Khó hiểu ghê.
Hứa Kỳ Sâm thoát khỏi WeChat, dò hỏi : “Nếu có tương tác với Lâm Nhiên sẽ được thưởng thêm điểm đúng không?”
: “Đúng vậy, ngài Hứa.”
Hứa Kỳ Sâm: “Số điểm ngẫu nhiên à?”
: “Không, điểm số bao nhiêu phụ thuộc vào mức độ thân mật trong cách tương tác giữa ngài và Lâm Nhiên.”
Hứa Kỳ Sâm: Sao có cảm giác cứ như đang bán mình…
: “Điều kiện tiên quyết là Lâm Nhiên phải vui vẻ và chấp nhận, đương nhiên, nếu anh ta chủ động thì có thể số điểm càng cao hơn.”
Hứa Kỳ Sâm: “Khó thế.”
: “Thì không phải lần này anh ta chủ động rồi sao?”
Hứa Kỳ Sâm: “Chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Trở về công ty, Hứa Kỳ Sâm lại tiếp tục cuộc sống sinh hoạt của một thành viên trong nhóm nhạc thần tượng, luyện vũ đạo, ca hát, diễn tập, lưu diễn, bận tối tăm mặt mày, ngay cả thời gian rảnh để lướt Weibo cũng không có, tất cả những lúc rỗi rãi đều dành cho việc ngủ bù.
Đã mấy ngày trôi qua mà không còn tin tức gì nữa, Hứa Kỳ Sâm cũng dần dần quên mất chuyện bộ phim, dù sao nghĩ đi nghĩ lại vẫn chẳng có hy vọng gì mấy.
Tùy duyên vậy.
Mãi đến tận ngày hôm sau khi kết thúc buổi diễn, Lý Vân hấp tấp xuất hiện trong phòng tập, túm lấy Hứa Kỳ Sâm ngái ngủ đang tập đạp đùi lao như bay ra ngoài.
Bạch Dực: “Hả? Cái gì vừa xảy ra thế?”
Thẩm Hoán cười, ngáp một cái: “Diều hâu bắt gà con đi mất rồi.”
Lý Vân nhìn quầng thâm mắt của Hứa Kỳ Sâm, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Phiền cậu có một chút tính tự giác của thần tượng đi được không vậy?”
Hứa Kỳ Sâm: “Ngủ một giấc là được ạ.”
Lý Vân cố tình nhéo mặt cậu, nhìn vẻ mặt vừa ủ rũ vừa ngọt ngào của Hứa Kỳ Sâm lại có cảm giác đã thành công phá vỡ hình tượng.
Cô lấy một tập tài liệu ra, vỗ lên ngực Hứa Kỳ Sâm: “Chúc mừng cậu nhé, Úc Ninh.”
Hứa Kỳ Sâm chưa phản ứng lại kịp thời, nhận lấy tập tài liệu trong tay Lý Vân mở ra xem, thật sự là hợp đồng ký kết!
“Úc Ninh? Thật sự đã quyết định rồi ạ? Sao trước đây không thấy nghe phong thanh gì cả?”
Lý Vân: “Thực ra mấy ngày trước có người cũng tiết lộ cho chị chị về chuyện này rồi, nhưng khi ấy vẫn chưa xác định, chị sợ lỡ như đến lúc đó không qua thì cậu sẽ thấy thất vọng.
Nhưng mà bây giờ hợp đồng đã trong tay rồi, không lo để cậu biết nữa.”
Hứa Kỳ Sâm ồ một tiếng, lại hỏi: “Tiết lộ gì ạ?”
Lý Vân: “Thật ra sau bữa cơm lần trước, chị đã thêm WeChat của biên kịch Cù.
Lúc nói chuyện phiếm, cô ấy bảo với chị rằng nguyên nhân chính mà chủ tịch Thịnh bày ra bữa cơm kia là muốn xem thử cậu, mặc dù cậu rất nổi tiếng, nhưng ông ấy cũng không nhất thiết cần có danh tiếng, ít nhiều gì cũng phải là một người ít lùm xùm một chút, diễn xuất tốt một chút, đưa bộ phim này thành bộ phim nghệ thuật danh tiếng bậc nhất.
Giá trị thương mại có thể kém hơn, nhưng phải làm đâu chắc đấy, tuyệt đối không được để sai sót.”
Hứa Kỳ Sâm rất tán thành suy nghĩ của chủ tịch Thịnh, nếu không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng muốn để cơ hội diễn xuất này lại cho một diễn viên trẻ tuổi nào mà kĩ năng ngang ngửa Lâm Nhiên.
“Nhưng mà sau khi nhìn thấy cậu, ông ấy lại cảm thấy cậu hoàn toàn khác với hình tượng thần tượng nổi tiếng trong tưởng tượng, vừa yên tĩnh vừa chân thành, rất vừa mắt, thêm cả giá trị thương mại của cậu đều đáp ứng được yêu cầu của ông ấy.
Có điều chủ tịch Thịnh không phải kiểu nhà đầu tư thích nhúng tay hoàn toàn vào khâu chọn vai, ông ấy rất tôn trọng những người sáng tạo như đạo diễn, biên kịch, vậy nên bữa cơm ấy chỉ để quyết định xem chủ tịch Thịnh có từ chối cậu không thôi.”
Hứa Kỳ Sâm cũng đã đoán được: “Vậy thì là ai quyết định chọn em?”
Lý Vân cười cười, “Cù Thanh bảo, mới đầu nghe rằng cậu muốn tới casting, ai nấy đều giật mình, cho rằng cậu đúng là không biết tự lượng sức.
Nhưng sau khi nhìn thấy cậu thì còn sợ hơn cả, bởi vì cậu là người duy nhất để mặt mộc mà tới, buồn cười là, ngay từ ánh mắt đầu tiên, Cù Thanh đã cảm thấy cậu không khác gì Úc Ninh bước ra, ngoại hình đẹp mà khí chất cũng phù hợp, chỉ sợ mỗi kĩ năng diễn xuất không khả quan.
Không ngờ cậu lại thuộc lời thoại nhanh như vậy, giọng điệu và tiết tấu đều rất tuyệt vời, từ khi đó, cô ấy đã cực kì hài lòng với cậu rồi.”
“Nhưng mà biên kịch không được quyết định hoàn toàn trong việc chọn vai.”
“Đúng vậy.” Lý Vân vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, “Người thực sự đã giúp cậu chính là Lâm Nhiên.
Mặc dù đoạn độc thoại của cậu không tệ, nhưng đó không phải lí do chính.
Cù Thanh nói rằng đạo diễn Trần bắt được điểm sáng của cậu trong lúc cậu diễn đôi ngẫu hứng với Lâm Nhiên, cụ thể là gì thì cô ấy cũng không rõ.”
Trong lúc diễn đôi.
Hứa Kỳ Sâm suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ được khi đó mình thật sự rất căng thẳng.
“Đừng nói những thứ này vội, mau kí hợp đồng trước đi.”
Cậu thật sự đã lấy được nhân vật này theo một cách chẳng rõ ràng như thế, cảm giác không thật chút nào.
Như thể trong lòng có một thanh tiến độ phát sáng, vừa nhảy thêm một bước nhỏ về phía trước.
Hứa Kỳ Sâm có một niềm vui sướng nho nhỏ.
Mà có chuyện vui thì đương nhiên là phải chia sẻ cùng người khác rồi.
Nhưng cậu nên chia sẻ tin tức này với ai trước hết đây nhỉ?
: “Ngài Hứa à, tôi thấy vào những lúc như thế này, ngài nên nghĩ đến Lâm Nhiên đầu tiên.”
Hứa Kỳ Sâm chau mày khẽ suy tư, sau đó mở WeChat lên, nhắn tin tức này vào trong groupchat của nhóm cậu.
[Hứa Kỳ Sâm]: Tớ kí hợp đồng rồi, đã được vào đoàn phim.
: “…Coi như tôi chưa nói gì đi.”
Tin vừa nhắn tới, groupchat lập tức sôi sục.
[Bạch Dực]: A a a a a quá đỉnh luôn! Đến lúc đó tớ có thể đi tham ban() rồi!!!
() Tham ban: Trong thời gian một đoàn phim đang quay, những người không thuộc đoàn có thể đến thăm hoặc quan sát những cảnh diễn.
[Minh Kỳ]: Tớ biết Mộng Trạch nhà chúng ta có thể mà! Cố lên!
[Tưởng Lăng]: Có thể diễn phim của Trần Anh Bình, quá siêu quá siêu.
[Thẩm Hoán]: Chúc mừng nhé, bé Mộng Trạch.
Mặc dù những người này không phải đồng đội thực sự của cậu, nhưng cái cảm giác một nhóm người phấn khích về vấn đề gì đó vẫn luôn khiến Hứa Kỳ Sâm có một cảm giác sung sướng không nhỏ, đồng thời cũng giúp cậu tìm được chút ít cảm giác thân thuộc trong thế giới này.
Sau khi kí kết, Hứa Kỳ Sâm cứ rảnh ra là lại dành thời gian đọc kịch bản, những lúc ấy, cậu lại thấy kích thích như vừa lén lút hack game, dù sao nhân vật của cốt truyện cũng một tay cậu tạo nên, càng không cần nhắc tới kịch bản đang cầm trong tay.
Nói là như vậy, nhưng cậu vẫn rất tò mò, rốt cuộc là tại sao đạo diễn lớn như Trần An Bình lại đề cao cậu kia chứ?
Còn chưa đợi cậu cân nhắc thấu đáo vấn đề này đã đến lúc chào đón nghi thức khai máy phim.
Vì khâu chọn vai nên đoàn phim [Nam Kha] đã trì hoãn quá lâu, vậy nên một khi vừa xác định xong xuôi là lập tức phải nắm chắc thời gian, đuổi kịp tiến độ.
Hôm khai máy là lần tiếp theo cậu nhìn thấy Trần An Bình, tâm trạng ông không còn giống như lúc casting nữa, cảm giác thái độ của đạo diễn Trần ôn hòa hơn nhiều.
[Nam Kha] có hai tuyến thời gian, những chuyện xảy ra từ thuở thiếu thời ở Nice, Pháp; và cuộc hội ngộ tại Thượng Hải bảy năm sau.
Đạo diễn quyết định quay phần diễn hồi ức trước, vậy nên địa điểm khai máy của đoàn phim được sắp xếp ở Nice.
Đương giữa tháng sáu, khí hậu Nice cực kì oi bức, ngay cả Hứa Kỳ Sâm sinh ra tại thành phố lò lửa ở Trung Quốc cũng khó mà thích nghi kịp với cái ẩm ướt nóng nực chỉ xuất hiện ở thành phố ven biển này.
Vốn tưởng rằng chọn địa điểm ở nước ngoài sẽ kín tiếng hơn, nào ngờ cùng hôm khai máy, các phương tiện truyền thống lớn nhỏ dồn dập được điều động đi, thậm chí còn có mấy chiếc flycam bị bắt tháo rơi xuống liền.
Lúc ấy Hứa Kỳ Sâm đứng bên cạnh chị gái trợ lý sản xuất, thuận miệng hỏi: “Chị, bộ phim nào của đạo diễn Trần cũng như thế này sao?”
Chị trợ lý sản xuất liếc mắt nhìn biểu cảm thành thật của Hứa Kỳ Sâm, thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu: “Em không biết thật đấy à? Những người này đều tới để chụp em hết đó?”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hứa Kỳ Sâm, chị trợ lý sản xuất lại nói tiếp: “Bởi vì đến tận bây giờ đoàn phim vẫn chưa công khai vai diễn Úc Ninh, làm vậy mới thu hút được mọi người.”
Hứa Kỳ Sâm lập tức ồ một tiếng, lại nghiêm túc hỏi: “Vậy giờ em có nên tránh đi một lúc không?”
Chị trợ lý sản xuất bị cậu chọc cười, “Sao mà em đáng yêu thế hả! Chị hiểu tại sao em lại nổi tiếng nhất trong nhóm rồi.
Không cần trốn đâu, sớm muộn gì bọn họ cũng biết thôi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, còn định hỏi thêm vài câu đã bị trợ lý của đạo diễn Trần gọi đi mất: “Úc Ninh, đạo diễn Trần bảo em đến gặp ông ấy ở tiệm cà phê tầng một khách sạn.”
Từ lúc bước vào thế giới này, Hứa Kỳ Sâm đã quen với việc được gọi bằng cái tên xưng hô không thuộc về mình.
Để có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái, đoàn phim quy định sau khi diễn viên tham gia đều phải xưng hô bằng tên nhân vật.
Trợ lý của đạo diễn Trần đưa Hứa Kỳ Sâm đến địa điểm được chỉ định, đạo diễn Trần đã chờ cậu sẵn bên trong.
Hứa Kỳ Sâm hơi căng thẳng, nhưng đạo diễn đã nhìn thấy cậu, còn vẫy tay.
Hứa Kỳ Sâm ngồi đối diện Trần An Bình, đối phương không có bất kì vẻ gì là muốn tán gẫu, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi với cậu bàn một chút về cách diễn nhé.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, Trần An Bình nhìn cậu chằm chằm, sau đó hỏi: “Thế nào, xem kĩ kịch bản chưa? Có ý kiến gì với nhân vật Úc Ninh không?”
Hứa Kỳ Sâm: “Nhân vật Úc Ninh này…”
Trong lòng Hứa Kỳ Sâm có suy nghĩ của riêng cậu, nhưng cậu không biết những suy nghĩ ấy liệu có khớp với kiến giải trong lòng Trần An Bình hay không.
Cậu do dự giây lát, cuối cùng vẫn nói theo ý định ban đầu của mình khi sáng tác, “Trên thực tế, mặc dù bộ phim tên là Nam Kha, Nam Kha cũng hoàn toàn xứng đáng là vai chính nhất, nhưng nhân vật Úc Ninh lại khiến bộ phim mạch lạc hơn cả.
Cậu ấy là nhân vật có sự đổi thay lớn nhất suốt toàn bộ câu chuyện, từ một thiếu niên nhạy cảm đơn thuần lúc ban đầu, cho đến sự u buồn bất ổn tâm lý() bảy năm sau, tâm trạng của cậu ấy quyết định sự thay đổi của nhạc dạo và sắc thái của bộ phim.”
() Bất ổn tâm lý (Neuroticism): Nhóm yếu tố tính cách của [mô hình năm yếu tố], thường có xu hướng dễ gặp phải những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, lo âu, trầm cảm, dễ tổn thương.
Tâm lý bất ổn cũng chỉ mức độ vững chắc của cảm xúc và khả năng kiềm chế sự bốc bồng.
Trần An Bình vẫn quan sát cậu, thậm chí trong ánh mắt còn cất chứa một loại cảm giác sắc lẹm như nhìn thấu linh hồn.
“Tiếp đi.”
Hứa Kỳ Sâm: “Tình cảm của cậu ấy dành cho Nam Kha không đơn thuần chỉ là sự cháy bỏng, mà còn là cái mãnh liệt muốn vùi lấp đi mà chẳng thể che giấu được, là thứ tình cảm thuần khiết xuất phát từ lòng hiếu kì và khát vọng của một thiếu niên chưa từng dấn thân va chạm với thế giới của người trưởng thành.
Nhưng Nam Kha thì không giống cậu ấy, ý định ban đầu của anh đối với tình cảm của Úc Ninh không đơn thuần như vậy, chỉ ôm thái độ tham gia một loại trò chơi mà lại để mình đắm sâu vào, thế nên tình cảm của hai người cực kì phức tạp, dẫu có ở bất kì giai đoạn nào cũng chẳng hề ngang nhau.”
Trần Anh Bình khẽ gật đầu, “Vừa nãy cậu nhắc đến tính cách tương phản giữa hai thời kì của Úc Ninh, vậy đối với cậu, cậu cho rằng Úc Ninh ở thời kì nào khó kiểm soát được hơn?”
Đây không phải là một câu hỏi gây khó dễ, nhưng vì thế mới càng làm Hứa Kỳ Sâm bất ngờ.
Song cậu không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp buột miệng thốt: “Trước ạ.”
“Ồ? Nói thử một chút xem là tại sao?”
Hứa Kỳ Sâm mỉm cười trả lời: “Bởi vì tâm tư đơn thuần nhẵn nhụi của thời niên thiếu mới là điều kì diệu nhất, không có những cảm xúc trập trùng thay đổi trong nháy mắt, cũng không có thái độ cuồng loạn().
Loại cảm xúc này rất khó nắm bắt, cũng khó mà thể hiện ra được bằng kĩ năng diễn xuất, nếu không cẩn thận sẽ vượt qua ranh giới vô hình.”
Trần An Bình sửng sốt giây lát, gương mặt nghiêm túc và cương nghị lộ ra một nụ cười.
“Vậy thì, cậu có biết tại sao tôi lại chọn cậu không?”
() Chứng cuồng loạn (Hysteria): Một dạng rối loạn tâm thần và thần kinh.
Bệnh phát sinh từ sự lo lắng quá mức, biểu hiện bằng sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Nhiên: Mặc dù tập này tôi chưa online, nhưng tập tiếp theo sẽ bắt đầu điên cuồng tạo cảm giác tồn tại!
Hứa Kỳ Sâm: Em mới là nhân vật chính mà, đây không phải truyện xuyên nhanh viết cho em sao?
Lâm Nhiên: Vậy chứ em nghĩ mục đích em xuyên nhanh là gì?
Hứa Kỳ Sâm: Hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sống lại.
Lâm Nhiên: Sai rồi! Là hẹn hò với tôi.