Lúc Hứa Kỳ Sâm tỉnh lại, đầu óc cậu nặng trình trịch.
Không ngoài dự đoán, cả người cậu bị trói trên ghế, không thể nhúc nhích nổi.
Tri giác cơ thể dần dần được khôi phục theo đường máu tuần hoàn.
Mấy ngón tay sau lưng chậm rãi động đậy.
Đường nhìn nhòe mờ cũng từ từ rõ ràng trở lại.
Trong tầm mắt là một nhà máy bỏ hoang âm u, tia nắng bên ngoài len lỏi vào qua khe cửa sổ nhỏ cao bốn mét, những hạt bụi lơ lửng phác họa nên đường nét cụ thể của ánh sáng.
Đầu óc vẫn chưa sao tỉnh táo lại, Hứa Kỳ Sâm kiệt sức hơi ngửa cổ về sau, há mồm hít một hơi sâu.
“Ái chà, cuối cùng cũng tỉnh.”
Cậu nhìn một người đi vòng qua mình tới đứng trước mặt.
Chứng thực phỏng đoán của bản thân.
Thực chất ngay cái khoảnh khắc bị đánh úp, Hứa Kỳ Sâm đã đoán được kẻ gây chuyện là ai.
Gã tóc vàng đã mấy tuần không gặp nở một nụ cười buồn nôn, lần này gã không mặc áo bóng rổ nữa, trông không khác gì một kẻ côn đồ đầu đường xó chợ.
Hứa Kỳ Sâm nhìn gã, không sợ hãi cũng chẳng hoảng loạn, chỉ thờ ơ mở miệng, “Tại sao cậu lại đưa tôi đến đây?”
“Tại sao à?” Tóc Vàng hừ lạnh một tiếng, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, “Ai bảo mày có quan hệ tốt với con chó thối tha kia chứ? Tao không bắt mày thì bắt ai?”
Quả nhiên là nhắm về phía Mục Diêu.
Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu, nói bằng vẻ rất nghiêm túc, “Quan hệ của tôi với cậu ấy cũng không tốt lắm.”
Tóc Vàng nhổ một bãi nước bọt trên đất, “Mẹ nó chứ mày định lừa ai? Ông đây tận mắt nhìn thấy từ khi con chó đó bị ông đánh tàn phế lúc nào cũng bám theo sau mày!”
Hứa Kỳ Sâm cười, “Bởi vì tôi là quản lí đội bóng rổ của cậu ấy.” Giọng nói cậu rất mực ôn hòa, nói trắng ra mục đích của Tóc Vàng, “Không phải cậu muốn lấy tôi làm con tin để dụ cậu ấy ra đấy chứ?”
Tóc Vàng cau mày, lộ rõ như ban ngày vẻ tức giận vì bị nhìn thấu ý đồ.
Thấy gã không nói gì, Hứa Kỳ Sâm thở dài, “Mặc dù tôi rất muốn rời khỏi đây, nhưng tôi vẫn phải nói rằng nước này cậu đi không đúng mất rồi.
Cậu khôn như vậy hẳn cũng phải nghĩ đến vấn đề này rồi chứ, lần trước cậu ấy vừa bị mày đánh cho thương tật, giờ trốn còn không kịp nữa là, làm sao dám liều mạng như vậy chỉ vì một đàn anh khóa trên bình thường như tôi, đúng không?”
Tóc Vàng nhìn chằm chằm Hứa Kỳ Sâm trong chốc lát, sau đó cúi đầu rít tàn thuốc trên tay một hơi thật mạnh, ném xuống đất, chân dồn sức nghiền nát.
Đoạn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, “Mẹ kiếp bớt lảm nhảm thừa thãi với tao.
Đọc số điện thoại của Mục Diêu ra đây.”
Một chân dẫm lên đầu gối Hứa Kỳ Sâm.
“Còn muốn sống thì biết điều trung thực gọi thằng chó kia cút tới đây nhanh.”
Đầu gối nhói lên một cơn đau nhức, Hứa Kỳ Sâm cau chặt mày, nhưng vẫn làm ra vẻ nghe theo, “Tôi không nhớ rõ số điện thoại của cậu ấy.”
Tóc Vàng túm chặt cổ tay Hứa Kỳ Sâm, vung tay tát cậu một cái, “Con mẹ nó mày muốn chết đấy à!”
Cái tát thật sự rất tàn nhẫn, vị rỉ sắt trào ra ngập trong khoang miệng Hứa Kỳ Sâm.
Cậu cau mày, gắng nhịn đau liếm máu bên khóe môi rồi cười giải thích, “Tôi nói thật, giờ ai còn học thuộc số điện thoại của người khác nữa chứ, tôi chỉ nhớ số của mẹ tôi thôi.”
Thấy Tóc Vàng sắp cạn kiệt kiên nhẫn, Hứa Kỳ Sâm nói tiếp, “Nhưng số của cậu ấy có lưu trong điện thoại tôi đấy, điện thoại tôi ở trong túi quần này.”
Tóc Vàng nghi ngờ vươn tay thọc vào trong túi quần Hứa Kỳ Sâm, quả nhiên lấy được điện thoại của cậu.
“Mật khẩu.”
Hứa Kỳ Sâm đọc từng chữ, “ – – – – – .”
Tóc Vàng mở khóa điện thoại, cúi đầu lướt tìm số điện thoại của Mục Diêu trong danh bạ, nhìn chằm chằm màn hình mà bật cười một tiếng, “May mà mày biết số nó đấy.” Ngay sau đó áp điện thoại lên tai.
Tút ——
Một tiếng.
Tút ——
Hai tiếng.
Tiếng thứ ba bị chặn lại bởi cơn đau nhức bên ngoài màng nhĩ.
Tóc Vàng đột ngột che lại phần cổ chảy máu ồ át, không thể tin nổi nhìn Hứa Kỳ Sâm đang không ngừng lùi lại phía sau.
“Mẹ kiếp! Mày!”
Tay Hứa Kỳ Sâm ướt đẫm máu của gã, nắm thật chặt một con dao nhỏ.
“, trước khi bán dao mấy người có thể mài trước một chút được không hả.”
“Có một sợi dây thừng mà cắt cả buổi mới xong.”
Hứa Kỳ Sâm vừa nói trong lòng, vừa chạy thẳng về phía cửa nhà máy, không ngờ từ trong bóng tối, xuất hiện thêm dáng dấp của một kẻ khác.
Thôi xong.
Là số hôm đó.
Cài thép chốt cửa từ bên trong, Hứa Kỳ Sâm còn chưa kịp rút ra đã bị số vừa cao lớn vừa to khỏe như con gấu đen nhào tới bóp cổ, trực tiếp cướp lấy con dao trên tay ném vào góc tường.
Sức gã mạnh đến đáng kinh ngạc, nhấc bổng Hứa Kỳ Sâm lên rồi nặng nề ném thẳng xuống đất.
Tóc Vàng che cái cổ vẫn không ngừng chảy máu, hung hãn đạp thêm một cước nữa vào bụng Hứa Kỳ Sâm.
“Còn muốn chạy à?”
Bụng dưới đau dữ dội, tim gan phèo phổi như vặn xoắn lại với nhau, Hứa Kỳ Sâm cuộn tròn người trên mặt đất vì đau, khóe miệng lại bắt đầu rỉ máu.
“Cho mày chạy này, ông cho mày chạy này.”
Một cước.
Lại thêm một cước.
Từng cơn đau không ngớt ập tới, cậu thật sự không nhịn được nữa, nôn một búng máu trên đất.
Tóc Vàng bỏ tay đang che trên cổ mình, thấy tay ướt đầy máu tươi, “Mẹ, cho mày đâm ông này!” Nói rồi bật móng vuốt của mình ra xách Hứa Kỳ Sâm lên bằng một tay, tay phải đâm thẳng về phía cổ họng cậu.
Một tiếng động thật lớn vang lên, trời long đất lở.
Cài thép chốt cửa nhà máy bị gãy làm đôi!
Cánh cửa thình lình mở tung cuốn theo bụi bặm tích tụ lâu ngày trên mặt sàn, trong làn bụi mù mịt tán loạn, một dáng hình cao lớn xuất hiện, đôi chân nhấc cao chậm rãi chạm đất.
Cảnh tượng này thật sự vô cùng quen thuộc.
Hứa Kỳ Sâm chăm chú nhìn bóng người màu đen kia, cảm nhận cánh tay đang bóp chặt cổ mình bắt đầu run lên rất khẽ.
Số thì thầm chửi rủa, “Mẹ kiếp, sao chưa gì đã tới rồi…”
Không biết là do hoảng hốt hay sợ hãi, Tóc Vàng buông tay ra, Hứa Kỳ Sâm kiệt sức ngã khuỵu trên đất.
Cơn đau đớn từ bụng khiến cậu không tài nào đứng dậy nổi, chỉ có thể tạm thời nằm co ro trên sàn, tìm mua thuốc giảm đau, nhân lúc không ai chú ý thì nuốt xuống.
Mục Diêu đứng ngược sáng, tiến vào từng bước một, khớp xương hai tay phát ra tiếng răng rắc.
Đến gần hơn chút nữa.
Hứa Kỳ Sâm loáng thoáng nhìn thấy ngón tay hắn dài ra.
Không, không phải.
Là móng vuốt.
Mục Diêu dừng lại, vì ngược sáng nên không nhìn thấy rõ nét mặt.
Chỉ có thể nghe được giọng nói đang kìm lại cơn giận dữ, đó là thanh âm trước đây Hứa Kỳ Sâm chưa nghe qua bao giờ, vừa xa lạ vừa đáng sợ.
“Bọn mày đoán xem đã bao lâu tao không sát sinh rồi?”
Dứt lời, không để hai tên quái thú vừa mới ra vẻ hung hãn khi nãy kịp phản ứng gì, Mục Diêu đã nhào tới trước mặt số bằng tốc độ nhanh như cắt, bộ móng vuốt sắc lẹm như lưỡi dao vung lên rạch bụng gã, máu tươi trào ra bắn cả lên mặt.
Cơ thể to lớn của số nặng nề ngã ruỳnh trên mặt đất, bụi bay khắp nơi, cuối cùng biến thành một con gấu đen, máu tươi từ trong lồng ngực bị xé mổ chảy ra ồ ạt, không còn động đậy nữa.
Mục Diêu dẫm thẳng lên cơ thể gã, nhảy tới trước mặt Tóc Vàng, đôi mắt lạnh căm nhìn Tóc Vàng há miệng run rẩy lục lọi trên người, mãi mới mò ra được một cái ống tiêm.
“Tao nói cho mày biết! Mày, mày đừng có tới đây!” Từng thớ cơ trên gương mặt gã vặn vẹo vì sợ sệt, cánh tay run bần bật không ngừng bật nắp kim tiêm ra như níu được ngọn cỏ cuối cùng, cố thốt ra một lời hung ác cuối cùng, “Tao chờ xem mày đẹp mặt thế nào! Chờ xem mày đẹp mặt…”
Mục Diêu nhếch miệng, bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới nhìn thấy rõ.
Chiếc răng nanh nhỏ gần môi đã biến mất rồi, thay vào đó là răng nanh sắc bén.
“Nhường mày một lần, lại dám tưởng là thật.”
Vung tay, móng vuốt cắt qua cổ tay Tóc Vàng như lưỡi dao, khuôn mặt dữ tợn của Tóc Vàng gào rống, Mục Diêu nhíu mày nắm lấy tay gã, nhẹ nhàng gập về phía mu bàn tay, rồi bẻ cho đứt lìa.
Kim tiêm rơi xuống đất, Mục Diêu giẫm chân nghiền nát.
“Đồ rác rưởi vô tích sự.”
Liếc mắt nhìn Tóc Vàng.
“Còn chưa xong đâu.”
Mục Diêu cười, “Con người tao không tốt lành gì cả, hẳn là chúng mày rõ ràng điều ấy.” Móng vuốt cực kì sắc bén chuyển động, rồi nắm chặt lại, “Tao vốn nghĩ rằng nếu mình giả vờ ngây thơ hiền lành trước mặt anh ấy sẽ được anh ấy yêu thương.”
Một cánh tay đâm xuyên qua bụng Tóc Vàng, nhấc gã y như cách Hứa Kỳ Sâm bị giơ lên khi nãy.
Máu trong khoang miệng Tóc Vàng trào ra, vừa nhếch nhác vừa buồn nôn.
“Nhưng chúng mày cứ bắt anh ấy phải nhìn thấy dáng vẻ này của tao.”
Rút móng vuốt ra, móc ruột rà máu thịt be bé ném xuống đất, nhìn kẻ đáng ghê tởm kia đã biến thành một con triết nâu giãy dụa trên mặt đất.
Giọng hắn rất đỗi nhẹ nhàng, cúi người bế Hứa Kỳ Sâm yếu ớt nằm trên đất lên.
“Nếu sau này anh ấy không thương tao nữa…”
Đột nhiên trở nên hung tàn khôn xiết.
“Tao sẽ khiến chúng mày ngay cả súc sinh cũng không được làm.”
Lúc rời khỏi nhà máy, ý thức mơ hồ của Hứa Kỳ Sâm mới hoàn toàn tỉnh táo.
Thuốc giảm đau khi nãy đã có tác dụng, đau đớn trên người cậu vơi đi hơn nửa, ánh mắt cũng rõ ràng trở lại.
“Mục Diêu…”
Cảm nhận được cánh tay đang ôm mình siết chặt hơn, Hứa Kỳ Sâm mở miệng, “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Mục Diêu không nói lời nào, bước từng bước một.
Hứa Kỳ Sâm hơi do dự, vẫn không nhịn được mà hỏi, “Em giết bọn họ rồi à?”
“Chừa lại một hơi tàn, không làm người được nữa.”
Hứa Kỳ Sâm ừm một tiếng, vỗ nhẹ lên cánh tay Mục Diêu, “Thả anh xuống đây đi, anh tự đi được, không sao đâu.”
Mục Diêu không đồng ý, Hứa Kỳ Sâm lặp lại vài lần.
Không làm sao lay chuyển được cậu, đành phải đứng lại thả người xuống dưới.
Hứa Kỳ Sâm ôm bụng đứng vững trên đất, ngước lên cười với Mục Diêu.
“Cảm ơn em đã đến cứu anh.”
Mục Diêu vô thức né tránh ánh mắt Hứa Kỳ Sâm, buông thõng hai tay để từng giọt máu đỏ sẫm rơi trên mặt đất.
Cậu cảm nhận được Hứa Kỳ Sâm đang nhìn về phía móng vuốt của mình thì không khỏi chật vật, cố gắng giấu chúng ra sau lưng.
Nhưng Hứa Kỳ Sâm lập tức nắm chặt lấy, từng ngón tay lạnh lẽo đan xiết giữa những móng vuốt ướt đẫm máu tươi.
“Cảm ơn em.”
Đôi mắt Hứa Kỳ Sâm tựa như ánh nắng mặt trời không thể né tránh.
Rõ rành anh mới là người bị tổn thương, lại đang cố gắng an ủi mình.
Cảm xúc đọng lại trong lồng ngực Mục Diêu nháy mắt sụp đổ, hắn ôm lấy người trước mặt thật chặt.
Sao Hứa Kỳ Sâm không thể cảm nhận được chứ, rằng cơ thể hắn cứ mãi run rẩy không ngừng.
“Em sợ lắm, thật sự rất sợ.
Mùi hương của anh rất yếu, em đã cố gắng đi tìm, cố gắng đuổi tới, em có thể cảm nhận được ngày càng gần hơn rồi, nhưng em lại ngửi được mùi máu, là mùi máu của anh.” Thanh âm Mục Diêu run run mất kiểm soát, mỏng manh như thể chỉ cần đụng vào sẽ vỡ tan, tựa như tên ác ma khi nãy căn bản nào phải cậu.
“Em tưởng là… Em tưởng là anh đã bị bọn chúng…”
Hứa Kỳ Sâm vươn tay, chốc chốc lại dịu dàng xoa lưng Mục Diêu, “Anh không sao mà, chỉ bị thương chút xíu thôi.”
Cảm thấy cảm xúc của Mục Diêu đã từ từ bình tĩnh trở lại, Hứa Kỳ Sâm mới buông hắn ra, “Mục Diêu, vừa rồi hai tên kia lấy ra một loại thuốc, hẳn là loại thuốc bọn chúng đã dùng trước khi vào trận bóng rổ, có thể tăng cường thể lực, nhưng đó chỉ là sản phẩm sơ cấp nhất mà thôi.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn nhà máy phía giọng, giọng điệu rất mực kiên định, “Phía dưới nhà máy này là một căn cứ nghiên cứu và phát minh những loại thuốc cấm.
Tiểu Thương đột nhiên biến mất… Anh nghi ngờ là em ấy bị nhốt trong phòng thí nghiệm đó.”
Mục Diêu nhíu mày, “Tiểu Thương?”
“Anh đoán là Tiểu Thương biết được sự tồn tại của phòng thí nghiệm này từ Ninh Tranh nên mới tự mình đến đây để thu thập manh mối.” Hứa Kỳ Sâm cũng chỉ suy đoán mà thôi, “Anh cũng không chắc có thật là như vậy không nữa, em thử xem có thể ngửi được mùi của Tiểu Thương còn sót lại không.”
Mục Diêu nhìn bốn phía xung quanh, sau đó từng bước một tiến lại gần nhà máy.
“Đúng là cậu ấy từng tới đây.”
“Quả nhiên không sai, chúng ta cần phải tìm được lối vào phòng thí nghiệm!”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô, Mục Diêu cảnh giác bảo vệ Hứa Kỳ Sâm sau lưng mình, móng vuốt sắc nhọn lại xuất hiện một lần nữa.
Chiếc xe việt dã màu đen dừng ngay trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, một người bước xuống.
Áo trắng quần đen, quân hàm đen.
Là Ninh Tranh.
Mục Diêu chực tiến lên, bị Hứa Kỳ Sâm níu tay lại.
“Ninh Tranh, anh đến tìm Tiểu Thương đúng không?”
Đôi mắt Ninh Tranh giăng hồng tơ máu, cau mày, anh không trả lời câu hỏi của Hứa Kỳ Sâm, đi vòng qua hai người đến chỗ nhà máy, sử dụng thiết bị gây nổ đánh sập mặt đất ở góc phía đông nam.
Hứa Kỳ Sâm và Mục Diêu đi theo sau, thấy ở dưới mặt đất góc đó xuất hiện một hang động đen ngòm, hình như có một lối đi xuống dài và hẹp.
Ninh Tranh nhảy xuống.
Mục Diêu cũng chuẩn bị đi, nhưng khi Hứa Kỳ Sâm muốn theo cùng, Mục Diêu lại không đồng ý.
“Anh ở lại đây đi, dưới đó nguy hiểm lắm.”
Hứa Kỳ Sâm níu lấy cánh tay Mục Diêu, “Anh không.”
“Anh không thể nghe lời em một lần được sao?”
Hứa Kỳ Sâm nhảy xuống, nắm được tay Mục Diêu.
Cậu nói, nghiêm túc và chắc chắn.
“Anh không đi đâu hết, chỉ có ở bên cạnh em mới an toàn.”
Đúng là hết cách rồi.
Lối đi này giống như một lối thoát khí nào đó, ba người dò dẫm dọc hành lang sâu hun hút, Ninh Tranh đi một mình phía trước, Hứa Kỳ Sâm có thể cảm nhận được cơn giận dữ và một loại cảm giác phòng bị vô cùng quỷ dị từ anh ta.
Có lẽ đối với anh ta mà nói, việc đồng hành với một con quái thú giống chó gần như là chuyện cả đời này không thể xảy ra.
Không biết đi bao lâu, Ninh Tranh dừng lại, dẫm lên một tấm ván sắt, hình như bên trên có khóa.
Ngay lúc Mục Diêu định tiến lên phá khóa, Ninh Tranh dùng chiếc súng giảm thanh trên tay bắn một phát lên khóa sắt, sau đó mở tấm ván lên nhảy xuống.
Mục Diêu và Hứa Kỳ Sâm theo sau cũng nhảy xuống.
Lúc hai chân chạm đất mới phát hiện ra xung quanh Ninh Tranh đã có bốn người ngã xuống.
Tốc độ quá kinh khủng.
Hứa Kỳ Sâm thầm kinh ngạc trong lòng.
Xem ra là phát điên mất kiểm soát thật rồi.
Bọn họ xuống dọc theo lối thoát khí tới một hành lang đèn đuốc sáng choang, căn cứ nghiên cứu này thoạt trông như một hội trường có quy mô không nhỏ, không có bản đồ, bọn họ không xác định được rốt cuộc đây là đâu, chỉ có thể dò dẫm tiến lên từng bước một.
“Tiểu Thương không ở tầng này.”
Mục Diêu bỗng nhiên lên tiếng.
Nghe thấy hai chữ Tiểu Thương, cuối cùng Ninh Tranh cũng chịu quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mục Diêu.
Mục Diêu vô cùng bình tĩnh, “Ở đây không có mùi của cậu ấy.”
Ninh Tranh quay người bước nhanh về phía trước, trước mặt xuất hiện hai người mặc áo blouse trắng, Ninh Tranh lập tức giơ chân lên, đạp kẻ bên trái một cước văng ra xa rồi va mạnh vào tường, bàn tay phải thình lình đập lên gáy sau của tên còn lại, khiến hắn ta nháy mắt rơi vào hôn mê, ngã nhào xuống đất.
Không hổ là tinh anh trong giới cảnh sát.
Nhìn ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ không thèm che giấu của Hứa Kỳ Sâm, Mục Diêu hừ lạnh một tiếng.
Rõ ràng mình cũng giỏi vậy.
Ninh Tranh xách kẻ vừa ăn đạp đang nằm co rúc trên sàn nhà lên, “Nói, Dư Thương đang ở đâu?”
Người kia run lẩy bẩy, “Tôi, tôi không biết Dư Thương nào cả! Tha cho tôi đi mà!”
Hứa Kỳ Sâm vội vàng tiến đến, ôn tồn hỏi, “Phòng thí nghiệm quái thú của các người nằm ở đâu? Nếu có quái thú mới được đưa vào sẽ bị nhốt chỗ nào?”
Người kia hơi do dự, ánh mắt né tránh, Ninh Tranh dán họng súng ở huyệt thái dương của hắn, “Nói!”
“Tôi nói! Tôi nói mà…” Vừa nhìn thấy súng, nước mắt nước mũi của hắn đã trào ra vì khiếp đảm, “Phòng thí nghiệm ở tầng B, sau khi đi thang máy xuống thì sang trái, rồi quẹo phải, đi đến kịch đường, đó là nơi giam giữ vật thí nghiệm mới bắt được.”
Ba chữ vật thí nghiệm như chạm trúng vảy ngược của Ninh Tranh, anh ta đột nhiên bóp cổ người kia, mu bàn tay hằn cả gân xanh, Hứa Kỳ Sâm vội vã ngăn lại.
“Bình tĩnh, anh không thể giết người được.”
Ninh Tranh liếc mắt nhìn Hứa Kỳ Sâm, bấy giờ mới chịu buông tay ra, đi về phía thang máy.
Sắp tới B, cả ba người đều hiểu rõ rằng đây là tầng mà bọn họ phòng ngự nghiêm ngặt nhất, vậy nên trước khi cửa thang máy mở ra, Hứa Kỳ Sâm đã bị Mục Diêu kéo ra sau lưng.
Cửa vừa mở, mấy tên bảo vệ canh giữ hành lang đã nhìn thấy hai người đàn ông thân hình cao to, một đen một trắng, cả người toát ra khí thế nguy hiểm.
Trước khi kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bọn họ đã bị hai người đàn ông xa lạ không biết từ đâu xuất hiện này đánh gục trên đất, không còn một chút ý thức nào.
Thực sự là cuộc càn quét ở mức ngầm.
Xem ra hành động ở tầng trên đã khiến chuyến thăm của bọn họ bại lộ, ở khúc quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều người trang bị vũ khí đầy đủ, cầm súng trong tay.
Mục Diêu bật mình nhảy lên trước, tốc độ chớp nhoáng không để ai kịp phản ứng, chỉ thấy được một bóng người vọt tới như ma quỷ.
Sau đó, tay phải của từng người gãy lìa.
Toàn bộ súng lục rơi xuống đất.
Mục Diêu quay người, nhướng mày nhìn Hứa Kỳ Sâm.
Ấu trĩ thật sự, đã là lúc nào rồi mà cứ như đang tranh sủng không bằng.
Hứa Kỳ Sâm không nhịn được bật cười.
Ninh Tranh bồi thêm vài nhát lên đầu gối những kẻ đó, cắt đứt khả năng đứng dậy đánh trả của bọn họ.
Ba người đi theo lời của người nọ, rẽ phải rồi đi đến kịch đường.
Nơi đó có một cánh cửa kim loại đóng kín, bên phải có một tấm kim loại màu bạc to chừng bàn tay với một lỗ khóa nho nhỏ phía trên.
Hứa Kỳ Sâm đi đằng sau Ninh Tranh, chợt thấy khung cảnh này có phần quen thuộc.
“Mục Diêu.” Hứa Kỳ Sâm nghiêng mặt sang, mở miệng, “Em tháo tấm kim loại này ra giúp anh, đừng làm hỏng đồ bên trong.”
Mục Diêu tiến lên, kéo Hứa Kỳ Sâm ra sau lưng mình, đoạn nâng tay phải, lấy đà, đột ngột vung móng vuốt.
Một thanh âm cực kì chói tai vang lên, trên tấm kim loại xuất hiện năm đường vết nứt, mỗi đường là một lưỡi dao.
Chứng kiến tình cảnh ấy, Hứa Kỳ Sâm liếc nhìn tay Mục Diêu, không khỏi rùng mình.
Mục Diêu đút sâu móng vào trong khe nứt, thình lình giật tấm kim loại ra, ném xuống đất.
Dưới tấm kim loại là một bàn phím số.
Quả là không sai, Hứa Kỳ Sâm tiến lên, cố gắng lục lọi những kí ức của bản thân khi viết bộ truyện này nhiều năm về trước.
Hứa Kỳ Sâm từng cố ý miêu tả cụ thể khu vực này, đồng thời viết cả mật mã mà Thạch Vĩ đã nhập khi muốn vào trong phòng thí nghiệm.
Với tư cách là tác giả nguyên tác, cuối cùng cậu cũng đợi được tới khoảnh khắc sử dụng bàn tay vàng nắm giữ kịch bản này.
Có điều cách đã nhiều năm, trí nhớ khá mơ hồ, Hứa Kỳ Sâm nhìn con số trên bàn phím, suy ngẫm một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thử một lần trước.
Nhấn tám con số.
Phát ra ba tiếng bíp bíp bíp liên tục.
Sai mật khẩu.
Hứa Kỳ Sâm hít một hơi thật sâu, nhớ lại lần nữa.
Thử lại một lần.
Vẫn sai.
Trong lòng bắt đầu hoài nghi, cảm xúc thấp thỏm làm dao động sự tự tin của cậu, cậu không thể sai thêm lần nữa, đây là cơ hội cuối cùng rồi.
Lúc này không thể hoảng loạn được.
Hứa Kỳ Sâm nhắm mắt lại, tưởng tượng lại khung cảnh mình ngồi trước máy tính gõ từng chữ.
[Hắn đi tới cuối hành lang, lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi áo blouse, tìm thấy chiếc chìa khóa thuộc về lỗ khóa nho nhỏ này dưới ánh đèn sáng trưng chói mắt.
Hắn cắm vào, xoay tròn, mở được chiếc nắp kim loại ra.
Vươn ngón tay, nhấn từng con số.
-------
Cánh cửa từ từ mở ra.]
Hứa Kỳ Sâm mở choàng mắt, bấm dãy số này.
Bíp.
Mật khẩu chính xác.
Cánh cửa bên trái chậm rãi mở ra trong nháy mắt, mọi thứ đúng như những gì Hứa Kỳ Sâm đã miêu tả.
“Tại sao cậu lại biết mật khẩu ở đây?” Ánh mắt Ninh Tranh cực kì sắc bén, cứ như muốn xuyên thấu người ta.
Từ nhỏ Hứa Kỳ Sâm đã sợ cảnh sát, nghe đối phương nghi ngờ như đang thẩm vấn bèn cười chột dạ, “Này, đây không phải trọng điểm mà…”
Trái lại, Mục Diêu mới là người nóng nảy, một tay kéo Hứa Kỳ Sâm sang bên cạnh mình.
“Anh dám động vào một sợi tóc của anh ấy xem! Tôi…”
Lời đe dọa còn chưa dứt đã nghẹn đứng trong cổ họng, ngay khoảnh khắc bắt gặp cảnh tượng ở đằng sau cánh cửa.
Hoặc là nói, cả ba người bọn họ sau khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt.
Đều kinh ngạc đến không thốt nên lời.