Thấm thoắt đã qua hơn một nửa quãng thời gian huấn luyện quân sự.
Hầu như đều là bạn đồng trang lứa, chỉ nhờ những giờ nghỉ giải lao nói chuyện phiếm mà phần lớn học sinh trong lớp đã quen thân, kết bạn với nhau, ngoại trừ Hứa Kỳ Sâm vẫn một mình không giao lưu gì với ai.
Dường như mối liên hệ duy nhất của cậu với cái lớp này chỉ có Hạ Tri Hứa mà thôi.
Một lần nọ Hạ Tri Hứa lại định chạy đến trước mặt Hứa Kỳ Sâm để vặn nắp bình nước cho cậu, Trần Phóng cuối cùng cũng đuổi kịp hắn.
“Thằng nhóc này, mấy hôm nay mày làm cái gì thế?” Trần Phóng nhanh như cắt kéo hắn lộn lại, Hạ Tri Hứa ngửa kềnh ra đất, mũ cũng lộn tung.
“Có làm gì đâu.” Hạ Tri Hứa ngồi xuống đất, cúi xuống phủi cỏ trên đầu rồi đội mũ lên.
“Đâu cái đéo, tao nhìn thấy rồi, mày cứ rảnh ra là lại xáp tới gần Hứa Kỳ Sâm, sao trước đây tao không phải hiện ra mày là người nhiệt tình như thế nhỉ?” Trần Phóng huých cánh tay Hạ Tri Hứa.
“Tao vốn dĩ là thế mà.” Hạ Tri Hứa lười giải thích, “Nếu không sao anh em chúng ta lại thân thiết thế này được.”
“Bớt đi, tao chưa thấy mày quan tâm nữ sinh nào đến vậy đâu.
Sao thế, mày nợ tiền Hứa Kỳ Sâm à?” Trần Phóng vỗ ngực đầy trượng nghĩa, “Nợ bao nhiêu, tao trả giùm mày phần số lẻ!”
Hạ Tri Hứa lườm cậu ta, bứt một ngọn cỏ trên nền đất, “Tao thấy cậu ấy tốt lắm mà.” Hắn suy nghĩ xem nên giải thích với Trần Phóng thế nào, “Cảm giác cậu ấy từng trải qua một số chuyện không vui nên muốn giúp đỡ cậu ấy một chút.”
Trần Phóng sờ tay lên ngực trái Hạ Tri Hứa, “Nào nào, để tao sờ xem lương tâm của mặt trời nhỏ nhà chúng ta nào.” Hạ Tri Hứa đập vào tay cậu ta, “Biến sang bên kia! Đừng có làm người ta buồn nôn.”
Nhốn nháo một hồi, giờ Hạ Tri Hứa mới nhìn về phía Hứa Kỳ Sâm, đối phương đang bất động nhìn lên bầu trời xa xăm, trên mặt viết đầy tâm sự.
Hết thười gian nghỉ ngơi, huấn luyện viên không tập trung cấp tốc huấn luyện nữa mà tập hợp cả đội lại, chắp tay sau lưng đi vòng quanh đội hình phalanx của lớp - hai vòng, nói, “Ngày kia là hội diễn quân sự, các lớp phải tiến hành biểu diễn thành quả tập huấn luyện quân sự của mình, sĩ số lớp các em đang không được phù hợp, bị thừa một người.”
Trong hàng phalanx bỗng có tiếng nam sinh vang lên, là Lý Minh, cậu chàng hoạt bát và hay pha trò cười, “Báo cáo, thưa huấn luyện viên, em có cách.”
“Cách gì?”
“Không để Hứa Kỳ Sâm ra sân nữa, lớp người ta chỉnh tề ngay ngắn lớp mình lòi ra một người bó bột tay trông rõ ràng lắm, như thế thì vừa đẹp rồi.”
Lời nói không dễ nghe chút nào, nhưng đúng là sự thật.
Một viên đá làm dậy sóng cả hồ, học sinh trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán.
“Tớ thấy như vậy không ổn lắm đâu…”
“Cậu ấy đang tập rất nghiêm túc mà.”
“Nhưng đúng là trông rõ quá còn gì.”
Hạ Tri Hứa nhìn cậu trai đằng trước cúi đầu xuống, lập tức giơ tay lên, “Huấn luyện viên, em thấy có thể để một bạn đứng lên trước làm mẫu, giống như chỉ huy dàn nhạc ấy ạ, như vậy không phải vừa đủ sao? Hơn nữa em thấy một thành viên bị thương cũng đâu phải là chuyện gì không tốt, có khi còn thể hiện được rằng lớp chúng ta cực kì kiên trì đấy chứ?”
“Nói cũng đúng…”
“Đúng vậy, em ủng hộ Hạ Tri Hứa.”
Trong lúc mọi người bàn tán, Hứa Kỳ Sâm mở miệng, “Huấn luyện viên Dương, loại em ra đi.” Cậu đi ra khỏi hàng, “Em đứng trong hàng lúc biểu diễn sẽ rất dễ chú ý tới, phá hoại tính thẩm mĩ của đội hình phalanx, em thấy bỏ em ra vẫn là tốt hơn.”
Hạ Tri Hứa nhíu mày, vừa định mở miệng thì bị huấn luyện viên ngắt lời, “Thế thì cứ như vậy trước đi đã.” Ông quay người nói với Hứa Kỳ Sâm, “Vốn dĩ em cũng là người bệnh, mấy ngày nay đã tập luyện rất nghiêm túc rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, lùi ra sau hai bước ngồi xuống dưới đất.
Biểu cảm của cậu chẳng có vẻ gì tiếc nuối, vẫn y như mọi ngày – không nhìn ra được đang vui hay đang buồn.
Nhưng Hạ Tri Hứa rất khó chịu, cứ như thể người bị bắt rời khỏi đội hình lớp là bản thân hắn vậy.
Hôm sau, Hứa Kỳ Sâm vẫn đến sân thế dục đúng giờ, tham gia chạy bộ khởi động và các bài huấn luyện căn bản, đến lúc tập đội hình phalanx, cậu tự giác rời khỏi hàng, ngồi một mình một bên xem mọi người tập.
Hạ Tri Hứa thì không bình thường được như thế, sau khi về nhà, hắn không ngừng nghĩ về chuyện biểu diễn theo đội hình phalanx, lăn qua lăn lại trằn trọc suốt cả đêm, sáng lại dậy sớm, tinh thần rất tệ.
Lúc huấn luyện, hắn không sao kiểm soát được ánh mắt của mình, cứ liên tục nhìn về phía Hứa Kỳ Sâm, cũng vì vậy mà bất cẩn bước nhầm chân bị huấn luyện viên giáo huấn một trận, “Hạ Tri Hứa! Cậu làm sao thể, cậu nhìn lại cho tôi xem cậu đi cái kiểu gì thế này, còn không theo kịp cả người đang bị thương!”
Hạ Tri Hứa hô to xin lỗi huấn luyện viên, trong lúc tiếp tục tập luyện, hắn bỗng nghĩ ra gì đó, liếc mắt nhìn nam sinh cùng hàng, đi chưa được mấy bước, hắn bắt đầu đi chệch bước với người khác, cuối cùng trở thành tay chân cùng đưa lên.
“Hạ Tri Hứa! Cậu dừng lại cho tôi!”
Bị huấn luyện viên chỉ điểm thẳng tên, hắn đứng khựng lại với vẻ mặt rất đàng hoàng.
Huấn luyện viên đi tới trước mặt hắn, “Rốt cuộc là cậu bị làm sao?”
Hạ Tri Hứa lí nhí: “Tối qua ở nhà em bị té ngã, chắc là bị đập vào tiểu não rồi… Cả ngày nay em cứ thấy tay chân không thể nào phối hợp nhịp nhàng được ấy ạ…”
Huấn luyện viên Dương lườm hắn: “Cậu coi tôi là đứa trẻ con ba tuổi à? Ngồi xổm xuống! Tay ôm đầu! Nhảy ếch từ đây đến khung thành đối diện rồi lại nhảy về!”
Sân thể dục rộng lớn như thế, nhảy ếch qua lại giữa hai khung thành, học sinh trong lớp ai ấy đều hít hơi thật sâu.
Trái lại, Hạ Tri Hứa chẳng hề gì, lập tức ngồi xổm xuống bắt đầu nhảy ếch tới khung thành phía đối diện.
Huấn luyện viên càng nghĩ lại càng tức, “Mấy cô mấy cậu khỏi tập nữa, nhìn sang các lớp bên cạnh xem người ta luyện thế nào, giơ tay lên là thẳng tắp, đến giờ này rồi mấy cô cậu còn lề mà lề mề, hết sức chậm chạp, cứ chờ đứng hạng nhất từ dưới lên đi, lại còn là lớp chọn đấy! Có xấu hổ không cơ chứ!”
“Huấn luyện viên, lớp khác đều có người đứng trước làm mẫu mà, bọn em không thể có một người được ạ?”
“Đúng vậy ạ, có lúc căng thẳng quá không nắm được tình hình, có người đứng trước thì tiện hô nhịp…”
Các học sinh khác cũng bắt đầu phụ họa.
“Được rồi! Im hết cho tôi.” Huấn luyện viên Dương đi qua đi lại, “Lớp phó thể dục, em lên đứng đầu đi, nhớ hô bắt nhịp.
Mấy cô cậu còn không tập được cho tử tế nữa thì đi ra nhảy ếch cùng Hạ Tri Hứa đi.”
Cứ tưởng nhảy ếch chỉ là chuyện nhỏ, nào ngờ còn chưa nhảy được met, hai đùi Hạ Tri Hứa đã bắt đầu đau nhức không chịu được, hắn vừa chực quay đầu lại nhìn thì bị huấn luyện viên túm lại chỗ: “Nhìn cái gì mà nhìn! Muốn thêm một vòng nữa đúng không?!”
Hạ Tri Hứa vội quay phắt đầu lại, vòng hai tay sau gáy, tiếp tục vật vã nhảy về phía trước.
Mười mấy lớp tập trên cùng một sân thể dục, Hạ Tri Hứa cứ thể nhảy qua khắp mặt sân, bị đám con gái lớp khác đứng xung quanh nhìn theo.
“Đây không phải cậu bạn mới lên phát biểu đại diện học sinh khóa mới sao?”
“Thật sự đấy, trời ơi, nhìn gần đẹp trai quá…”
Quá là xấu hổ rồi.
Hạ Tri Hứa cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, cố tỏ ra không nghe thấy gì hết, vùi đầu cắn răng nhảy về phía trước, vất vả mãi mới nhảy đến trước khung thành, Hạ Tri Hứa vừa định đứng lên đã nghe thấy tiếng hô của huấn luyện viên vọng về phía mình từ đằng xa: “Không cho đứng lên! Ngồi xổm thế nhảy về!”
Thầy là hung thần đấy à? Trán Hạ Tri Hứa ròng ròng mồ hôi, hai chân vừa nhức mỏi vừa sưng phù như bị rót đầy chì, mỗi bước nhảy đều phải cố dồn lực lâu thật lâu.
Đội hình lớp - dần dần đi vào quỹ đạo, ngăn nắp và có trật tự, không biết bởi vì có lớp phó thể dục đứng trước làm mẫu hay vì hiệu ứng giết gà dọa khỉ của huấn luyện viên với Hạ Tri Hứa, đám học sinh trở nên đàng hoàng hơn rất nhiều,
Nhìn lớp phó thể dục đứng đầu và đội hình phalanx ngay ngắn trật tự ở phía sau, Hạ Tri Hứa càng nhảy càng thấy khó chịu, ban đầu hắn định để mình mất quyền tham gia đề cho Hứa Kỳ Sâm quay về hàng.
Nhưng bây giờ thì sao, xôi hỏng bỏng không.
Không dưng mình phải ngồi nhảy ếch qua qua lại lại thì thôi, Hứa Kỳ Sâm lại cũng chẳng được quay về đội hình.
Làm mẫu làm gì không biết.
Hạ Tri Hứa cực kì bất mãn, hắn nghiến răng nhảy lên trước, nhưng vì thực sự mệt quá rồi nên chẳng còn chút sức nào.
Hắn cúi đầu nhìn hai chân mình đã bắt đầu run rẩy.
Rồi thất vọng ngẩng đầu lên, hắn phát hiện ra Hứa Kỳ Sâm nãy giờ ngồi nhìn đội hình lớp vừa quay người sang.
Quay mặt về phía mình.
Bóng vành mũ đổ che khuất hai mắt, không sao nhìn rõ được vẻ mặt.
Cậu duỗi hai chân lên bãi cỏ, tay trái bị thương để trên đầu gối, lẳng lặng nhìn về phía khung thành.
Như một bạn học sinh tiểu học rất ngoan.
Hai tay Hạ Tri Hứa ôm sau cổ, hắn ngẩn cả người nhìn Hứa Kỳ Sâm ngồi cách đó chỉ hai trăm met không.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây ngắn, Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu.
Mặc dù sắc mặt vẫn không thay đổi gì, nhưng Hạ Tri Hứa lại có cảm giác như thể cậu đang nói chuyện với mình.
Cậu đến đây mau đi.
Chút sức lực không biết từ đâu ra lập tức dâng trào trong cơ thể, tiếng đếm nhịp “Một hai một” của các lớp khác xen lẫn cùng âm thanh xào xạc không khí ma sát với xoang mũi văng vẳng bên tai.
Hạ Tri Hứa cúi đầu, im lặng nhảy về phía trước.
Hạ Tri Hứa không nhìn Hứa Kỳ Sâm nữa, dù hắn cũng không biết tại sao.
Một chút.
Nhảy một chút nữa thôi.
Mỗi lần hai chân chạm đất, khoảnh khắc nhanh chóng được rút ngắn đi.
Cho đến khi một đôi giày thể thao nửa mới nửa cũ và mắt cá chân trắng nõn lộ ra từ ống quần rằn ri xuất hiện bên trong phạm vi tầm nhìn chật hẹp.
Hắn mới vất vả nhấc cơ thể nặng nề đến khủng khiếp lên.
Dồn hết sức lực nhảy thêm một bước nửa.
Ngay lúc lướt vai qua người ngồi ngược hướng, hắn nghe thấy một câu nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy được.
“Vất vả rồi.”
Giọng điệu vừa bình thản vừa dịu dàng.
Hạ Tri Hứa khựng lại, hai chân như bám rễ trong thảm cỏ, cứng nhắc, mỏi nhừ, sưng vù, không thể nhúc nhích.
Thế nhưng trái tim lại nhảy lên thình thịch không ngừng.
Nhảy ếch mấy trăm bước để lại di chứng quá đỗi mãnh liệt.
Chịu phạt xong, dưới sự cho phép của huấn luyện viên, cuối cùng Hạ Tri Hứa cũng được đứng dậy, nhưng thật sự là chân hắn không còn một chút sức nào nữa, không nâng lên được cũng không hạ xuống được, gắng gượng mãi mới về đứng cuối hàng, nhưng hắn đi còn không được nhanh chứ nói gì đến chạy.
“Đội hình vừa mới ngay ngắn được một chút, cậu vào cái lại uổng hết công sức rồi.” Huấn luyện viên lôi hắn ra, “Cậu đừng tham gia biểu diễn nữa, đi sang một bên đứng đi.”
Sau khi nhặt Hạ Tri Hứa ra, huấn luyện viên chắp tay sau lưng dạo quanh đội hình phalanx một vòng, “Hạ Tri Hứa bị truất mất tư cách tham gia biểu diễn, đây là hình phạt của em ấy, các em đã vất vả mỏi mệt luyện tập suốt một tuần, hẳn đều mong muốn rằng có thể đạt được một thứ hạng tốt, thế nên ngay bây giờ tập tành tử tế cho tôi! Tập đến khi nào tôi không soi ra được lỗi nào nữa thì thôi! Rõ chưa?”
“Rõ rồi ạ!”
Thế là bị “trả hàng”.
Hạ Tri Hứa hậm hực đứng sang bên cạnh, nhìn đội hình cất bước tiến về phía trước.
Nghiêng mặt sang bên, hắn bắt gặp Hứa Kỳ Sâm ngồi bên cạnh cũng đang nhìn theo mọi người.
Trong lòng bỗng trào dâng niềm vui mừng hớn hở.
Mặc dù cuối cùng Hứa Kỳ Sâm vẫn không thể tham gia vào đội hình phalanx biểu diễn, nhưng hắn cũng không được tham gia, vậy thì hắn có thể ở cùng với cậu, không để cậu lạc loài một mình.
Nghĩ vậy, Hạ Tri Hứa bình thản nhích từng bước nhỏ đến bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cậu rồi cố tình thở dài.
“Bọn mình đúng là cùng chung cảnh ngộ đấy nhỉ.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu nhìn cậu.
Góc độ nhìn từ trên xuống dưới này khiến cậu trông nhỏ bé hơn hẳn, hai mắt hơi nheo lại, chợt khiến tâm trạng hắn trở nên vui sướng hơn không sao tả xiết.
Giống như gặp được một em mèo bé bỏng trắng bông như tuyết đẹp đẽ vô cùng, không kìm nổi mong muốn được xoa đầu đối phương.
Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng cúi xuống, “Không phải.”
“Gì cơ?”
“Tớ là ép buộc, còn cậu cố ý.”
Đừng có tưởng tớ không nhìn ra.
Hạ Tri Hứa bị phạt đứng nghiêm ngẩn người, bỗng cảm thấy thật ra chân mình cũng chẳng khó chịu đến thế.
“Ai bảo thế, tớ bị ngã đập tiểu não thật đấy.”
Chống chế thì hay lắm.
Hôm biểu diễn, các lớp lần lượt xếp theo đội hình phalanx trên sân trường, đi qua khán đài theo trình tự, sau khi hoàn thành một lượt các thao tác thì quay trở lại sân tập.
Là hai người bị vứt bỏ, Hạ Tri Hứa và Hứa Kỳ Sâm đứng phía sau đội hình lớp khoảng hai hàng, các huấn luyện viên thì đứng đầu hàng lớp.
Cuối cùng cũng đến lượt của lớp -, Hạ Tri Hứa nhìn đội hình lớp đi tới đường chạy, trong lòng vẫn có đôi phần tiếc nuối.
Có lẽ cậu ấy còn tiếc hơn cả mình nữa.
Hạ Tri Hứa nhìn Hứa Kỳ Sâm bên cạnh, đối phương chăm chú nhìn theo lớp, hai mắt sáng ngời.
Hai người lẻ loi đứng ở khu vực đứng trống không của lớp, cực kì gây chú ý.
Mấy nữ sinh lớp bên bắt đầu bàn tán.
“Lớp - đá mấy người đẹp trai ra để cho đồng đều sắc đẹp của cả lớp đấy à?”
“Chọn người kiểu gì thế này, buồn cười quá đi mất.”
“Cậu không thấy một trong hai người bị thương kia à? Chắc do không thể thực hiện động tác được.”
“Thế người còn lại thì sao? Cậu ấy không bị thương, chẳng lẽ ở lại cùng?”
“Hả? Đó không phải bạn nam đại diện học sinh khóa mới sao? Đẹp trai thật đấy…”
“Tớ thích cái bạn thanh tú trắng trẻo kia ghê.”
…
Hạ Tri Hứa đã quen với những lời bàn tán ấy, không biết trong lòng Hứa Kỳ Sâm thấy thế nào.
Hắn vốn tưởng mình đã mắt điếc tai ngơ, nào ngờ bỗng có một câu nói lọt vào tai.
“Tớ thấy hai người bọn họ xứng đôi quá đi!”
Sấm sét trên đất bằng.
Hạ Tri Hứa quay đầu lại nhìn đám con gái đang ngày càng hào hứng, mấy cô nàng đang dấy lên đam mê gán ghép mãnh liệt mới ngậm miệng lại.
Xứng cái gì mà xứng, thật là…
Hắn không kìm được mà nghiêng đầu sang xem Hứa Kỳ Sâm có phản ứng thế nào, nhưng ánh mắt cậu cứ mải quan sát đội hình của lớp, cằm cũng chầm chậm cử động theo bước chân của mọi người.
Hoàn toàn không có phản ứng gì.
Giờ phút này tâm trạng của hắn rất phức tạp, không thể xác định được là có vui hay không, nói chung là hơi rầu rĩ.
Lúc lớp - biểu diễn xong chuẩn bị quay về chỗ, hắn bỗng nghe Hứa Kỳ Sâm mở miệng.
“Cảm ơn cậu đã ở đây với tớ.”
Hoa quế nở trên sân, mùi hương ngọt lịm tìm mọi cách tỏa lan thoang thoảng.
Bỗng có cơn gió thu dịu dàng đưa tới, chẳng mấy chốc đã the hơi thở thấm đẫm cõi lòng.
“Không có gì.”
Trong hành động nhỏ chẳng đáng kể ấy lại ẩn giấu nhiều điều đẹp đẽ đến lạ.
Thế là bảy ngày huấn luyện quân sự đã kết thúc, rõ ràng cả quá trình như cực hình, nhưng lần giải tán cuối cùng lại chẳng ai nỡ.
Cuối cùng, lớp - thiếu mất hai người lấy được hạng ba.
“Mấy ngày nay trôi qua nhanh thật đấy.” Trần Phóng khoác vai Hạ Tri Hứa, “Này, vừa nãy mấy đứa Lâm Hinh Nhã rủ sáng mai đi hát đấy, bảo tao nói lại với mày.” Thấy Hạ Tri Hứa chẳng mấy hứng thú, Trần Phóng lay hắn, “Đi đi mà, chủ yếu mấy bản muốn mời mày thôi, tao đính kèm ấy mà, nếu mày không đi thì tao cũng ngại tới lắm.”
Hạ Tri Hứa thở dài.
Lâm Hinh Nhã cũng là một trong những nhân vật trung tâm của lớp, xinh đẹp, gia cảnh tốt, lúc tập quân sự có không ít nam sinh đến gần, mà quan hệ với những bạn nữ khác cũng không tệ.
Nhưng Hạ Tri Hứa không thích nữ sinh như vậy, hoặc là nói hắn không thích bất kì ai là trung tâm của đám đông.
Là một đối tượng luôn nhận được quá nhiều sự chú ý, Hạ Tri Hứa thường theo thói quen né tránh việc thể hiện bản thân, bởi lẽ chỉ cần hắn vừa xuất hiện trong tầm mắt đám đông sẽ bị gán lên người ba chữ “Chiếm spotlight”.
Hắn không thích làm trung tâm của những người hâm mộ, cũng không thích thành lập mấy bè phái theo mình, đương nhiên, hắn cũng không thể ngăn cản được những người thích mình vây quanh, chỉ có thể cố gắng né tránh bằng cách khéo léo nhất có thể.
Đây là quy tắc xã giao của hắn.
Lại nói, Hứa Kỳ Sâm đúng là người đầu tiên hắn chủ động kết bạn.
“Mày trả lời một câu đi, có đi không nào?”
Nếu không đi sẽ bị nói là lạnh lùng xa cách quá, không để buổi tụ tập của bọn họ vào trong mắt.
“Đi, đi.”
Có mỗi một ngày nghỉ, cuối cùng lại lãng phí cho một buổi xã giao vô dụng.
Không biết Hứa Kỳ Sâm thì sẽ làm gì nhỉ? Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Tri Hứa không kìm được khao khát tự động kiếm tìm trong đám đông, một lúc lâu sau mới nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm chuẩn bị ra khỏi sân thế dục.
Vẫn như mọi khi, cậu đứng giữa dòng người mà vẫn có vẻ xa cách, được bảo vệ bởi một lớp bong bóng sặc sỡ mỏng tang.
Hạ Tri Hứa nhấc chân chực đi, nào ngờ bị Trần Phóng túm tay lại, “Hôm nay không cho mày chuồn sớm, đến nhà tao chơi game đi, mẹ tao vừa mua cho máy chơi game mới toanh, còn chưa bóc seal đâu, chỉ chờ mày thôi đấy.”
Nhìn bong bóng ngày càng đi xa, Hạ Tri Hứa cụp mắt xuống.
“…Được rồi.”
Sáng thứ hai, Hạ Tri Hứa còn chưa ngủ đẫy giấc đã bị mẹ Hạ gọi dậy, “Trần Phóng đến rồi, đang chờ con trong phòng khách kìa.”
Hạ Tri Hứa trùm chăn đấu tranh một lúc, song nghĩ đã đồng ý với Trần Phóng rồi, không nên để người ta leo cây.
Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn đã thấy Trần Phóng ngồi trong phòng khách xem tin sáng với bố mình.
“Ồ, hotboy đại nhân dậy rồi à?”
Hạ Tri Hứa rũ mí mắt, cởi dép ra chiều muốn đập cậu ta.
“Úi, mới ngủ dậy mà đã gắt gỏng quá đi, chú Hạ cứu cháu với!”
Thằng nhóc đáng ghét.
Hạ Tri Hứa uể oải rửa mặt xong đi ra, bị Trần Phóng quở một phen, “Dù gì cũng đi tụ tập, mày không thể ăn mặc trông có tinh thần hơn chút được à?”
Hạ Tri Hứa cúi đầu nhìn áo phông đen và quần bò trên người mình, “Tao thấy thế này được rồi mà.”
Trần Phóng lắc đầu, “Thôi, gỗ đã mục rồi không thể đẽo được nữa.” Cậu ta cười đứng lên khỏi sô pha, “Chú gì ơi, chúng cháu đi đây!”
“Đi đường cẩn thận.” Mẹ Hạ đưa cho mỗi người một hộp sữa bò, “Tri Hứa, kết thêm nhiều bạn bè hơn nhé.”
Hạ Tri Hứa ậm ừ qua loa, xuống tầng cùng Trần Phóng.
“Xe đạp của mày đâu?”
Hạ Tri Hứa chỉ vào trạm xe đạp dưới tầng, “Kia.
Muốn đạp không?”
Trần Phóng khom lưng mở khóa con xe đạp màu tím nổi loạn của mình, “Đương nhiên, cơ hội tốt như thế này, nói không chừng còn có thể chở bạn nữ nào về nhà đó.” Hạ Tri Hứa lắc đầu, đi tới trạm xe đạp tìm chiếc xe đạp không phanh màu đen của mình, hai người cùng đạp xe ra khỏi khu dân cư.
“Tao bảo chứ con xe không phanh này của mày ngầu thì ngầu đấy, nhưng không có yên sau, không chở được em gái nào hết.”
Hạ Tri Hứa thờ ơ đạp bàn đạp, “Khỏi, tao cũng chẳng chở được.”
Mười giờ sáng, khoảng thời gian giữa sáng và trưa, bầu không khí vô cùng trong trẻo, gió thổi lên người lành lạnh xen lẫn cùng chút hơi ẩm ít ỏi.
Trần Phóng lải nhải bên tai không ngừng nghỉ, lúc thì nói về Lâm Hinh Nhã, lúc lại là bạn nữ nào đó Hạ Tri Hứa căn bản chẳng hề nhớ tên, nói đến mức hắn phát phiền, không nhịn được xen ngang.
“Mày lên cấp ba để hẹn hò đấy à?”
Trần Phóng giữ ghi đông bằng một tay, tay còn lại vươn tay đẩy vai Hạ Tri Hứa, “Vâng vâng vâng, học sinh giỏi, thần đồng, ngài đừng bao giờ hẹn hò làm gì, cấp ba của ngài chỉ để cho mỗi việc học thôi.”
Hai người băng qua một con đường, Hạ Tri Hứa nhàm chán nhìn ngó hai bên đường, muôn hình muôn kiểu những cửa tiệm vô cùng náo nhiệt, hắn bỗng nhớ đến có một tiệm sách vừa mới khai trương, trước đây lúc đang trong thời gian bài trí hắn đã muốn vào xem rồi.
Hạ Tri Hứa cười nói, “Tao không nói nữa được chưa.”
Tình cờ lúc đi ngang qua tiệm sách kia, hắn không kìm được mà liếc mắt nhìn, qua ô cửa kính sát đất xinh đẹp, có thể nhìn thấy những kệ sách bằng gỗ thô ngăn nắp bên trong, sạch sẽ và văn nhã.
Trần Phóng vẫn bám lấy không buông, “Được, mày mà nói thì mày là thằng chó.”
“Thằng chó thì thằng ch…” Quên cả nói nốt nửa từ còn lại.
Bởi hắn nhìn thấy một bóng lưng rất quen thuộc đang lặng lẽ đứng trước một dãy kệ sách.
Hắn ngừng phắt lại.
Cũng không thèm đáp lại Trần Phóng lái đi một đoạn rồi mới dừng, ngoái đầu lại gọi, “Dừng lại làm gì thế? Đi thôi!”
Hạ Tri Hứa xuống xe, “Ờm… Tao, tự nhiên tao nhớ ra hôm trước muốn mua một quyển sách, giờ tiện đường vào xem thử coi sao.” Hắn vội vàng lấy chìa khóa ra khóa xe bên lề đường, “Mày đi trước đi! Gửi địa chỉ cho tao tao đến ngay!”
Trần Phóng chẳng hiểu đang đi giữa đường thì mua cái sách gì, nhưng cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ thì đã không còn sớm nữa, đến lúc ngẩng lại lên thì bóng dáng người kia đã biến mất tăm hơi, chỉ đành chửi khẽ một tiếng rồi tự đạp xe qua trước.
Nhân lúc dì nhỏ chưa rời giường, Hứa Kỳ Sâm đã ra khỏi cửa.
Đầu tiên là cậu đi ăn một bát bún ở quán ăn sáng ngoài cổng khu dân cư, sau đó thả chậm bước chân đi qua hai con đường, phát hiện ra một tiệm sách mới mở.
Chủ tiệm là một anh trai trẻ hơn hai mươi, gu thẩm mĩ khá tốt, bày trí rất tao nhã, mùi hương bạch đàn phả vào mặt ngay khi vừa mới bước vào.
Hứa Kỳ Sâm dạo một vòng, tìm được quyển [Tuyết rơi trên cây tuyết tùng] mà mình rất muốn mua, lật mấy trang đã say mê, bất giác đứng đó đọc suốt cả tiếng đồng hồ.
Tiệm sách nhỏ này yên tĩnh đến lạ, ánh nắng xuyên qua cửa kính trong suốt phủ hơi ấm mềm mại lên lưng cậu, rỉ xuống từ bả vai chảy lên trang sách cậu đang cầm.
[Tính cách chính là định mệnh của một người.]
Đôi mắt cậu dán vào đoạn văn phủ đầy nắng, vô cùng chăm chú.
[“Nếu điều này cũng do tính cách của em.” Cô lẩm bẩm, “Vậy thì yêu anh cũng là định mệnh của em.”]
Bỗng nhiên.
Ánh nắng trên trang sách bị khuất, thay vào đó là một mảng tối mờ.
Bên tai vốn yên tĩnh bị tiếng nhạc chiếm đóng, là một bản piano đang chạy mà cậu chưa từng nghe qua.
Trên giá sách xuất hiện một bóng người.
Hứa Kỳ Sâm đeo chiếc tai nghe người kia tự ý nhét vào, ngẩn người quay đầu lại.
Bắt gặp chiếc răng nanh xinh đẹp cùng đôi mắt trong veo trắng đen rõ ràng phản chiếu lại chính bản thân cậu với vẻ đầy luống cuống.
Tiếng piano trong trẻo rõ ràng tựa như bông tuyết được nước biển cuốn lấy, còn nụ cười trước mặt cậu đấy lại được bao bọc bởi sự ấm áp vô tận.
“Trùng hợp ghê, tớ có làm cậu giật mình không?”
Hạ Tri Hứa nghiêng đầu cười.
Trùng hợp.
Định mệnh.
Hứa Kỳ Sâm tháo tai nghe xuống cầm trên tay, dây tai nghe dài màu trắng chạy liền xuống túi quần bò màu xanh lam của đối phương.
“Là cậu à.”