Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Chào mừng kí chủ trở lại thế giới]
Thẩm Manh nằm dài trên giường, tư thế ngủ thật đúng là chẳng có chỗ nào có thể khen được. Mặc cho khuôn mặt hắn cũng được coi là dễ nhìn cũng bị cái tướng ngủ hình chữ đại này của hắn phá hỏng. Đáng giận nhất là hắn còn ngãi mông!!!
BingBong [...]
[Ê! Dậy đi! Nam chủ đến thao kí chủ kìa!]
Giọng nói uy lực của hệ thống chẳng phải giỡn chơi, xuyên thấu qua cả đại não của Thẩm Manh khiến hắn giật mình. Cứ thế ôm cả gối ôm lăn lộn xuống giường, đôi mắt sưng húp lên vì ngủ nhiều mơ màng nhìn xung quanh. Vung vẩy cái gối ôm trong tay hoảng hốt nói:
"Đâu! Đâu! Mẹ nó, sao chết rồi vẫn mơ ước cúc hoa của tao vậy hả??"
BingBong: [...] hình ảnh đẹp quá. Bổn hệ thống không dám khen.
Sau một lúc ngơ ngác, rốt cuộc Thẩm Manh cũng hồi hồn. Hắn mệt mỏi dựa vào cạnh giường, từng chút từng chút ký ức quay trở về với hắn, nội tâm cũng theo đó mà trở nên vô cùng trống rỗng.
Vậy là hắn đã trở về rồi sao?
Có phải hắn sẽ không được gặp y nữa không?
BingBong thấy Thẩm Manh không chút phản ứng gì, lại nghe thấy hai câu suy nghĩ đó của hắn liền lo lắng, vội vàng hiện thân an ủi: [Ký chủ, ngài đừng lo. Đại nhân sẽ không.....]
"Hớ hớ hớ!!! Tốt quá! Cúc hoa của lão tử được cứu rồi!!"
Thẩm Manh không thèm nể nang hình tượng gì, ngửa mặt lên trời cười như điên. Thành công chọc giận hệ thống khiến nó từ một đám mây trắng trở nên đen xì kèm theo tia sét.
Uổng công nó còn tưởng ký chủ mong nhớ đại nhân nữa. Mẹ nó, trả lại thương cảm cho nó đây!
Trong căn nhà nào đó, ở góc phố nào đó không ngừng sáng lên những ánh sáng vàng chớp loé cùng tiếng gào thảm thiết như ma kêu quỷ hờn.
—————————————————
"Oáp ~"
Thẩm Manh mệt mỏi lê lết thân thể đến trường, sống cùng nam chính đại nhân đã lâu, được chiều chuộng đến quen thói quen xác. Nào có bao giờ phải dậy sớm như vậy, còn được cơm bưng nước rót, áo đến chỉ việc mặc xong nằm ăn hại qua ngày cho hết thời gian. Quả thực là đối lập hoàn toàn với tình cảnh bây giờ mà, vậy mới nói, sướng quen rồi, khổ không chịu được.
[Chứ không phải kí chủ thiếu thao nên không ngủ được hả?]
Hệ thống lười biếng nằm trên đầu Thẩm Manh, ỷ vào việc không ai thấy nó liền vô cùng thảnh thơi mà ung dung tự tại.
[A~ Em nhớ anh, em thích anh, em yêu anh, em thèm anh, em muốn đụ anh.
Kí chủ à, ngài đã rên rỉ câu này lần tối qua đó.]
Thẩm Manh cực lực kiềm chế cảm xúc muốn cầm vật thể đang ở trên đầu mình xuống ném cho chó ăn. Cố gắng nhịn lại để bản thân không làm ra hành động gì quái gở trong mắt người khác, chỉ có thể rít gào thông qua thần giao cách cảm:
"Ai là người bật pỏn hả? Tao thì không là đàn ông chắc? Mày nói xem, ai đã kéo tao từ một thẳng nam sắt thép đầu đội trời, chân đạp đất thành cong queo vậy hả? Tiểu Hừ?"
Hệ thống giật mình huýt sáo, ngây thơ vô (số) tội đáp:
[Nam chính đúng là cái đồ lẳng lơ yêu diễm đê tiện! Lần sau kí chủ nhất định phải đè hắn ra thao cho hắn hết lẳng lơ mới thôi. Bổn hệ thống ủng hộ kí chủ!]
"Mày đừng lảng sang chuyện khác!"
Hai người cứ thế cãi nhau đến tận khi đến trường, cuộc chiến này mới tạm ngưng.
Không biết những trường đại học bên ngoài thế nào, nhưng ở Mussochist việc học hành rất nặng nề. Chung quy mọi thứ đều không khác thời cấp ba quá nhiều, hầu hết mọi thứ cần có đều có.
Trường Mussochist là trường tư nhân, được xây dựng cách xa thành phố với quy mô vô cùng rộng lớn và trang thiết bị hiện đại bậc nhất hiện tại. Và hơn hết, nó nổi tiếng với cả ngoại quốc, được xây dựng cách đây năm bởi những ông trùm tài phiệt, tỷ phú bậc nhất ở đất nước này. Với mục đích là đào tạo ra những người thừa kế xuất sắc cho gia tộc, cho những kẻ giàu có hoặc có quyền thế, hào môn từ thời cổ. Chỉ cần nộp một khoản học phí khổng lồ, là có thể vào học tại đây trong năm liên tiếp với những đãi ngộ cực cao. Chính vì thế, trường này không một học sinh nào xuất thân tầm thường cả, ai cũng không phú thì quý, người bình thường không dám đắc tội.
Thẩm gia là một trong những cổ đông của trường này, nắm % cổ phiếu của trường. Vì thế con cháu của Thẩm gia đều đi học tại đây, ngay cả con riêng như Thẩm Manh cũng có cơ hội đó. Chỉ là hắn cũng không thích đi học ở đây lắm, bởi những quý công tử, quý tiểu thư ở đây cũng chẳng chào đón một đứa con riêng như hắn. Không hùa nhau bắt nạt hắn đã là may mắn lắm rồi, nhưng mà sự khinh thường, xa lánh lẫn áp chế hắn một chút hẳn là không thể thiếu. Giống như bây giờ, vừa vào lớp đã khiến mọi người muốn tránh xa ra rồi.
"Thật là, không thể chấp nhận được có loại người như cậu ta."
"Con do tiểu tam sinh thì biết mặt mũi là cái gì đâu?"
"Cũng phải."
Đấy, ai mà chẳng đồn như thế. Hắn là do con của tiểu tam sinh. Đâu ai biết rằng, Thẩm gia phu nhân hiện tại mới là tiểu tam đâu cơ chứ. Mà hắn nghe quen rồi, thật không muốn quan tâm chi cho mệt não.
[Kí chủ? Ngài không giận à?]
Dù Thẩm Manh không giận nhưng Bingbong lại giận đến đỏ cả mặt. Nó suýt nữa lao đến tạo kiểu tóc poodle cho bọn chúng rồi.
"Kẻ thiểu năng nhiều như thế, tao mỗi ngày đều phải so đo với một đứa còn không phải mệt chết à? Tao còn không muốn hạ thấp IQ của mình đâu."
Hệ thống đang tức giận đến giơ chân, dù nó không có chân. Nghe vậy lập tức xìu xuống, cười đến rụng cả bông.
[Kí chủ, ngài độc!]
Thẩm Manh đắc ý xoay bút, đáp: "Tất nhiên, đợi tìm được lão công sẽ mách y sau."
Hệ thống: [Ngài bảo không để ý cơ mà...]