Lần đầu tiên Hứa Kỳ Sâm có cảm giác bất lực như vậy.
Trước đây khi đặt bút viết truyện, cậu đã suy nghĩ như thế nào khi viết kết cục như vậy chứ?
Hẳn là thấy rằng, tình yêu của bản thân đã quá mức tuyệt vọng.
Nếu như thương một người vĩnh viễn không thể nào thuộc về bản thân, chẳng bằng để người ấy chết đi trong câu chuyện của chính mình.
Ôm trong lòng suy nghĩ tăm tối đó đã thôi thúc cậu viết một cái kết bốc đồng như vậy.
Nhưng khi khoảnh khắc ấy thực sự đến rồi, đầu óc cậu lại hoàn toàn trống rỗng.
Hứa Kỳ Sâm quỳ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn người trước mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn dần trở thành một khuôn mặt khác trong nỗi đau đớn tột cùng.
Hai mắt đỏ tươi, răng nanh sắc nhọn đáng sợ, vết xước đỏ đậm hằn trên má.
Nhất định phải thất bại ở thế giới này sao?
Tiếng cười của Thạch Vĩ vang lên từ phòng giam chật chột.
“Tao đã chờ lâu như vậy, chỉ để được chứng kiến khoảnh khắc này!” Vẻ mặt hắn ta trở nên man rợ bởi niềm khát khao đến cùng cực, “Đây mới chính là sức mạnh mạnh mẽ nhất!”
Mục Diêu chầm chậm đứng lên, hai mắt đỏ sậm nhìn xuống Hứa Kỳ Sâm, trong mắt đã chẳng còn chút cảm xúc nào.
Như thể chưa từng quen biết cậu.
Đôi mắt trống rỗng và lạnh lùng ấy tựa một con dao đâm thẳng vào lồng ngực Hứa Kỳ Sâm không chệch một li.
Cậu không hiểu, vừa rồi bị bắt cóc bị thương nặng như vậy, nỗi đau đớn phải chịu lại chẳng bằng một phần vạn ánh mắt này.
Mình bị làm sao thế này?
Quá nực cười.
Mục Diêu chậm rãi vung tay phải lên, móng vuốt dính đầy máu tươi còn sắc bén hơn cả khi trước.
“Đi mau! Bây giờ cậu ta đã hoàn toàn mất trí rồi!”
Tiếng gào của Ninh Tranh cũng chẳng hề có tác dụng gì.
Đầu óc Hứa Kỳ Sâm hẵng còn rối bời, tất cả những hồi ức giữa cậu và Mục Diêu như tuôn trào ra ở bước ngoặt sinh tử này, gần như nuốt trọn lấy cậu.
[Đều là người trưởng thành cả rồi, chẳng lẽ anh chưa từng nói dối bao giờ sao?]
[Đàn anh, em say rồi…]
[Cảm ơn đàn anh đã chia vận may của anh cho em.]
[Em ngửi được mùi hương của anh.]
[Em nghe thấy tiếng anh cười.]
[Đừng giận em mà, không phải em đã… nhận trừng phạt rồi sao?]
[Em may mắn thật đấy.]
[Có chủ nhân tốt nhất trên thế giới này.]
Tất cả những lời nói, nụ cười Mục Diêu dành cho cậu được tái hiện lại, như một cuộn phim đã hỏng, từng khung hình bắt đầu trở nên lộn xộn.
Hứa Kỳ Sâm hỏi trong lòng.
“, nếu nhiệm vụ thất bại, tôi sẽ chết, đúng không?”
Không nhận được hồi đáp.
Hứa Kỳ Sâm đứng dậy.
“Không sao, nếu như chủ thể ý thức của tôi có thể chết cùng một chỗ với người ấy, cũng không tệ chút nào.”
Dù sao cũng còn tốt hơn kết thúc ban đầu là sống cô độc một mình rất nhiều.
Thấy Hứa Kỳ Sâm từng bước đi về phía Mục Diêu đã hoàn toàn hóa thú, Ninh Tranh giương súng lên, “Cậu điên rồi à? Cậu ta căn bản không còn nhận ra cậu nữa rồi!”
Hứa Kỳ Sâm nhìn Ninh Tranh, “Anh đưa Tiểu Thương rời khỏi đây đi.”
Ngón tay Ninh Tranh thủ chặt cò súng.
“Đừng nổ súng.” Đôi mắt Hứa Kỳ Sâm đỏ hoe, thanh âm dịu dàng lẫn cùng sự thê lương khó lòng tả xiết.
“Xin anh.”
Ninh Tranh nhìn Hứa Kỳ Sâm cũng trở nên mất lí trí theo, nghiến răng bỏ súng xuống, nhặt lại sợi dây thép kia lên, trói chặt lấy Mục Diêu vẫn còn chưa phát động tấn công, nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ hành động này cũng chỉ như muối bỏ biển khơi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Mục Diêu bị từng vòng dây trói chặt nổi giận gầm lên một tiếng, thẳng thừng bẻ đứt sợi dây thép.
Dường như hành động này đã châm ngòi phẫn nộ trong lòng Mục Diêu.
Hắn vung móng vuốt về phía Ninh Tranh không chút nể nang, mặc dù Ninh Tranh đã cố gắng né tránh hết sức, cánh tay trái vẫn trúng vết thương, máu chảy vài đường lập tức nhuộm đỏ áo sơ mi, nhưng Ninh Tranh cũng đá một cước vào bụng Mục Diêu, khiến hắn phải lùi về sau vài bước dưới nguồn sức lực mạnh mẽ.
Mục Diêu bị điều khiển bởi thuốc đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa, từ trong cuống họng phát ra thanh âm phẫn nộ, gần như muốn xé xác người trước mắt.
Mặc dù kinh nghiệm chiến đấu với quái thú của Ninh Tranh vô cùng dày dặn, song dẫu sao vẫn là người bình thường, lúc hai người đối đầu vẫn chiếm thế bất lợi.
“Đội trưởng Ninh, nếu như ngày đó anh chịu hợp tác với chúng tôi một cách đàng hoàng thì sao có thể đi tới kết cục ngày hôm nay cơ chứ?”
Từng câu nói của Thạch Vĩ khiến Ninh Tranh căm ghét tới cùng cực, đòn tấn công của Mục Diêu quá nhanh, anh ta không thể né tránh kịp.
Móng vuốt sắc bén lao ngay tới trước mắt, Ninh Tranh nắm chặt lấy cổ tay hắn, nhưng chênh lệch sức mạnh giữa hai người quá lớn, anh ta thực sự sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Vốn cứ ngỡ rằng lần này sẽ không thể tránh khỏi.
Nhưng điều không thể ngờ tới nhất chính là Hứa Kỳ Sâm lại ôm lấy eo Mục Diêu từ đằng sau, gào thật to với anh ta: “Mau đưa Tiểu Thương đi đi!”
Sự chú ý của Mục Diêu lập tức dồn cả vào hành động ngăn giữ mình lại của Hứa Kỳ Sâm, hắn gầm thét như một con thú hoang, vung móng vuốt sắc lẹm qua cánh tay Hứa Kỳ Sâm.
Cơn đau dữ đội đột ngột xuất hiện, nhưng Hứa Kỳ Sâm cứ như bị quỷ ám, nhất quyết không chịu buông tay ra.
“Mục Diêu à…”
Tiếng cười của Thạch Vĩ sắc bén chói tai, cứ như đang chứng kiến bộ phim hài buồn cười nhất.
“Cưng cho rằng nó còn biết cưng là ai đấy à? Bây giờ ở trước mặt nó, cùng lắm cưng cũng chỉ là một con mồi thôi! Chúng mày không đứa nào thoát được đâu! Giết đi! Giết hết bọn chúng đi ha ha ha!”
Mục Diêu thoát khỏi sự ngăn trở của Hứa Kỳ Sâm, quay người, quan sát Hứa Kỳ Sâm bằng đôi mắt trống rỗng mà ngập tràn vẻ giết chóc.
Nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Mục Diêu ơi…”
Đến tận khi bộ vuốt sắc kia lóe lên, đâm xuyên vai trái của cậu.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ là, anh không tin đâu.
Cũng không cam lòng.
Hứa Kỳ Sâm cong khóe môi không chịu khuất phục, nắm lấy cổ tay Mục Diêu, ngón tay lành lạnh có thể cảm nhận được cả mạch đập nóng ấm chẳng dứt của đối phương.
Dùng sức, rút mạnh tay hắn ra.
“Em thích anh mà, phải không?”
Mùi máu tanh nồng nặc.
Hành động của Mục Diêu hơi khựng lại, khẽ cau mày, hai mắt đỏ tươi thoáng mê man.
Hứa Kỳ Sâm đến gần hơn một bước.
Mục Diêu cảm nhận được khoảnh cách an toàn bị phá vỡ lần nữa nảy sinh sát ý, nhưng rồi lại bị cậu đột ngột ôm lấy.
“Em thích anh mà, em sẽ không quên anh đâu.”
Dù có thế nào cậu cũng không cam lòng.
Người này đã không còn nghe thấy lời cậu nói nữa rồi.
Nếu như sớm hơn một chút thì tốt biết bao.
Sớm hơn một chút nữa thôi.
Cảm nhận được da thịt trên cánh tay mình bị đầu vuốt sắc nhọn kia cào xuyên qua, dòng máu nóng ấm chảy tràn.
“Anh là chủ nhân của em mà.”
Giọng nói của Hứa Kỳ Sâm vẫn cứ kiên định lạ thường.
“Nên là, dù có ra sao đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bỏ rơi em đâu.”
Cảm giác đau đớn khi bị đâm xuyên qua khiến cánh tay Hứa Kỳ Sâm không kìm nổi run rẩy, cậu gắng gượng duỗi từng đầu ngón tay co quắp lại theo bản năng vì đau buốt.
Khẽ xoa lưng Mục Diêu từng chút một, vừa chật vật vừa dịu dàng.
“Ngoan.”
Hứa Kỳ Sâm cắn răng thật chặt, Mục Diêu gần như điên cuồng vẫn không từ bỏ ý định thoát ra khỏi cậu.
“Chúng mình có thể trở về nhà sớm thôi.”
Đau quá.
“Đợi về rồi… Anh sẽ nấu đồ ăn thật ngon cho em, muốn ăn gì cũng nấu cho em.”
Cậu chậm rãi vươn tay lên, nhẹ nhàng xoa sau gáy Mục Diêu.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đã bị sự điên loạn nuốt chửng.
“Rõ ràng biết hối hận là cảm xúc vô dụng nhất của con người, thế nhưng anh vẫn rất hối hận, hối hận vì từng quyết định râu ria, hối hận vì từng khuyết thiếu không hoàn hảo của bản thân, thế nhưng giờ đây anh mới biết, tất cả những điều đó nào có hề gì.”
Cảm nhận được móng vuốt đâm xuyên qua da thịt nơi cánh tay.
Mùi máu ngày càng nồng nặc.
“Điều anh hối hận nhất chính là đã không nói cho em biết.”
“Anh thích em nhiều như thế nào.”
Mùi máu.
Trái tim chấn động kịch liệt, như nôn nóng không chờ được khát khao muốn thoát khỏi khỏi thể xác đã không còn chút ý thức nào.
Phạm vi tầm nhìn nhòe mờ đẫm sắc đỏ tươi bắt đầu dần được khôi phục.
“Máu…”
Hứa Kỳ Sâm nhíu mày.
Là do mất máu quá nhiều nên xuất hiện ảo giác sao?
Cảm nhận được đôi tay đang giữ lấy hai tay mình bắt đầu run rẩy vô cớ.
“Máu… Máu của… đàn anh…”
Không phải là ảo giác!
Mục Diêu nghiến răng nghiến lợi thốt nên từng chữ, cực kì khó nhọc.
Rõ ràng đã bị khống chế.
Rõ ràng đã không còn là chính mình.
Thế nhưng vẫn bừng tỉnh chỉ bởi ngửi được mùi máu tươi của cậu, tựa như một phản xạ có điều kiện.
Hứa Kỳ Sâm giãy dụa, hôn người trước mặt.
Điên cuồng mà tỉnh táo.
Thống khổ cùng an lòng.
Cuối cùng hòa lẫn trong khoảnh khắc này.
Có nghe thấy không em?
Từng dòng máu sôi trào trong anh đều đang gọi tên em.
Hy vọng em có thể nhớ lại anh.
Đối diện với con ngươi đỏ tươi dần sáng trong trở lại.
Phản chiếu được hình bóng của bản thân.
Cơ thế cứng ngắc chầm chậm mềm mại, cặp móng vuốt vốn không chút do dự khi trước cuối cùng cũng từ từ thoái hóa, rút ra khỏi cánh tay đã đầy rẫy vết thương.
Được cứu rồi sao? Cuối cùng.
Khoảnh khắc các dây thần kinh được thả lỏng, cậu mới phát hiện ra mình thật sự đã chảy quá nhiều máu, tầm mắt cũng bắt đầu nhòe đi.
Vào lúc không còn chống đỡ nổi nữa, được người kia ôm trọn vào lòng.
“Đàn anh… Đàn anh!”
“Xin lỗi, em xin lỗi…”
Hứa Kỳ Sâm yếu ớt ngẩng đầu lên.
“Em không sai mà.”
Khẽ chạm lên vết tích quái thú dần dần phai nhạt trên má Mục Diêu.
“Yên tâm, lời anh đã nói ra sẽ không thay đổi đâu.”
Anh vẫn thích em mà.
Dù em có như thế nào đi chăng nữa.
“Không thể… Không thể nào như vậy được! Không một con quái thú nào có thể kháng cự lại thuốc của tao, nó không thể nào vẫn còn ý thức được!”
Tai nghe bên trai của Ninh Tranh truyền đến âm thanh.
“Mau rời khỏi đó đi.
Người của Cục quản lí dị biệt sắp tới rồi.”
Thạch Vĩ nhân lúc hỗn loạn mở cửa ra, bị Ninh Tranh đạp một cước chẳng chút nể nang va thẳng vào tường, bóp chặt cổ, “Thứ cặn bã như mày, có chết một vạn lần cũng không đáng tiếc.”
“Nhưng giết mày chỉ làm bẩn tay tao.” Ninh Tranh lấy còng tay giắt sau lưng, còng hắn ta vào băng thí nghiệm trong chính căn phòng giam đã nhốt Dư Thương.
“Không thể nào… Tuyệt đối không thể như vậy được! Tại sao nó vẫn còn lấy lại được ý thức của bản thân!”
“Mày có biết cái gì gọi là lòng tin không?”
Là thứ có thể phá vỡ mọi sự tù đày, là thứ ăn sâu bén rễ, khắc ghi trong máu thịt.
Nhìn thấy vẻ khó hiểu của đối phương, Ninh Tranh dùng một tay bổ sau gáy hắn, khiến tên rác rưởi này hoàn toàn ngậm miệng lại.
Hoàn thành mọi việc gọn gàng và nhanh chóng, anh ta bước tới góc phòng bế Dư Thương lên, hô to về phía Mục Diêu, “Chó điên, đừng có lằng nhằng nữa, đi theo tôi mau lên.”
Dọc đường đi Ninh Tranh vừa chỉ thị cho người trong tai nghe, vừa dẫn bọn họ rời khỏi nơi này, quay trở lại nhà máy lúc ban đầu vào.
“Lên xe.”
Mãi đến khi ngồi vào trong xe, Mục Diêu mới hoàn toàn tỉnh táo.
Ninh Tranh lấy một hòm cứu thương trong cốp xe ra, “Băng bó cho cậu ấy đi mau lên.” Nói rồi đặt Dư Thương ngồi ở ghế phụ, vén tóc cậu bé ra sau tai, còn mình ngồi vào ghế lái.
Mục Diêu cúi đầu, nhìn hai bàn tay ướt đẫm máu tươi của mình, một loại cảm giác căm ghét bản thân không nói nên lời như một đôi tay vô hình kéo cả người hắn xuống bùn lầy.
Càng lún càng sâu, chẳng thể kêu cứu.
Bỗng nhiên, một bàn tay lành lạnh nắm lấy tay hắn.
Vội né tránh theo bản năng.
Mục Diêu nghiêng đầu, bắt gặp gương mặt nhợt nhạt của Hứa Kỳ Sâm nở một nụ cười dịu dàng.
“Mau băng bó giúp anh đi.” Giọng cậu vương vất hơi thở mỏng manh, tưởng như chỉ là điều hư ảo.
Mục Diêu cau mày, tay run run, chầm chậm mở từng khuy áo sơ mi trên người Hứa Kỳ Sâm, gắng gượng dằn nén cảm xúc phức tạp trong lòng, trầm mặc xử lí miệng vết thương trên người cậu.
Không biết có phải do di chứng của thuốc hay không.
Mỗi một vết cắt lọt vào trong tầm mắt, hắn lại có cảm giác như thể những vết thương này đang không ngừng khắc thật sâu vào trái tim mình bằng nỗi đau đớn gấp mấy chục lần như thế.
Hết nhát này tới nhát khác, khoét sống ở ngay mặt trên.
Cho tới lúc nhìn thấy vai trái của người kia, đôi tay không ngừng run rẩy cuối cùng cũng ngừng lại.
Từng giọt nước mắt đã bị kìm nén quá lâu phá tan hàng phòng ngự.
Mục Diêu gục đầu, cắn răng thật chặt, trên trán nổi hằn gân xanh.
Không muốn để cho bất kì ai nhìn thấy cả.
Đây là lần đầu tiên Hứa Kỳ Sâm thấy hắn khóc.
Thành thật mà nói, bắt Mục Diêu làm việc này thực sự quá tra tấn.
Hứa Kỳ Sâm vất vả vươn tay, lần tìm một miếng bông băng, dùng sức băng chặt lên vai trái của mình.
Sau đó theo đà ngả vào trong lòng Mục Diêu.
Cảm nhận được nước mắt của hắn rơi trên gương mặt mình.
Kìm lòng không đặng, khẽ nở nụ cười.
“…Buồn cười lắm à?”
Hứa Kỳ Sâm vòng tay phải qua người Mục Diêu.
“Không buồn cười.”
“Vậy anh vui cái gì?”
“Không có gì.”
Mục Diêu rầu rĩ kêu một tiếng đầy bất mãn, xen lẫn với giọng mũi sau khi khóc xong.
Hứa Kỳ Sâm thì thầm nhắc hắn.
“Ôm anh đi.”
Cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc trong lòng đối phương, Hứa Kỳ Sâm có một niềm thỏa mãn vô cùng lớn lao.
Người ta nói, “sợ bóng sợ gió” chính là từ ngữ tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Nhưng lúc này đây cậu lại phát hiện ra, dường như “sống sót sau tai nạn” còn hạnh phúc hơn cả thế.
Xe đột ngột phanh gấp.
Mục Diêu giây trước vẫn còn là cún con nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm đau đớn vì vết thương bị va đụng, sắc mặt lập tức thay đổi, đỡ lấy người bên cạnh, “Anh có biết lái xe không đấy?”
Ninh Tranh bình tĩnh mở miệng, “Biết hơn loại chó điên nhà cậu.”
Hai người kia thực sự…
Bỗng nhiên, một giọng nói mềm mại vang lên.
“Tiểu Thương?”
Ninh Tranh lập tức dừng đấu võ mồm với Mục Diêu, nhìn sang Dư Thương ở bên cạnh.
Tiểu Thương vừa tỉnh dậy đã lập tức trở nên hoảng loạn, không ngừng lùi về phía cửa xe, miệng liên tục lẩm bẩm, “Đừng tới, đừng tới đây!”
“Tiểu Thương, Tiểu Thương, tôi là Ninh Tranh…”
Nghe thấy cái tên này, động tác của Tiểu Thương hơi ngừng lại, ánh mắt không ngừng né tránh bắt đầu tập trung lại.
Là khuôn mặt của Ninh Tranh.
Dụi dụi hai mắt, xác nhận lại một lần nữa.
Không sai, là Ninh Tranh thật!
Cậu bé bật khóc ôm choàng qua cổ Ninh Tranh, nức nở không ngừng.
“Được rồi, không sao nữa mà.” Ninh Tranh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tiểu Thương, “Xem sau này em có còn dám chạy đi lung tung nữa không.”
Tiểu Thương càng khóc càng lớn tiếng, “Không dám, sau này em không dám nữa.”
Hứa Kỳ Sâm ôm lấy vai trái, không nhịn được mà cười rộ lên.
Tiểu Thương nước mắt nước mũi tèm lem bấy giờ mới phát hiện ra trong xe còn người khác, lập tức buông Ninh Tranh ra, quay đầu nhìn người ở phía sau.
Có Mục Diêu hai mắt đỏ hồng.
Và Hứa Kỳ Sâm chằng chịt vết thương.
“A Diêu… Đàn anh…”
Vẻ mặt Tiểu Thương như mắc nghẹn, chần chừ một chút rồi quay người núp sau ghế ngồi đằng trước, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hứa Kỳ Sâm dịu dàng hỏi: “Tiểu Thương, em không sao chứ?”
Tiểu Thương co hai chân lên ghế ngồi, vùi kín đầu trong đầu gối, lí nhí trả lời: “Không sao ạ…”
“Vậy thì tốt rồi.”
Ánh nắng mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ kính, khúc xạ thành sắc vàng ươm rực rỡ tươi đẹp, là màu của mùa thu.
Tâm trạng bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm lạ.
Hứa Kỳ Sâm lặng lẽ vươn tay ra, nắm lấy tay Mục Diêu, mười ngón đan xiết.
Lần này, cuối cùng người kia không trốn tránh nữa.
Ninh Tranh dừng xe dưới tầng khu dân cư, may mà xung quanh chỉ có lác đác vài người, bằng không bắt gặp dáng vẻ nhếch nhác của cả hai người, e là sẽ kéo cả đám đông vây lại xem.
“Tôi đưa em ấy đi bệnh viện.” Ninh Tranh đứng cạnh cửa xe.
Tiểu Thương ló nửa cái đầu ra, nhấn mạnh, “Đến chỗ của bác sĩ Trương.”
“Biết rồi mà.”
“Đàn anh, hai người cẩn thận nha.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu với cậu bé, mỉm cười.
Hai người trầm mặc bước trên con đường về nhà.
Cái nóng gay gắt của mùa hạ từng sinh sôi như giấu cả trong những chiếc lá úa vàng rơi xuống, giẫm chân lên nghe cả tiếng sột soạt giòn rụm, hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể.
Người đi đằng trước bỗng nhiên ngồi xổm xuống.
“Em cõng anh đi.”
Hứa Kỳ Sâm theo bản năng định hỏi tại sao, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra ngoài miệng, chỉ dùng hành động như một cách chấp nhận lời đề nghị.
Lưng hắn rất rộng rãi, rất ấm áp, khẽ đung đưa theo từng bước chân nhịp nhàng, khiến Hứa Kỳ Sâm hơi buồn ngủ.
Theo thói quen vùi đầu trong cổ người kia, dụi dụi, tìm cho mình vị trí thoải mái nhất.
“Hoa quế nở rồi.”
Giọng nói của Hứa Kỳ Sâm hòa lẫn trong làn gió trong veo, mềm mại, tựa như khuôn mặt đang dán sát trong hõm cổ Mục Diêu.
“Ngọt quá, em có ngửi thấy không?”
“Ừm.”
Về đến nhà, cuối cùng cũng cảm thấy thực sự được cứu sống, Hứa Kỳ Sâm ngồi trên ghế sô pha, đương phiền muộn mình nên đi tắm rửa, nhưng cậu thì lại rất sợ đau.
Mải đấu tranh liên tục trong suy nghĩ, Mục Diêu chợt quỳ trên mặt đất ôm lấy cậu.
Y như một đứa trẻ con, vùi đầu vào bên hông.
Giọng hắn hơi do dự, khiến Hứa Kỳ Sâm chợt nghĩ tới cảnh tượng mới chứng kiến khi nãy.
Một chiếc lá không xanh cũng chẳng vàng, không cam lòng trở nên điêu tàn như vậy, dưới sự truy đuổi của gió cứ mãi xoay tròn thật nhiều vòng, mà nhất định không chịu đáp xuống mặt đất.
“Em… Lúc em bị khống chế, có phải anh đã nói gì đó với em không?”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người.
Chẳng lẽ…
“Em nghe thấy à?”
Mục Diêu rầu rĩ mở miệng, “Đứt quãng thôi, cảm giác xa xôi lắm, em biết đó là giọng nói của anh, nhưng lại sợ rằng chỉ là ảo giác của riêng mình.”
“Vậy em nghe được những gì?”
Mục Diêu ngẩng đầu lên, không nói gì, trên khuôn mặt vẫn còn vết tích quái thú chưa biến mất hoàn toàn chợt thoáng qua nỗi đau đớn khó lòng phát hiện ra.
Một lát sau, vẫn quyết định trả lời.
“Nghe thấy hối hận, còn cả rất thích.”
Hắn rũ mắt xuống, lông mi khẽ rung.
“Anh sớm đã biết em thích anh rồi, đúng không?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn, gật đầu.
Giọng hắn như sắp khóc, trước khi nói ra câu tiếp theo phải hít sâu một hơi, nom không khác gì chú cún con biết mình sắp bị chủ nhân bỏ rơi.
“Có phải anh hối hận vì bị người như em thích không?”
Cậu chợt phát hiện ra, đặt câu cũng là một bộ môn nghệ thuật có vô vàn ý nghĩa.
Hối hận.
Rất thích.
Hai từ ngữ tưởng chừng chẳng hề liên quan gì đến nhau, vậy mà lại được tiềm thức chôn sau trong trí não phó thác cho một mối quan hệ khác nhau một trời một vực.
Hứa Kỳ Sâm đột nhiên nảy sinh hứng thú đùa dai, lựa chọn trả lời bằng một câu khẳng định.
“Đúng vậy, hối hận chết đi được.”
Cảm tưởng như, ngọn lửa cuối cùng nhen nhóm nơi đáy mắt hắn lập tức bị dập tắt hoàn toàn.
“Được em thích vui gì hết, nên là anh quyết định rồi.”
“Anh sẽ thích em.”
Mục Diêu những tưởng bản thân nghe lầm, ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt kinh ngạc.
Hứa Kỳ Sâm cong môi, cúi đầu.
Một lần nữa, hôn lên môi hắn.
Phải làm sao để em hiểu được rõ ràng bây giờ.
Rằng em không tổn thương gì anh hết.
Em xứng đáng được chiếm hữu tất thảy mọi điều từ anh mà.
Đúng là còn khiến cậu tuyệt vọng hơn cả đề toán học khó nhằn nhất, không có bất kì ngôn từ nào xua tan được hoàn toàn nỗi bất an thấp thỏm trong lòng những người đang yêu nhau, cậu vắt óc ra cũng chỉ có thể nghĩ được một nụ hôn mà thôi.
Hứa Kỳ Sâm hôn rất lướt, rất nhẹ, cảm xúc mềm mại an ủi lẫn nhau, tựa như một đốm lửa nhỏ lần nữa cháy lan khắp vùng đồng quê hoang vu.
Mục Diêu quỳ trên mặt đất đứng dậy mà không dừng lại nụ hôn, nhẹ nhàng đẩy Hứa Kỳ Sâm ngã ra ghế sô pha.
Hành động đổi khách thành chủ nhanh như cắt, Hứa Kỳ Sâm trở tay không kịp.
Bàn tay kín đầy vết thương của Mục Diêu vuốt ve khuôn mặt cậu rất đỗi dịu dàng, dọc theo từng mạch đập nhảy thình thịch không ngừng trên cổ, xoa nhẹ xuống xương quai xanh.
Hãm sâu bên trong, không hề hay biết.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ xát nơi khe giữa hai hàm răng, trong nháy mắt buông lỏng cảnh giác, đối phương đột ngột tấn công, xâm chiếm, quấn trọn lấy đầy ướt át mà không hề có sự báo trước, đoạt lấy cả hơi thở lẫn nhịp tim.
Vết thương thoang thoảng mùi tanh ngọt như một vòng khói thuốc chầm chậm tản ra, hòa lẫn trong nụ hôn đầy kích động.
Khi anh biết trước kết cục xấu nhất vào thời điểm nguy hiểm nhất, suy nghĩ trong đầu không phải là làm sao để được cứu thoát bây giờ.
Mà là, nếu có thể chết đi cùng em, cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Nhưng giờ đây, có thể cùng nhau sống sót, cùng nhau trải qua cuộc sống bình yên không có gì mới lạ, cùng nhau chứng kiến mùa hạ này đi qua.
Cùng nhau ngủ chung, cùng nhau dùng bữa.
Trong đêm đông lạnh giá, em có thể cuộn mình trong ổ chăn dày, dành cho anh chỗ nằm ấm áp nhất.
Anh có thể ăn hết đống ớt xanh cả đời này em không thể ăn được.
Nghĩ đến những điều ấy, anh lại cảm thấy rằng.
Còn sống thật tốt biết bao.