Ly Tranh không mang quá nhiều người. Y cho rằng mang theo những kẻ kém cỏi chỉ vướng chân, lại phải có trách nhiệm, rất phiền. Thẩm Manh nghe được câu này liền "a" một tiếng, không rõ nghĩa. À, đối với Ly Tranh, Thẩm Manh vĩnh viễn không phải kẻ yếu, dù hắn có bê không nổi bao tải cát thì hắn vẫn mạnh nhất.
Lam Diệu kiểm tra lại đồ đạc trong balo, hắn ở thế giới này lần đầu tiên được dùng tên thật.... Có phải là sắp đi hết rồi không?
Lắc đầu vài cái khiến suy nghĩ vớ vẩn bay hết ra khỏi đầu để tập trung lại, Lam Diệu thật không muốn nghĩ nhiều nữa. Hắn đếm đủ đồ dùng liền báo cáo với Ly Tranh để lên đường. Đội ngũ chỉ có người, Ly Tranh, Thẩm Manh, Lam Diệu, Chu Nha (hậu cung cũ) và Dịch Lãng. Thành phố để lại cho Nhiễm Tần, một thuộc hạ trung thành quản lý. Hắn sẽ không làm phản, bởi chính mạng hắn là được Ly Tranh cứu về.
Trên đường đi không biết có phải là do đã thu thập đủ thẻ bài không mà càng có nhiều sát nhân mặt nạ tập hợp về đây. Chúng nó đặc biệt dai dẳng, bám mãi không tha, mỗi lần đều khiến người ta thực phiền. Thẩm Manh thì không thấy phiền nhiều lắm, này là do Ly Tranh nói.
"Chúng nó thật đáng ghét."
Thẩm Manh mặt lạnh đẩy đầu Ly Tranh ra khỏi vai mình, không biết y ăn nhầm thuốc gì mà kể từ lúc xx đến giờ đặc biệt yêu bám dính hắn. Lúc xử lý các sát nhân cũng đặc biệt làm màu.
Đi được hai ngày nữa, cả năm người cuối cùng cũng tới chân tháp. Cả cột tháp to đen nhánh phản chiếu ánh sáng của mây trời, thoạt nhìn đặc biệt uy nghiêm. Phía dưới có hai cánh cửa lớn có lỗ hình vuông hõm vào, hẳn là nơi để thẻ bài. Ba người đứng canh giữ bên ngoài, Ly Tranh cùng Thẩm Manh lắp thẻ. Thẩm Manh tâm tình có chút phức tạp, hắn cầm từng thẻ lắp vào một cách chậm rãi, khác với Ly Tranh lại lắp rất nhanh. Mỗi tấm thẻ một khi đã nhận đều không thể tháo ra nữa.
"Chú đang nghĩ gì vậy?"
Thẻ của y đều lắp xong từ lâu, mà trên tay Thẩm Manh vẫn còn cái. Nghe tiếng của Ly Tranh mới sực tỉnh, hắn lắc đầu: "Không có gì."
Ly Tranh bĩu môi, không đồng ý nói: "Gạt người."
Thẩm Manh: "Thực sự không có."
Ly Tranh: "Không tin."
Thẩm Manh: "..."
Bởi vì có Ly Tranh làm phiền cho nên Thẩm Manh rất nhanh đã lắp xong. Bốn thẻ đặc biệt được lắp lên trên cùng, bốn loại ánh sáng từ đó tản ra, lan tới khắp các tấm thẻ khác. Chúng từ từ đi hết qua nhau, biến mất rồi tạo thành một bông hoa kỳ lạ được khắc trên cánh cửa. Như một câu hỏi cuối cùng, không nói đúng không mở. Ly Tranh đi tới sờ lên cánh hoa màu đen, trầm ngâm một lúc. Y là lần đầu thấy loại hoa này, không biết nó thật sự là gì. Lam Diệu im lặng không nói, phải nói là biết cũng không dám nói, hai người kia cũng không biết. Thế nhưng Thẩm Manh lại biết, hắn tiến lại gần cánh cửa, gọi lên tên của loài hoa.
"Điệp Thi."
Điệp Thi, đó chính là hoa mà chính tay Yue trồng ra. Y nói là không biết tại sao lại biết cách trồng nó, cứ như có sẵn trong trí nhớ liền trồng nó. Bông hoa như nghe được tiếng gọi mà nó luôn mong ước, khẽ rung rung vài cái liền nở bung ra, cánh cửa cũng từ đó mà mở ra, để lộ một khoảng tối đen bên trong.
Ly Tranh ngạc nhiên nhìn Thẩm Manh, y không ngờ hắn lại biết được thứ này, nhưng cũng không hỏi nhiều. Chỉ mỉm cười nắm lấy tay hắn nói: "Đi vào thôi."
Thẩm Manh gật đầu, nhìn không gian tối đen kia hít sâu một cái liền bước vào. Mỗi người có một tâm tình khác, chỉ có Lam Diệu là ước thời gian qua nhanh đi.
Sau khi cả người đều vào, cánh cửa lập tức liền khép lại, bên ngoài tiếp tục hiện lên những ô vuông mới không có thẻ bài. Mà trong một số sát nhân mặt nạ nào đó, xuất hiện thêm một tấm thẻ.
Không gian bên trong tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón. Chỉ có độ ấm trong lòng bàn tay bên cạnh khiến Thẩm Manh cảm thấy thật an tâm, ít nhất nó có thể khiến hắn bình tĩnh trở lại. Tháp cũng không bắt mọi người chờ quá lâu, một dòng chữ màu trắng hiện ra trong không trung, soi sáng cả một vùng rỗng tuếch.
[ Chào mừng đến với tháp. Bất kể là ai tháp cũng đều chào đón, không có nhiều quy tắc, chỉ có một. Kẻ yếu không thể sống.]
[ Tháp là sự phẫn nộ, là đau thương của trái đất hình thành. Muốn qua tháp, nhân loại phải trả giá hết tội lỗi của mình ở đây.]
Tất cả sững người đọc xong dòng chữ đó, chưa kịp định thần liền bị rơi hụt xuống khoảng không. Tiếp đó là cái lạnh thấu xương xâm nhập vào cơ thể họ, và mùi hôi thối nồng nặc bốc lên. Nước, xung quanh toàn là nước, nó đang chảy rất xiết. Cái này không làm khó được họ, trừ Thẩm Manh, hắn không biết bơi nhưng được Ly Tranh ôm lấy bơi vào bờ. Cả năm người đã uống phải cái nước thối rữa đó không ít, lên bờ liền không chịu nổi nôn thốc nôn tháo. Nôn lợi hại nhất là Ly Tranh, y như muốn nôn luôn ra cả mật xanh mật vàng. Đến cả Lam Diệu cũng không chịu được mà nôn ra. Nhất thời, bên bờ đá vang lên toàn tiếng nôn oẹ khủng khiếp. Nôn chán chê mới lấy nước ra súc miệng sạch sẽ, thay quần áo mới.
Tự nhiên Thẩm Manh cảm thấy thật may mắn vì đây là balo chống thấm.
"Mẹ nó, đây là cái nước gì bẩn như thế?"
Chu Nha là con gái vẫn không chịu được mà lên tiếng chửi tục, liên tục phi phi nhổ nước bọt, cứ như cảm giác được cái nước tởm lợm kia vẫn còn trong cổ họng cô vậy. Ly Tranh bình phục tốt nhất, y cố gắng không nghĩ về cái nước kia nữa, nhìn lên thác nước chảy ầm ầm cao chót vót kia nói: "Nước thải."