
“Vâng, thực ra lí tưởng của em là trở thành một diễn viên hài đấy.”
Người hâm mộ và khác mời đều cười rộ lên, chỉ có mình Lâm Nhiên vẫn nhìn Hứa Kỳ Sâm bằng một ánh mắt kì lạ như cũ.
Trong ánh mắt anh dường như là sự nghi hoặc.
Thành công của buổi công chiếu đầu tiên trong nước nằm trong dự liệu, sau khi kết thúc buổi tuyên truyền nội địa, đoàn phim đã lập tức bay sang Pháp.
Vẫn để phối hợp với cốt truyện, cả hai người gần như để mặt mộc, tạo hình tràn đầy hơi thở thiếu niên, nhưng vì đang là mùa đông, không thể mặc áo ngắn tay, quần cộc như trong phim được, thợ trang điểm bèn kết hợp hai bộ quần áo trượt tuyết khá giống đồ đôi tình nhân.
Thoạt nhìn như thể Úc Ninh và Nam Kha thuở niên thiếu trong phim hẹn nhau cùng đi trượt tuyết.
Có cảm giác mãn nguyện trước thế giới song song không có hồi kết.
Ban đầu Hứa Kỳ Sâm không kì vọng với buổi tuyên truyền ở nước Pháp lắm, nhưng sự sôi động tại hiện trường đã vượt xa mong muốn của cậu.
Hỏi ra mới biết, video trailer đã chiếm được sự ủng hộ của rất nhiều người mê phim ở nước ngoài, lại thêm lời phát biểu của Lâm Nhiên trong buổi diễn lưu động được phiên dịch ra ngôn ngữ ở rất nhiều quốc gia, được đăng lại cho mọi người cùng xem.
Chỉ cần dựa vào sức ảnh hưởng của Trần An Bình, danh tiếng của Lâm Nhiên và độ nổi của Quý Mộng Trạch đã là quá đủ để tạo sự bùng nổ khi [Nam Kha] công chiếu, huống chi ngay từ giai đoạn đầu sáng tác, bộ phim này chưa từng lọt ra ngoài tầm ngắm của công chúng.
Mặc dù kịch bản và tuyến tình cảm của [Nam Kha] đã được dự liệu trước rằng sẽ không thể nào đạt được lượng người xem đông đảo như các bom tấn nước ngoài hay những bộ phim hài trong nước cùng thời, song định nghĩa về tình yêu mà bộ phim truyền tải vẫn được rất nhiều người trẻ tuổi quan tâm tới, doanh thu phòng vé ngày đầu tiên trong nước đạt tới vạn, đối với một bộ phim nghệ thuật về đề tài tình yêu mà nói, đã là thành tích khởi đầu vô cùng tốt.
Trong quá trình quay quảng cáo, Hứa Kỳ Sâm nghe được tin tức này, trong lòng cực kì vui vẻ.
Mặc dù lúc nào cậu cũng tỏ ra rằng không quan tâm tới kết quả, nhưng dù sao đi nữa đây cũng là bộ phim đầu tiên cậu đóng trong đời, liên quan đến sự phát triển của Quý Mộng Trạch trong tương lai và mức độ thành công của nhiệm vụ, vậy nên cứ rảnh ra là cậu lại lên Weibo tìm kiếm bộ phim, xem phản ứng của mọi người, nghiêm túc đọc bình luận ở các website chấm điểm phim.
Đương nhiên vẫn có nhiều người không thể xóa bỏ được thành kiến dành cho Quý Mộng Trạch, nhưng phần lớn khán giả đều khẳng định diễn xuất của cậu sau khi xem phim.
Đêm đó, thậm chí [Chuyển sang làm fan Quý Mộng Trạch] còn xuất hiện hẳn trên hot search.
“Chị Vân, không phải công ty mua hot search đấy chứ ạ?”
Lý Vân lườm cậu, “Công ty nhiều tiền quá không đốt hết hay sao, mua cái này làm gì.”
Hứa Kỳ Sâm vào xem hot search, phát hiện trong đó đúng là không phải thủy quân, toàn là người thật rõ ràng bình luận và đề cử bộ phim, đồng thời khen ngợi sự thể hiện của Quý Mộng Trạch.
Vui quá.
Trong lúc đợi quay, Hứa Kỳ Sâm mở WeChat, định nhắn tin cho Lâm Nhiên.
Sau khi tách nhau ra từ buổi công chiếu đầu tiên đến giờ, ngay cả cơ hội để gọi điện thoại cũng không có.
[Anh xem bình luận về phim chưa?]
Cậu gõ ra vài chữ, rồi lại xóa đi từng từ một.
Phải chào hỏi trước đã chứ.
[Anh có đang bận gì không?]
Lại xóa đi.
Khách sáo quá, không được.
[Anh đang làm gì thế?]
Hứa Kỳ Sâm chau mày, ngón tay bấm xóa từng chữ một, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
[Lâm Nhiên: Nhớ em quá ~ Một giờ sáng hôm nay có còn lịch trình không? Chúng ta đi xem phim với nhau được không?]
Ngẩn người tin nhắn Lâm Nhiên gửi.
Như thể có thể nghe được giọng nói Lâm Nhiên, nhìn thấy gương mặt tươi cười của anh.
Lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, vừa tràn đầy sức sống vừa háo hức gọi mời.
Hứa Kỳ Sâm thở dài.
Đến khi nào mình cũng có thể thẳng thắn được như vậy đây.
Nhấp mở khung gõ chữ.
[Vâng ạ.]
Vừa bấm gửi đi, đặt lên bên.
Đã nghe một tiếng rung lên.
[Vậy anh đi đón em nhé!]
Liếc mắt nhìn.
Thêm một tin nhắn nữa.
[Em đang ở công ty hay kí túc xá?]
Lại một tin nữa.
[Giờ có bận không? Có nghe điện thoại được không?]
Sao tốc độ tay của người này lại nhanh vậy được nhỉ.
Hứa Kỳ Sâm cầm điện thoại lên, nhập một chữ.
[Được.]
Cứ thiêu thiếu…
Bèn nhắn thêm vào.
[Được chứ ạ.]
Nhấn gửi đi.
Chưa kịp đặt điện thoại xuống đã có một cuộc gọi tới.
“Alo…”
Giọng nói đầu bên kia vừa phấn chấn vừa ấm áp, “Chào em, bạn nhỏ ơi ~”
Hứa Kỳ Sâm không hiểu tại sao Lâm Nhiên rất thích xưng hô như vậy với cậu, nhưng dù sao cậu cũng rất hưởng thụ.
“Đang bận à?”
“Vâng, chụp quảng cáo, nhưng vẫn đang đợi.”
“Vậy à, mấy giờ thì em xong?”
“Em không biết nữa, xong cái này còn phải ghi hình teaser VCR cho một chương trình âm nhạc, chắc trước mười hai giờ là kết thúc lịch trình được rồi.”
“Vậy anh đi đón em nhé?”
Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ, nhỏ giọng đáp: “Hay là chúng ta hẹn gặp nhau tại rạp chiếu phim đi.”
“Được rồi, để anh tìm nơi nào gần chỗ của em nhé, lát nữa sẽ gửi địa chỉ qua cho em.: Hình như ở bên Lâm Nhiên không có ai khác, anh hôn Hứa Kỳ Sâm một cái qua micro, “Rạng sáng gặp.
~”
“Vâng ạ.”
Cúp máy rồi, Hứa Kỳ Sâm cầm điện thoại, đứng cười đầy ngốc nghếch một mình giữa trường quay ồn ào huyên náo.
Có trông vui vẻ rõ ràng quá không nhỉ.
Không thể để bị phát hiện được.
Hứa Kỳ Sâm vỗ lên mặt mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù làm việc liên tục suốt buổi tối, nhưng trong lòng Hứa Kỳ Sâm lại tràn đầy hi vọng, công việc vất vả thêm nữa cũng chẳng thấy mỏi mệt.
Trên đường trở về công ty, các thành viên đều đang cười đùa.
Bạch Dực: “Mộng Trạch, hôm nào chúng ta xin chị Vân cho nghỉ phép một ngày đi, bao rạp xem phim mới của cậu!”
Minh Kỳ: “Ý kiến hay đó!”
Thẩm Hoán: “Tớ đi ngày khác được không, không muốn xem cùng Bạch Dực đâu, cậu ta khoe khoang bỏ xừ ra, thể nào cũng bị chụp lén.”
Tưởng Lăng: “Đồng ý, tớ muốn đi cùng A Hoán thôi.”
Hứa Kỳ Sâm liên tục lắc đầu, “Thôi đừng đi, ngại lắm, không muốn cho các cậu xem đâu.”
Bạch Dực lắc vai Hứa Kỳ Sâm, “Mộng Trạch, cậu không thương bọn tớ à? Tớ muốn xem tớ muốn xem!”
Thẩm Hoán đi bên cạnh chế nhạo: “Cậu đi vì Lâm Nhiên thì có.”
Bạch Dực: “Sao cậu cả ngày mồm mép tép nhảy hoài vậy, thứ người phiền phức!”
Trong xe ồn ào, Hứa Kỳ Sâm yên lặng cười, nhìn mọi người cậu một câu tớ một câu cãi lộn không ngừng, vừa thú vị vừa ấm lòng.
Công việc kết thúc sớm hơn cậu tưởng, mười một rưỡi mọi người đã về tới kí túc xá.
Cả ngày trời làm việc vất vả, các thành viên đều ăn ý nhanh chóng tắm rửa rồi leo lên giường, sáng hôm sau còn phải ghi hình chương trình, nghỉ ngơi thêm được một chút cũng là quý.
Hứa Kỳ Sâm giả vờ đi tắm, thay bộ đồ ngủ, chui vào phòng mình, đóng cửa lại, chùm kín chăn, nghe đồng hồ báo thức tích tắc di chuyển, điện thoại di động sáng rồi lại tắt.
Đợi đến mười hai giờ, Hứa Kỳ Sâm mới lặng lẽ bò dậy, cẩn thận từng li từng tí một mở tủ quần áo, mặc áo len vào, tròng thêm một chiếc áo phao lông vũ màu đen bình thường đến không thể bình thường hơn, cuối cùng đội mũ len màu xám trắng.
Cậu soi gương.
Rồi lại lấy thêm một chiếc khăng quàng màu xám quấn quanh cổ, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
Cảm thấy hài lòng rồi, Hứa Kỳ mới rón rén đẩy cửa phòng ra, lần mò đi qua phòng khách, ngồi lên chiếc ghế nhỏ ngoài huyền quan thay giày, vừa định mở cửa ra.
Đèn bỗng nhiên bật sáng.
“Cậu định đi đâu thế?”
Hứa Kỳ Sâm hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, là Bạch Dực mặc bộ đồ ngủ tóc tai rối bời, “Tớ… Tớ ra ngoài mua đồ ăn.”
“Mua đồ ăn mà mặc như thế à, cậu định đi ăn vụng đúng không.” Bạch Dực khe khẽ trêu chọc.
Hứa Kỳ Sâm trưng ra khuôn mặt tươi cười đầy chột dạ, Bạch Dực ngáp một cái, “Tớ biết cậu chuẩn bị đi xem phim rồi.”
Hứa Kỳ Sâm hơi sửng sốt, vừa định hỏi sao cậu ta biết được, đã nghe thấy Bạch Dực tiếp tục: “Đi mau đi, tớ phải về ngủ đây.” Bạch Dực đi tới mở cửa giúp cậu, sau đó đẩy Hứa Kỳ Sâm ra ngoài, “Tớ không nói với ai khác đâu, nhưng cậu phải đồng ý với tớ một chuyện.”
Hứa Kỳ Sâm đứng ở cửa, “Chuyện gì?”
“Tớ muốn hát ca khúc chủ đề cho bộ phim tiếp theo của thầy Lâm, cậu đề xuất giúp tớ một tiếng nha?”
Lúc Bạch Dực làm nũng, thường sẽ vô thức bật thốt khẩu âm Thượng Hải.
Ra là cái này, Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Tớ sẽ nói với anh ấy một tiếng, nhưng không chắc thành công đâu.”
Bạch Dực giơ tay làm dấu OK, kéo khăn quàng cổ của Hứa Kỳ Sâm lên trên một chút, “Cẩn thận, đừng để bị chụp lén đấy.”
“Ừm.”
Rạng sáng, đường phố vô cùng thưa người, Hứa Kỳ Sâm ra khỏi kí túc xá, đi đến một con phố khác, bắt taxi đi tới rạp chiếu phim đã hẹn với Lâm Nhiên.
Trước khi xuống xe, Hứa Kỳ Sâm liếc mắt nhìn điện thoại.
Một giờ mười phút.
Không biết Lâm Nhiên đã tới chưa.
Hứa Kỳ sâm bước vào rạp chiếu phim, thời điểm này ngoại trừ lác đác vài thanh niên trẻ tuổi vừa xem xong phim ra, gần như chẳng còn ai khác.
Hứa Kỳ Sâm đứng ở một góc khuất ngó nghiêng xung quanh, kiếm tìm bóng hình Lâm Nhiên.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên.
[Anh ở đằng sau bảng triển lãm của phim XXX.]
Hứa Kỳ Sâm nhìn theo hướng mà anh nói, nhìn thấy vành mũ lưỡi trai màu đen cách sân khấu triển lãm.
Là anh sao?
Thần giao cách cảm là huyền học diệu kì.
Đúng khoảnh khắc ấy, đối phương ngẩng đầu lên, bắt gặp cái nhìn của Hứa Kỳ Sâm, ánh mắt ngập tràn vẻ tươi cười, vẫy vẫy tay.
Lâm Nhiên đeo kính gọng đen, trùm mũ áo màu xám đậm bên ngoài mũ lưỡi trai, khóa kéo kín đến cổ, che mất nửa khuôn mặt, nhìn qua chỉ như một cậu sinh viên.
“Sắp bắt đầu rồi~” Tuy không nhìn thấy răng nanh nhỏ của anh, nhưng đôi mắt Lâm Nhiên đong đầy ý cười, “Anh mua bắp rang và trà sữa rồi này, em còn muốn ăn gì nữa không?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, ngồi đối diện Lâm Nhiên, “Anh tới lâu rồi ạ?”
“Không, anh cũng vừa mới tới thôi.” Lâm Nhiên nhìn lướt qua trang phục của Hứa Kỳ Sâm, “Em đội chiếc mũ len này nhìn đẹp lắm.”
Hứa Kỳ Sâm hơi ngượng, đương suy nghĩ có nên trả lời lại gì không thì phát hiện ra mũ lưỡi trai màu đen anh đội trông vô cùng quen mắt, “Anh vẫn còn giữa chiếc mũ này à?”
“Đúng vậy.” Lâm Nhiên cố tình nhíu mày, “Nhưng em đừng đòi, anh còn phải đi về nữa, không trả lại cho em đâu.”
Ấu trĩ.
Hứa Kỳ Sâm chọc ống hút vào ly trà sữa, uống một ngụm, cúi đầu cười.
Ngọt thật.
Bộ phim nhanh chóng bắt đầu, chiếu vào lúc một rưỡi rạng sáng.
Vốn tưởng rằng ngoài bọn họ ra thì chẳng còn ai đến nữa, nào ngờ lúc vào rạp vẫn còn vài cặp đôi khác.
Cũng giống như bọn họ.
Nam đi cùng nam.
Nhân viên soát vé đã mệt lắm rồi, còn không thèm ngẩng đầu, Hứa Kỳ Sâm theo sau Lâm Nhiên dễ dàng vào được trong rạp.
Vị trí ngồi mua vé khá xa phía đằng sau, Lâm Nhiên nắm lấy cổ tay Hứa Kỳ Sâm theo thói quen, tìm vị trí từng hàng một.
Cậu chăm chú nhìn những con số được đánh dấu trên mặt đất, cổ tay bị nắm thì tránh đi, theo bản năng cúi đầu xuống lại phát hiện ra đôi tay kia đang nắm bàn tay mình.
Là kiểu ngón tay đan vào nhau.
“Hàng trên này.”
Thoáng ngẩn người giây lát.
“Vâng.”
Một loại hạnh phúc nào đó mặc sức lan rộng trong lồng ngực.
Sau khi phim bắt đầu chiếu, trong rạp chỉ có tổng cộng chừng năm, sáu khán giả, tản ra riêng rẽ.
Nhìn gương mặt của chính mình xuất hiện trên màn ảnh lớn, đây là lần đầu tiên trong đời.
À không, cũng không thể coi là gương mặt của “chính mình” được, Hứa Kỳ Sâm thầm nghĩ.
Đạo diễn sắp xếp cuộc gặp gỡ sau bảy năm của Nam Kha và Úc Ninh làm mở đầu bộ phim, mâu thuẫn phim rất rõ ràng.
Giữa sự chuyển giao hình ảnh bảy năm trước và bảy năm sau luôn có một đoạn độc thoại chuyển tiếp, khi hồi tưởng lại, đoạn độc thoại chính là vận hành nội tâm của Úc Ninh bảy năm về trước, còn khi chuyển tới khoảng thời gian gặp lại nhau trong hiện thức, lời độc thoại sẽ trích những đoạn ngắn trong cuốn sách mới của Úc Ninh, cách xây dựng này khiến cho bộ phim sinh ra một loại cảm giác kịch rất độc đáo.
Mặc dù cậu là nam diễn viên chính, những hình ảnh này cũng đều do một tay mình thực hiện, thế nhưng dưới bàn tay tài tình của đạo diễn, Hứa Kỳ Sâm vẫn đắm chìm vào trong bộ phim.
Lúc nhìn thấy Vịnh Thiên Thần ở Nice, cậu không khỏi nhớ lại cái đêm cuối cùng trên đất Nice.
Thản nhiên nghiêng đầu nhìn sang Lâm Nhiên, những vệt sáng không ngừng dao động nhảy múa trên sườn mặt anh, tựa như tâm trạng hân hoan của Hứa Kỳ Sâm lúc này.
[Người đi theo tình yêu vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy được bất kì điều gì khác nữa, họ yêu trong lửa hồng và trong nỗi gào thét điên cuồng, để rồi tự hủy hoại bản thân.
Và chính trong khoảnh khắc ấy, họ đã sống.]
Khoảnh khắc Nam Kha trên màn ảnh nói ra những lời này, Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy hai cậu trai trẻ tuổi ngồi cách đó ba hàng ghế trao nhau một cái hôn trong ánh sáng tối mờ.
Cảnh tượng ấy khiến trái tim cậu rung động, dời tầm mắt đi, muốn làm gì đó để giảm bớt nỗi lúng túng trong lúc vô tình nhìn trộm, bèn vói ngón tay vào hộp bắp rang thơm ngọt đầy ắp, vốc một nắm.
Đang định nhét vào miệng.
Cánh tay bị một nguồn sức mạnh kéo qua, toàn bộ cơ thể nghiêng hẳn sang bên trái.
Và một cái hôn đột ngột trở tay không kịp.
Khoảnh khắc mềm mại và mềm mại chạm vào nhau, trái tim như sinh ra ảo giác ngừng đập.
Rồi lại nhanh chóng buông lỏng.
Tần suất nhịp đập của trái tim từ không đến có, chậm rãi khôi phục, càng lúc càng nhanh.
Lâm Nhiên tỏ ra như thể chưa hề có chuyện gì, lại quay đầu nhìn về phía màn hình.
Hứa Kỳ Sâm hẵng còn điếng người, giữ chặt bắp rang trong tay.
Cánh tay vừa siết lấy tay cậu kia, lấy đi một hạt bắp rang từ lòng bàn tay cậu.
Hứa Kỳ Sâm nhìn Lâm Nhiên.
Trong tầm nhìn là một khoảng không hỗn độn tăm tối, chỉ có hai mắt đen tuyền dưới vành mũ sáng rực lấp lánh.
Anh nhón viên bắp rang mà mình đoạt được, lúc lắc trước mặt Hứa Kỳ Sâm như đang khiêu khích, khẽ hất cằm về phía màn hình, “Kìa.”
Dưới sự ám chỉ, Hứa Kỳ Sâm cũng nhìn về phía màn hình.
Đó là hình ảnh Nam Kha và Úc Ninh hôn nhau dưới ánh trăng.
“Bọn họ còn chưa kết thúc đâu.”
Cảm giác nóng rực đột ngột xuất hiện, mãnh liệt thiêu cháy từ lồng ngực tới hai má.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, kéo khăn quàng cổ che đi nửa khuôn mặt mình, cả người co rút lại.
Lâm Nhiên ngồi bên cạnh gắng không phát ra tiếng, nhưng đã cười không ngừng được, thấy Hứa Kỳ Sâm không nhúc nhích gì, mắt cũng không nhìn lên màn hình, đành phải nín cười ghé đến bên tai cậu.
“Rõ ràng do chính em diễn cơ mà, sao lại ngại ngùng cơ chứ.”
Hơi thở ấm áp của Lâm Nhiên và mùi nước hoa đàn ông hòa lẫn hương cỏ xanh ngày hạ, phả dày đặc bên tai, lửng lơ trong không khí.
Hứa Kỳ Sâm không nhìn anh, trong lòng ngột ngạt, quên đi cả nguyên tắc nhất quán điềm đạm là trên hết của bản thân, thì thầm dỗi ngược lại.
“Đương nhiên là ảnh đế thì sẽ không thấy ngượng rồi, nhưng rất xin lỗi, em nào có phải đâu.”
Nghe Hứa Kỳ Sâm nói như vậy, Lâm Nhiên ngừng cười.
“Không đâu.”
Không phải kiểu trẻ con đùa cợt, giọng điệu anh vừa nghiêm túc vừa chân thành.
“Anh cũng sẽ ngượng.”
Trong bóng tối, lời độc thoại của Úc Ninh và tiếng nhạc đệm piano dịu dàng như thì thầm những lời thương yêu, Lâm Nhiên khẽ lần tới nắm lấy bàn tay Hứa Kỳ Sâm.
“Hơn nữa rất rung động, nên mới muốn hôn em.”
“Dù chỉ một giây thôi cũng được.”