Kể từ hôm ấy, Hạ Tri Hứa không lên tầng năm tìm Hứa Kỳ Sâm nữa.
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp kia, hắn ướt đẫm mồ hôi ngồi trên người ngẩn người hồi lâu.
Hắn không thể tin được, chắc hẳn là bản thân điên rồi, ấy vậy mà lại sinh ra ảo tưởng như vậy với bạn của mình.
Đây là tai nạn lớn nhất hắn từng gặp được suốt mười sáu năm qua.
Ngay cả khi về nhà, hắn cũng cố gắng giữ khoảng cách nhất định với Hứa Kỳ Sâm, chỉ để cậu không phát hiện ra suy nghĩ trong lòng mình.
Nếu Hứa Kỳ Sâm biết, liệu cậu có thấy hắn thật ghê tởm không? Cậu đơn thuần như thế, dịu dàng đến vậy.
Nghĩ quá nhiều về những chuyện như thế, thậm chí buổi tối Hạ Tri Hứa còn gặp ác mộng.
Nội dung trong cơn mơ chỉ đơn giản là có người phát hiện ra suy nghĩ của hắn, hắn sẽ bị mọi người khinh thường.
Nhưng hắn cũng chẳng để ý đến cái nhìn của người khác mấy, điều duy nhất hắn để ý chỉ có Hứa Kỳ Sâm mà thôi.
Nếu cậu biết được, cậu có còn muốn làm bạn với hắn nữa không?
Chắc chắn là không rồi.
“Này, tiết thể dục này có muốn đi chơi bóng rổ không?”
Trần Phóng sóng vai với Hạ Tri Hứa xuống cầu thang, Hạ Tri Hứa đáp “Ừm” một tiếng, “Chơi chứ.”
“Dạo này mày kỳ quặc lắm.” Trần Phóng nghiêng đầu nhìn hắn, “Suốt ngày nghĩ cái gì thế? Cứ thở ngắn than dài, mấy ngày nữa nghỉ rồi đấy.”
Hạ Tri Hứa lắc đầu, “Không nghĩ gì cả.”
Hai người đi tới sân thể dục, nhìn thấy một tốp nữ sinh, Trần Phóng mới nhớ ra, “Hôm nay lớp () cũng học thể dục này.”
Hai chữ lớp () cứ như một cây gai đâm vào trong lòng Hạ Tri Hứa.
Hắn đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn không kìm được ánh mắt ngước lên kiếm tìm bóng hình quen thuộc khắp nơi.
Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy cậu đứng trong hàng ngũ tập hợp của lớp (), ánh nắng chói chang chiếu xuống khiến cậu nheo mắt lại, cả người ỉu xìu dưới ánh nắng, trông đáng yêu chết đi được.
Hạ Tri Hứa vội vã thu ánh mắt về.
Chết mất.
Thật sự chết mất thôi.
Hắn theo lớp mình tập hợp, sau đó chạy hai vòng quanh sân thể dục, nghe giáo viên thể dục lải nhải mấy câu nữa mới cho giải tán tại chỗ.
Lớp () nhiều nam, vừa mới kết thúc, mọi người đã tự động vây quanh Hạ Tri Hứa bàn tán chuyện chơi bóng rổ, nhưng mà tâm trí Hạ Tri Hứa nào có đặt ở chuyện bóng rổ trước mắt, đã bay đến một lớp khác không xa từ đời nào rồi.
Hắn đành phải cười nói, “Sao cũng được, các cậu quyết định đi.”
Trạng thái quá kém, ném mãi không vào rổ, đã vậy thì chớ, Hạ Tri Hứa lơ mơ thế nào còn bất cẩn đụng vào vành rổ làm rách một mảng da, nóng rát.
Tâm trạng bực bội, nếu còn chơi nữa thì chắc bùng lửa lên mất.
Hạ Tri Hứa tự lui sân, ôm quả bóng rổ còn sót lại đi tới một sân bóng trống, “Các cậu cứ chơi đi, hôm nay cảm xúc của tôi không tốt, đi tập ném rổ một chút vậy.”
Một mình đối diện với vành bóng rổ, hắn tập ném đi ném lại không biết bao nhiêu lần.
Càng ném, lòng càng rối bời.
“Dạo này không thấy lượn lờ trên tầng năm nữa nhỉ, nhớ cưng quá đi ~”
Vừa mới nghe thấy âm thanh này, sự khinh bỉ của Hạ Tri Hứa cao vút tận trời, hắn vừa định lên rổ đã bị Hạ Tập Thanh chắn bóng ngay lập tức.
“Tao nói chứ dạo này mày kém quá đấy, đến cả tao cũng còn chắn được bóng của mày.” Hạ Tập Thanh cười ném lại quả bóng vào trong lòng Hạ Tri Hứa.
“Mày đến lớp bọn tao làm gì?” Hạ Tri Hứa đập bóng trên nền đất, không ngẩng đầu lên.
“Ái chà ~” Hạ Tập Thanh vươn vai, “Bé Sâm Sâm được người khác tỏ tình, đương nhiên tao phải tránh đi một lúc rồi, nếu không đứng đó nhìn thì thật chẳng biết tốt xấu.”
Hạ Tri Hứa dừng tay, ngẩng đầu lên, Hạ Tập Thanh sải bước nhanh qua một bên, trong phạm vi tầm nhìn trống không xuất hiện hai bóng người.
Hứa Kỳ Sâm đứng cạnh sân bóng, trước mặt cậu là một nữ sinh dáng người nhỏ xinh.
“Sâm Sâm của chúng ta ưa nhìn lại còn tài năng, được người ta thích cũng chẳng có gì bất ngờ mà.” Hạ Tập Thanh giơ tay che ánh nắng trước mắt, nhìn hai người đằng kia, “Khỏi nói, trông xứng đôi thật, nam sinh như cậu ấy đúng là hợp với một em gái ngoan ngoãn đáng yêu.”
Biết rõ Hạ Tập Thanh là người chỉ sợ thế giới chưa đủ loạn.
Biết rõ cậu ta cố tình để mình thấy được chuyện này.
Nhưng Hạ Tri Hứa vẫn không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Hắn nghiêng đầu, tay cầm bóng rổ nâng lên.
Đột ngột ném về phía hai người kia.
Bộp một tiếng.
Bóng rổ rơi thẳng xuống cách chân hai người kia chưa đến nửa mét rồi lại bắn lên cao.
Cô bạn kia bị hoảng bởi tiếng động quá lớn và quả bóng rổ thình lình xuất hiện, vội trốn ra sau Hứa Kỳ Sâm theo bản năng.
“Đệt…” Đầu tiên Hạ Tập Thanh ngẩn người, sau đó bật cười thành tiếng, “Mày đúng là còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của tao nữa.” Cậu ta đưa tay vỗ vai hắn, “Kiềm chế tí đi, không thì mày xong đời.”
“Không phải ai cũng không đặt vào mắt như tao đâu, Hạ Tri Hứa.”
Châm ngòi xong, Hạ Tập Thanh thong thả rời khỏi hiện trường phạm tội.
Hứa Kỳ Sâm nhìn theo hướng bóng rổ thấy được Hạ Tri Hứa, cậu kéo dài khoảng cách ra một chút với cô nàng đằng sau, nhẹ nhàng hỏi, “Cậu không sao chứ?”
“Không có, chỉ hơi sợ thôi.”
Nghe thấy tiếng bước chân, Hứa Kỳ Sâm ngẩng đầu lên, Hạ Tri Hứa cười xán lạn chạy tới, nói với giọng điệu hết sức áy náy, “Xin lỗi nhé, nãy tớ đang chơi bóng thì bất cẩn trượt tay, cậu không sao chứ?”
Thấy đối tượng là Hạ Tri Hứa, cô bạn kia vừa hoảng vừa mừng, tự nhiên được hotboy khối quan tâm, cô lập tức nghẹn lời, “Không va phải, chỉ hơi sợ chút thôi…”
“Tốt quá, tớ cũng sợ, lỡ như đập vào người khác thì toi.” Hạ Tri Hứa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ánh mắt cũng rơi xuống người Hứa Kỳ Sâm, “Cậu thì sao?”
Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm vào mắt cậu cứ như muốn nhìn ra điều gì từ trong đó.
“Tớ không sao.”
Hạ Tri Hứa cười nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên kẹp dưới cánh tay, giọng điệu trong sáng, “Thế này đi, tớ mời hai cậu đi uống nước coi như nhận lỗi nhé, được không?”
Không một nữ sinh nào có thể từ chối được lời mời của hắn.
Hai người đứng cách một nữ sinh, Hứa Kỳ Sâm đi bên phải, đầu óc không còn tỉnh táo nổi vì phơi nắng.
Ra khỏi sân bóng đến căn tin trống không, suốt dọc đường Hứa Kỳ Sâm không nói năng gì, chỉ lẳng lặng nghe giọng hai người bên cạnh nói.
Người cậu thích và người tự tuyên bố là thích cậu đang nói chuyện sôi nổi với nhau.
Ba người ngồi xuống ghế trống trong căn tin, Hạ Tri Hứa mua ba cốc trà sữa cho một người một ly, hắn rất biết điều ngồi bên cạnh Hứa Kỳ Sâm để cậu mặt đối mặt với bạn nữ kia.
Nhưng Hứa Kỳ Sâm chỉ thấy gượng gạo, cậu không muốn ngồi đối mặt với đối tượng vừa tỏ tình với mình chút nào, cũng không muốn xuất hiện thêm một Hạ Tri Hứa trong cái tình huống này.
“Vừa nãy ở sân bóng hai người nói chuyện gì thế?” Hạ Tri Hứa ngậm ống hút, cười hỏi.
Đầu tiên, cô bạn kia ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó ấp úng không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Hạ Tri Hứa vờ như không biết chuyện mà đoán được: “Không phải là tỏ tình đấy chứ?” Hai tay hắn đặt trên bàn, cố tình ghé lại gần cô bạn kia, cẩn thận ngắm cô chăm chú, “Thì ra Hứa Kỳ Sâm thích bạn nữ như thế này.”
“Không, không phải…” Vành tai cô bạn hồng rực, thật sự rất bối rối, “Tớ tỏ tình với cậu ấy…”
“À, tớ đoán ngược.” Hắn tỏ vẻ vừa mới bừng hiểu ra.
Nói thật, Hạ Tri Hứa cũng không hiểu tại sao giờ phút này mình lại cay nghiệt như thế.
Nhưng hắn chỉ muốn tất cả mọi người đều thấy không thoải mái, chứ không phải chỉ có mỗi mình mình khó chịu.
“Tớ thấy hai cậu xứng đôi lắm.” Hạ Tri Hứa cố tình ôm lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm, “Cậu đừng thấy bình thường cậu ấy không nói năng gì, thật ra cậu ấy tốt lắm.”
“Tớ… tớ biết…”
Cậu biết? Cậu thì biết cái gì được…
Hạ Tri Hứa cúi đầu cười.
Sự ác ý vô cớ nảy sinh khiến ngay cả hắn cũng thấy căm ghét bản thân mình.
Hứa Kỳ Sâm thấy lòng mình bức bối không chịu được, có lẽ là vì bị tỏ tình mà không biết phải xử lí ra sao, có lẽ là vì quả bóng rổ thình lình nhảy tới, có lẽ là vì Hạ Tri Hứa đang mải mê hiểu lầm, nói tóm lại là cậu không muốn ở chỗ này thêm nữa.
“Tớ không thoải mái lắm, xuống phòng y tế trước nhé.” Nói xong, cậu đứng dậy đi thẳng ra khỏi căn tin, thậm chí còn chẳng lấy trà sữa.
Đương nhiên cô bạn kia rất bối rối, nhưng Hứa Kỳ Sâm vốn là một người giấu mình rất kín kẽ, trước nay cô chưa từng hiểu được.
Hạ Tri Hứa cười, “Hình như tớ làm phiền hai cậu rồi, ngại quá.” Dứt lời, hắn cầm lấy quả bóng rổ trên mặt đất, tay còn lại cầm lấy cốc trà sữa của mình, “Cậu cứ từ từ uống nhé, tớ đi trước đây.” Hắn nở một nụ cười thân thiện với nữ sinh kia, “Chúc cậu thành công nhé.”
Nói xong, hắn cũng rời đi.
Hứa Kỳ Sâm đi trước, ánh nắng chói chang khiến cậu như sắp tan chảy.
Cách khoảng năm, sáu met, Hạ Tri Hứa theo sau, cầm trà sữa chầm chậm hút.
Ban đầu hắn cho rằng Hứa Kỳ Sâm chỉ tìm cái cớ để thoát thân, song hắn cũng hơi lo lỡ như cậu thấy không thoải mái thật, vì vậy không kìm được bước chân theo sau cậu.
Không ngờ cậu lại xuống phòng y tế thật.
Phòng y tế không có ai, Hứa Kỳ Sâm vào trong phòng khám, trên mặt bàn để một ít thuốc và dụng cụ sát trùng thông thường.
Cậu cầm lấy một lọ thuốc, đọc nhãn dán bên trên.
Sau một hồi lâu do dự, cuối cùng Hạ Tri Hứa vẫn bước vào.
“Ngồi kia đi.” Hứa Kỳ Sâm không buồn ngẩng đầu lên.
Hạ Tri Hứa cũng không nghĩ nhiều, nghe lời ngồi lên chiếc giường bệnh màu trắng bên cạnh.
Hắn duỗi đôi chân dài kẹp quả bóng rổ, mắt nhìn chằm chằm Hứa Kỳ Sâm.
Khi chỉ còn lại mỗi hai người, hắn lại giấu đi những mặt tối kia, lại trở thành một mặt trời một lòng ấm lên và thắp sáng vì cậu.
Hứa Kỳ Sâm đi đến bên cạnh máy lọc rót một cốc nước, sau đó lại tới ngồi xuống bên cạnh Hạ Tri Hứa, nắm lấy cánh tay hắn rồi xối nước lạnh vào khuỷu tay, rửa sạch miệng vết thương cho hắn.
Sau đó, cậu gắp một miếng bông tẩm rượu sát trùng, nhẹ nhàng thoa lên vùng miệng vết thương bị rách da.
“Cậu xử lý miệng vết thương cho tớ nên mới đến đây à?” Bật thốt ra câu hỏi không đầu đuôi, Hạ Tri Hứa lại thấy hối hận, hắn không nên quấy quá như vậy.
Hứa Kỳ Sâm không nói gì mà chỉ cúi đầu cẩn thận sát trùng cho hắn, sau đó thay sang một miếng bông khác thấm ít Iodophor thoa lên trên.
Cậu cũng không thể nói rằng, khi nãy lúc mình được tỏ tình lại nhìn thấy hắn bị đụng vào vành bóng rổ được.
Thấy Hứa Kỳ Sâm không nói gì, Hạ Tri Hứa cũng hơi ngại, đành phải chuyển đề tài, “Cậu giỏi ghê, thành thạo như bác sĩ ấy.”
“Trước đây lúc bị thương, tớ thường hay tự rửa sạch miệng vết thương cho mình.”
Cuối cùng cậu cũng trả lời, nhưng càng nói lại càng làm Hạ Tri Hứa đau lòng, người trước mặt như trùng khớp với cái người thương tích khắp mình vào lần đầu tiên hắn gặp gỡ trước đây.
Vào khoảng thời gian khó khăn nhất, Hứa Kỳ Sâm đã chấp nhận hắn, coi hắn là bạn bè.
Ấy vậy mà, hắn lại nảy sinh những suy nghĩ không thể nào mở miệng được.
“Sao dạo này cậu lại trốn tránh tớ?” Hứa Kỳ Sâm mở miệng.
“Tớ đâu có…”
“Cậu có.”
Lần nào giọng cậu cũng chắc nịch như thế, Hạ Tri Hứa muốn nói lại thôi, “Không phải cậu cũng không đến tìm tớ à?”
Hứa Kỳ Sâm hơi ngừng tay lại.
Cậu không đi tìm hắn, chỉ bởi vì cậu chưa từng chủ động, một khi chủ động và xa lạ như thế, chắc chắn cậu sẽ để lộ dấu vết.
“Thế thì tại sao cậu không đến tìm tớ?” Hứa Kỳ Sâm lại vòng đề tài về, cậu ngước mắt nhìn về phía Hạ Tri Hứa, “Không phải cậu bảo tớ là bạn cậu à?”
Hai chữ “bạn bè” này cứ như mệnh môn của hắn vậy.
“Đúng vậy…” Miệng vết thương đau nhói lên vì bị kích thích, Hạ Tri Hứa cúi đầu né tránh tầm mắt của Hứa Kỳ Sâm, rút cánh tay mình ra khỏi tay cậu, giọng điệu rầu rĩ, “Lỗi tớ, dạo này trạng thái của tớ không ổn lắm, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Cứ đối xử tốt với cậu như trước đây đi, tiếp tục làm bạn cũng được, ít nhất ngày nào cũng được nhìn thấy cậu, trong lòng cũng dễ chịu hơn ít nhiều.
Chỉ là, phải lừa gạt cậu.
“Đi thôi.” Hứa Kỳ Sâm đứng lên.
“Cậu không thích bạn nữ đó chứ?” Hạ Tri Hứa đằng sau hỏi.
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu.
Hạ Tri Hứa ôm bóng rổ đuổi kịp, lắp bắp hỏi dò, “Thế cậu thích nữ sinh như thế nào?”
“Tớ không thích ai cả.”
“À…”
Cuối cùng cũng đến kì nghỉ, Trần Phóng ra nước ngoài du lịch với bố mẹ cậu ta.
Ban đầu Hạ Tri Hứa cứ nghĩ mình có thể trải qua một kì nghỉ yên bình, nào ngờ mẹ Hạ lại đăng ký cho hắn một lớp học thêm toán olympic, giờ hắn còn không có thời gian chơi, mà tức cười nhất là lý do mà bà đi đăng ký.
“Ôi dào, giáo viên của lớp học thêm này là bạn thân của mẹ, đợi sang năm con đoạt giải olympic toán, chỗ cô ấy sẽ dùng con đi quảng cáo, thế thì tốt biết bao, con giúp mẹ con một việc này thôi mà ~”
Cứ thế, ngày nào Hạ Tri Hứa cũng xách cặp đi học thêm, thỉnh thoảng cũng sẽ nhắn tin nói chuyện với Hứa Kỳ Sâm.
Đủ điều sắp xếp cho kỳ nghỉ đã được lên kế hoạch từ trước lại bị ngâm trong biết bao chuyện nằm ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng chẳng trách được ai cả, vì dù sao chuyện bất ngờ nhất đã là việc hắn đem lòng thích bạn mình một cách khó hiểu như vậy rồi.
Ra khỏi lớp học thêm, điện thoại của Hạ Tri Hứa reo vang.
Hắn lấy ra xem, là Hạ Tập Thanh.
Hạ Tri Hứa quyết đoán cúp máy, đối phương lại gọi tới, hết cách rồi, Hạ Tri Hứa đành nhận nghe.
“Alo…”
“Bé Tri Hứa ~ Chào buổi chiều, mấy ngày nghỉ này có gặp chuyện gì không vui không? Nói ra cho chú nhỏ sướng tí nào?”
“Mày không nói chuyện nghiêm túc là tao cúp đấy.”
“Đừng mà, đã bao nhiêu ngày rồi chúng ta không gặp nhau, cưng không nhớ chú chút nào ư?”
“Ba, hai…”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng bình thường trở lại, “Hôm nay là ngày giỗ bố mẹ Hứa Kỳ Sâm, mày không quên đấy chứ?”
Hạ Tri Hứa sững sờ tại chỗ, người qua kẻ lại trên đường ồn ã đến cùng cực, lại khiến đầu óc hắn rỗng tuếch.
“Hay là… vốn dĩ mày không biết?”
Đúng vậy, vốn dĩ hắn không biết.
Hắn cũng chưa hỏi bao giờ, bởi vì sợ sẽ khơi gợi lại chuyện cũ đau lòng của Hứa Kỳ Sâm.
Hạ Tri Hứa hạ giọng hỏi: “Mày lừa tao đấy à? Sao mày biết được?”
“Tao đâu có như mày, tao muốn biết chuyện gì thì chắc chắn sẽ đi hỏi.” Hạ Tập Thanh ở bên kia điện thoại đang ngồi trước bàn vẽ, chỉ có thể kẹp điện thoại ở vai, “Lười nói nhiều với mày lắm, chuyện cần nói hay không cần nói thì chú nhỏ của mày đã nói nói hết rồi, phần còn lại mày tự xem làm sao thì làm nhé, cúp đây.”
Hạ Tri Hứa cúp điện thoại, nhìn đường phố tấp nập đông đúc.
Vào cái ngày hôm nay, cậu đã mất đi tất thảy sao?
Hứa Kỳ Sâm vừa mới về từ nghĩa trang đi lên tầng một mình, dì nhỏ chưa về nhà, cậu mở tủ lạnh lấy hai quả cà chua.
Bỗng nghe ngoài cửa sổ hình như có người gọi tên mình, Hứa Kỳ Sâm nghi hoặc đi tới cạnh cửa sổ, ngó xuống phía dưới.
Bắt gặp Hạ Tri Hứa đang thở hổn hển.
Cái đồ ngốc này, sao lại cứ thế mà đến đây, không cân nhắc đến việc cậu có ở nhà không à?
Nghĩ đến gì đó, cậu lấy điện thoại của mình ra.
À, hết pin.
Thảo nào lại chạy thẳng tới.
Hứa Kỳ Sâm tiện tay đặt cà chua trên bàn, nhanh chóng thay giày xuống tầng.
“Sao cậu lại đến đây? Có chuyện gì à?”
Hạ Tri Hứa nắm lấy cổ tay Hứa Kỳ Sâm kéo cậu đi mà không hề giải thích, ra khỏi khu dân cư, đến bến xe bus.
“Cậu định đi đâu thế? Tớ còn chưa báo lại với dì nhỏ…”
Hạ Tri Hứa đưa điện thoại của mình cho cậu, “Cậu gọi điện thoại đi, nhất định sẽ về nhà trước chín giờ.” Nói xong thì kéo cậu lên một chiếc xe bus.
Sau khi sóng vai ngồi xuống ghế, Hạ Tri Hứa lấy hai que kẹo trong túi ra cho Hứa Kỳ Sâm một cây, Hứa Kỳ Sâm nhận lấy, bóc vỏ cho vào trong miệng.
Cậu không hỏi Hạ Tri Hứa muốn dẫn cậu đi đâu nữa, Hạ Tri Hứa cũng không nói, hai người cứ lẳng lặng ngồi như vậy.
Tuyến đường xe bus dài hơn trong tưởng tượng.
Không biết ngồi bao lâu, Hạ Tri Hứa có cảm giác vai mình trĩu xuống, hắn nghiêng mặt sang nhìn, Hứa Kỳ Sâm đã ngủ rồi.
Lúc cậu ngủ sẽ hơi hé miệng, que kẹo ngậm trong miệng như sắp rơi hẳn ra.
Hạ Tri Hứa đưa tay qua, nhẹ nhàng lấy que kẹo khỏi miệng cậu.
Viên kẹo ngọt ngào kéo theo một sợi tơ trong suốt, kéo theo cả trái tim của Hạ Tri Hứa.
Hứa Kỳ Sâm hơi cử động đầu, Hạ Tri Hứa giật mình tưởng cậu dậy rồi, nào ngờ Hứa Kỳ Sâm chỉ cọ cọ để tìm vị trí thoải mái hơn, hơi thở đều đặn.
Cảm tưởng như sức lực khắp người cậu đều dồn lên đôi vai nhỏ, Hạ Tri Hứa không dám cử động, cứng đờ cả người, chỉ sợ đánh thức cậu.
Còn que kẹo lấp lánh trong tay như trái cây mà con rắn trong Kinh Thánh đã dụ dỗ Eva ăn.
Rất đỗi mê hoặc.
Cuối cùng, Hứa Kỳ Sâm bị Hạ Tri Hứa đánh thức.
Lúc xuống xe, cậu còn hơi mơ màng, đến khi gió sông nóng nực ập vào mặt, cậu mới nhận thức được việc Hạ Tri Hứa đã đưa cậu đến bờ sông.
“Đưa cậu đi hóng gió.” Hạ Tri Hứa vốn định kéo cánh tay cậu, song cuối cùng vẫn thôi.
Hắn đưa que kẹo trong tay cho Hứa Kỳ Sâm, “Lúc cậu ngủ tớ lấy ra hộ.” Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác nhận lấy kẹo, do dự một lúc rồi lại bỏ vào trong miệng, lành lạnh, ngọt ngào.
Hạ Tri Hứa đưa cậu đi lên cầu, “Ở đây ngắm hoàng hôn đẹp lắm, nhà ông nội tớ ở gần đây, hồi nhỏ thường hay dắt tớ đến đây đi dạo.” Hắn chống hai tay lên thành cầu, “Ông nói với tớ, có chuyện gì không vui thì cứ nói với Trường Giang, gió sông thổi qua, đều tan biến hết.”
Cây cầu này dài, vắt ngang qua cả Trường Giang, hoàng hôn màu đỏ ấm được nghiền nát rồi rải trên mặt sông, sóng nước lấp lánh tuyệt đẹp.
Hứa Kỳ Sâm dựa lưng vào thành cầu lớn, một lúc sau mới nặng nề mở miệng, “Ai nói cho cậu thế?”
Hạ Tri Hứa biết ý cậu hỏi là ngày giỗ.
“Cậu nói với ai thì người đó nói cho tớ.”
Câu nói này của hắn nghe như đang trách cứ vậy, Hứa Kỳ Sâm nghĩ thế.
Nhưng mà trước nay hắn chưa hỏi bao giờ, làm sao cậu nói ra thành lời được, nghe cứ như đang cố giành sự thương hại vậy.
“Có phải tối qua cậu ngủ không ngon không? Vừa lên xe đã ngủ rồi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, gió sông lẫn cùng hơi ấm rít qua tai cậu.
Tối qua cậu thức trắng đêm, chỉ cần vừa nhắm mắt sẽ lại cảm tưởng như quay trở về cái ngày hôm ấy, bên tai văng vẳng tiếng vỡ vụn tan thành mảnh nhỏ, sắc đỏ tươi nhấn ngập khắp tầm nhìn.
“Cậu cứ coi tớ như không khí là được, tớ không có ở đây.” Hạ Tri Hứa cười nhẹ, “Nếu cậu gặp chuyện gì không vui thì cứ nói với Trường Giang, nói nhẹ nhàng thì gió thổi qua tan biến hết, nếu nặng nề thì sẽ chìm xuống đáy sông, không bao giờ làm phiền cậu nữa.”
Nói cứ như thật ấy.
Hứa Kỳ Sâm xoay người, cũng ghé vào thành cầu như đối phương.
Giọng cậu rất đỗi nhẹ nhàng, như thể sẽ bị gió thổi đi thật.
“…Hai người có sống tốt không?”
“Con nhớ hai người lắm.”
Trái tim Hạ Tri Hứa thắt lại, cậu còn không thể nói ra hai chữ “bố mẹ”.
Cảm giác nghe trong giọng cậu đã lẫn tiếng nức nở, nhưng khi nghiêng mặt nhìn, cậu lại không hề khóc, chỉ mím chặt môi, như thể những lời không thể thốt ra quá nhiều.
Hạ Tri Hứa không kìm được mà vươn tay, nhẹ nhàng chạm xoa lên gáy sau trông rất mềm mại của cậu.
“Họ cũng rất nhớ cậu.”
“Họ cũng mong rằng, ngày nào cậu cũng sống hạnh phúc.”
Hứa Kỳ Sâm vùi thấp đầu vào trong khuỷu tay của mình, bàn tay Hạ Tri Hứa rất ấm áp, như có một khả năng chữa lành kì diệu nào đó khiến cho nỗi đau đớn và sự kích động trong lòng cậu dần bình tĩnh trở lại dưới cái vuốt ve dịu dàng.
Cậu hơi ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt từ trong khuỷu tay, nhìn về phía hoàng hôn cách đó không xa đang dần chìm xuống như dòng suy nghĩ của mình.
“Nếu trái tim tớ giống như một căn phòng thật thì tốt biết bao, thấy chật chội thì sẽ dọn đi một ít đồ đạc không sử dụng nữa, thấy bẩn thì quét tước dọn dẹp, vứt hết rác đi, chỉ cần tốn ít thời gian là lại sáng bừng lên rồi.”
Giọng cậu rầu rĩ, cười rất nhẹ nhàng, “Nhưng mà không thể nào, nó không phải phòng ở, mà là rễ cây mục nát bị đủ loại vi khuẩn trú nhờ, tớ không thể nào loại bỏ được những cảm xúc xấu xí đang ăn mòn chính mình, chỉ đành mặc nó dần dần thối rữa.”
“Vậy thì rút nó ra đi, đem phơi phía dưới ánh mặt trời.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn, đối phương lộ ra hai chiếc răng nanh, nở nụ cười chân thành mà rực rỡ.
Hạ Tri Hứa thu tay mình về, ghé vào thành cầu, “Thật ra, nếu trái tim thật sự là một căn phòng nhỏ…”
Hắn định nói nhưng thôi, Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Hạ Tri Hứa lắc đầu, “Không có gì.”
Nếu thật sự như vậy.
Tớ muốn dọn vào sống trong căn phòng nhỏ của cậu, ngày ngày quét dọn phòng ốc cho cậu.
Còn tiền công…
Mỗi ngày mỉm cười với tớ một lần là được.
Hai người đứng ở lối đi lên cầu không biết bao lâu, gió sông thổi đầy ắp trong tim, kẹo trong miệng cũng đã tan từ khi nào.
Bỗng có một đôi tình nhân đi ngang qua đằng sau, người nam có vẻ lơ đãng, giọng nói ngập tràn sự phàn nàn.
“Làm gì mà cứ nhất quyết kéo anh đòi ra đây thế, cây cầu này dài dã man, đi mệt chết.”
Giọng của người nữ lại mang ý làm nũng, “Đây là cây cầu dài nhất trong lịch sử bắc qua sông Trường Giang đấy.
Anh chưa từng nghe đến truyền thuyết đó à? Nếu hai người cùng nhau đi qua cầu lớn Trường Giang thì cả đời này sẽ không bao giờ xa rời, vĩnh viễn ở bên nhau.”
“Câu nói kiểu đó cũng chỉ lừa được mấy cô nhóc như em thôi.”
Hai người vừa cãi cọ ầm ĩ vừa đi qua, để lại một cái gọi là truyền thuyết khiến cho Hạ Tri Hứa và Hứa Kỳ Sâm rất gượng gạo.
“Lát nữa chúng mình về theo đường cũ đi.” Hạ Tri Hứa ngượng ngùng mở miệng.
Hứa Kỳ Sâm im lặng phút chốc, ngẩng đầu nhìn hành trình chưa đi hết được một nửa.
“Đến cũng đã đến rồi, đi nốt đi.” Cậu bổ sung, “Nếu là bạn bè thì chắc truyền thuyết này cũng có thể áp dụng được.”
Làm đôi bạn cả đời này không rời xa nhau à.
Răng nanh cọ vào vách trong khoang miệng, thoáng thấy khó chịu.
“Chắc vậy.”
Nói rồi, hai người đứng thẳng người dậy, đi tới đầu bên kia của cây cầu.
Hạ Tri Hứa nhìn nước sông cuộn trào dưới cầu và bờ bên kia càng lúc càng gần, “Nói đến đây lại nhớ, có một câu thơ tớ rất thích.”
“Nhất kiều phi giá nam bắc, thiên tiệm biến thông đồ?” (Cầu bay từ nam dọc chí bắc, rãnh trời ứng biến thành đường đi.)
() Câu thơ trong “Du vịnh” của Mao Trạch Đông.
“Ừm.”
“Nghe rất có khí thế.” Hứa Kỳ Sâm buông một lời khẳng định.
Hạ Tri Hứa yên lặng đi, trong lòng lại nghĩ, cũng chẳng phải khí thế như thế nào, mà là có sự đồng điệu với tình cảnh trước mắt hay không.
Hắn chỉ đang nghĩ, liệu một ngày nào đó, rãnh trời không thể vượt qua trong lòng mình cũng sẽ hóa thành đường đi được hay không?
Hắn không kìm được, cúi đầu cười.
“Cậu cười cái gì thế?”
“À, không có gì.”
Có mộng để theo, cũng là chuyện tốt.