Câu nói của Phượng Ly Mặc làm Thẩm Manh cứng đơ người. Mồ hôi mẹ mồ hôi con âm thầm chảy ròng ròng trong lòng, hắn quẫn bách đến không dám nhìn thẳng mặt y. Phượng Ly Mặc hơi nghiêng đầu, tóc bạc rủ xuống qua hai bờ vai làm y có vẻ vô tội, thế nhưng Thẩm Manh trong lòng chạy qua hàng vạn con thảo nê mã.
Bỏ mịa, không phải y nhìn thấy rồi đấy chứ?
Như chứng thực suy nghĩ của Thẩm Manh, Phượng Ly Mặc cúi người, ghé sát bên tai hắn trầm giọng cười khan:
"Ngươi trốn rất tốt. Ta đã tìm ngươi rất lâu nhưng không có thấy. Thế nhưng ngươi đã mắc một sai lầm nghiêm trọng. Muốn biết không?"
Thẩm Manh gật đầu, hắn tin tưởng Yue sẽ không có sơ hở gì. Nhưng Phượng Ly Mặc vẫn có thể tìm ra hắn hẳn phải có nguyên do.
Phượng Ly Mặc từ từ đưa ngón tay, lướt qua mép áo trên ngực hắn, với vào bên trong chậm rãi lục tìm. Thẩm Manh cảm giác y cứ như đang trêu chọc hắn vậy, chỗ bị chạm qua đặc biệt nóng bỏng. Ngón tay thon dài xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Nghe nói ngón tay thon dài kỹ thuật làm tình đặc biệt tốt, chỗ đó cũng to dài. Nghĩ lại cũng không phải không đúng.
Y cười nhẹ, lôi ra từ trong áo Thẩm Manh một miếng lụa bạc lớn bằng hai bàn tay. Nó được gấp lại gọn gàng, trên đó còn thêu hai chữ Ly Mặc. Đó chính là miếng vảy bụng siêu mềm mại mà Thẩm Manh dựt ra từ bụng y, sau khi phơi nắng lại càng trở nên giống miếng lụa cực phẩm thiên kim khó cầu. Miếng lụa này là do Thẩm Manh thêu xong tặng y, yến tiệc hôm nay hắn quên mang giấy lau tay y liền đưa cho hắn lau. Thế nhưng vì tiếc nên hắn đã đi rửa tay, cất miếng lụa vào trong ngực.
Vảy của long tộc phần lưng siêu cứng. Cứng hơn cả sắt, thế nhưng phần bụng lại cực kỳ mềm mại. Vùng bụng là nơi duy nhất có thể đâm xuyên qua người long tộc.
Phượng Ly Mặc lắc lắc miếng lụa trong tay, giải thích:
"Đồ của ta, mang khí tức của ta. Trốn đi đâu ta cũng có thể cảm nhận được. Dù ta không nhìn thấy nhưng vẫn cảm thấy."
Thẩm Manh á khẩu nhìn Phượng Ly Mặc cất miếng lụa về phía đầu giường. Hắn bị y nhấc lên, để hắn ngồi lên đùi, tư thế hai người vừa quái dị vừa ám muội. Phượng Ly Mặc nhìn Thẩm Manh dáng vẻ đang không biết làm sao liền với tay vào trong lớp áo mỏng manh đã nửa cởi của hắn, giọng nói như ma âm mê hoặc dụ dỗ hỏi:
"Có muốn không?"
Phần lưng mẫn cảm bị Phượng Ly Mặc sờ đến run rẩy, hạ thân hắn dần dần nổi lên phản ứng. Ôi mẹ ơi, hình dáng này của người yêu thật quá mức dụ người phạm tội mà.
Thẩm Manh cúi đầu, che mắt qua loa nói:
"Muốn..."
Phượng Ly Mặc như chỉ chờ có vậy, nắm lấy gáy Thẩm Manh buộc hắn phải cúi đầu tiếp nhận nụ hôn mưa rền gió cuốn. Hai đôi môi chạm nhau như bị kích thích, nhiệt tình cuốn lấy nhau dây dưa, quấn quýt. Thẩm Manh cảm giác hắn thật không thở nổi, cố gắng hô hấp từng chút một, khuôn mặt đỏ ửng vô cùng diễm tình hấp dẫn Phượng Ly Mặc làm y càng thêm điên cuồng hơn.
Nụ hôn kéo dài suốt phút, y cảm giác Thẩm Manh thật không thở nổi mới buông ra. Ánh mắt hắn mờ lên màn nước, môi đỏ sưng lên cố gắng hít vào từng ngụm khí. Phượng Ly Mặc bị bộ dáng này của hắn câu lên hoàn toàn tính dục, bản tính dâm long khiến y vô sự tự thông. Từ vuốt ve trên làn da trắng mịn gợi lên tình dục, hay là để lại từng dấu hôn hồng nhạt trên cơ thể hắn.
Y đưa hai ngón tay vào trong miệng Thẩm Manh, khuấy đảo đầu lưỡi ướt át mềm mại của hắn. Phượng Ly Mặc muốn chơi, Thẩm Manh đương nhiên cũng phối hợp. Hắn ngậm vào ngón tay y, như ăn kẹo mà liếm mút ngon lành. Lưỡi hắn cứ như tiểu xà, từ trên xuống dưới hai ngón tay đều cuốn lấy ma sát, một bộ hết sức dâm đãng.
Chụt, chụt. "Ưm...ưm."
Phượng Ly Mặc bị hắn liếm như thế cảm thấy đầu ngón tay tê rần, sự rung động chạm đến tim làm y mềm nhũn. Khuôn mặt khó có được thay đổi lộ ra vẻ mất khống chế, nổi lên mạt hồng nhạt khả nghi, đẹp đến xao lòng. Qua một lúc y rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nhanh chóng rút ngón tay ra kéo theo một sợi chỉ bạc, vội vàng hôn lấy Thẩm Manh.
"A!"
Hậu huyệt bỗng nhiên bị một dị vật nhét vào, cảm giác lạ lẫm đột ngột khiến Thẩm Manh không tự chủ được mà thẳng lưng, hậu huyệt co rút như muốn bài xích dị vật. Phượng Ly Mặc ghé vào hõm cổ hắn, khàn giọng cười nhẹ.
"Lần này quá vội không có chuẩn bị đủ, đành phải làm thế này. Ngươi... chịu một chút."
_______ thả hố, đợi chương sau đê.____ comment "mlem"để nhanh chóng ra chương.