Tác giả: Kiều Lam
Nguyễn Kiều vừa mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một thư phòng cổ kính, tay nàng đang cầm một bức thư, nàng chỉ xem qua nội dung bức thư mà đã "Ố ồ" lên.
Trước mặt nàng là một cái tráp bị mở ra, bên trong là những bức thư không khác gì mấy với bức trong tay nàng.
Sáp trên bức thư đã bị bóc ra, thậm chí nàng đã đọc được hết một nửa.
Nguyễn Kiều có thể cảm nhận được tim mình đập rất nhanh, hiển nhiên trước khi nàng xuyên đến, nguyên chủ đang làm việc không tốt thì phải.
Nàng nhét thư về, sau đó tuỳ ý ném vài tráp, "Thống, cốt, truyện."
Quyển sách nàng xuyên đến lần này tên là Chưởng hoan, kể về một trưởng nữ của một quan ngũ phẩm trọng sinh xong một đường ngược tra khai quải vả mặt, cuối cùng nghịch tập trở thành Hoàng hậu, song túc song phi cùng nam chủ, cả quyển sách không ngược, vả mặt cực sảng khoái, bởi vì tác giả đều đã nhét hết đau khổ cho nam phụ.
Đúng, chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này Nguyễn Kiều cần thực hiện nguyện vọng.
Nam phụ Tần Vân Huyên vốn là huynh đệ tốt của nam chủ quyển tiểu thuyết này – Lục hoàng tử Sở Tiêu.
Khi còn nhỏ, Tần Vân Huyên được chọn làm thư đồng của Sở Tiêu, hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt.
Sau đó phụ huynh Tần Vân Huyên chết trận, y nhận nhiệm vụ của phụ huynh, bảo vệ biên thành, chém giết tướng địch Công Lương Ngọc, bắt tù quân địch, đoạt lại hai tòa thành từ tay quân địch.
Tần Vân Huyên đỡ quan hồi kinh, Tần mẫu hộc máu hôn mê ngay tại chỗ, cố gắng chống đỡ xong tang lễ, không lâu sau cũng buông tay rời đi.
Hoàng đế thương hại hắn, chưa nhận lại binh phù y nộp lên, còn phong y là Đại tướng quân, chuẩn cho y ở lại kinh giữ đạo hiếu cho phụ mẫu huynh trưởng ba năm.
Tần Vân Huyên cực kỳ cảm kích, lại không biết Hoàng đế không lấy lại binh phù chỉ vì phụ tử Tần gia có uy vọng quá cao trong quân, binh phù ở Tần gia quân chẳng qua là một khối sắt vụn, họ chỉ nhận phụ tử Tần gia, không nhận binh phù.
Để Tần Vân Huyên ở lại giữ đạo hiếu ba năm chẳng qua là vì xếp người vào khống chế Tần gia quân mà thôi, chỉ là mấy năm qua đi, vì Tần Vân Huyên vẫn còn, quá trình thu phục Tần gia quân không thuận lợi, hơn nữa vì chuyện chiến sự lại xảy ra, Tần Vân Huyên lại lần nữa lãnh binh, nên tất cả bố trí của Hoàng đế trước đó đều thành uổng phí.
Nhiều năm qua đi, Tần Vân Huyên trưởng thành hơn, cũng thay đổi đi nhiều, nhưng chỉ có tình hữu nghị với Sở Tiêu là chưa từng thay đổi, thậm chí vì giúp Sở Tiêu thoát khỏi phiền toái, y còn cưới biểu muội của Sở Tiêu, người bị bệnh lao từng cứu Sở Tiêu một mạng nên không ném đi được.
Chấp niệm nhiều năm của biểu muội với Sở Tiêu quả thực rất sợ, nàng ấy hận Tần Vân Huyên chặn ngang một chân, khiến nàng ấy không thể tái giá cho Sở Tiêu, bởi vậy bị Hoàng đế dụ dỗ, biến thành một quân cờ của Hoàng đế.
Nàng ấy trộm thăm dò hành tung của Tần Vân Huyên, nhìn lén thông tin mật trong quân, thậm chí còn giúp Hoàng đế ám hại hắn, vì Hoàng đế đã đồng ý với nàng ta, nếu nàng ta làm được việc này thì sẽ giúp nàng ta đổi thân phận, còn để nàng ta gả cho Sở Tiêu.
Nàng ấy bị Tần Vân Huyên phát hiện vẫn chết không hối cả.
Làm loạn đến mức Tần Vân Huyên mất hết kiên nhẫn, vì tránh nàng ta lại khiến mình và Sở Tiêu gặp phiền toái, y nhốt người ở hậu viện, không cho nàng ấy cơ hội gây sóng gió, còn nhốt rất lâu.
Mãi đến khi biểu muội biết Sở Tiêu thích một thứ nữ quan ngũ phẩm, còn cầu chỉ với Hoàng đế thì phát điên.
Chẳng những nói ra chân tướng phụ huynh của Tần Vân Huyên cho hắn, còn thản nhiên nói Sở Tiêu đã sớm biết việc này, tất cả đều do nàng ta nghe lén được từ chỗ Sở Tiêu.
Tần Vân Huyên không tin là huynh đệ tốt lại làm vậy với mình, đi tìm Sở Tiêu thử, phát hiện Sở Tiêu trốn tránh không nói, thần sắc khác thường, lập tức hiểu ra.
Sau khi đơn phương quyết liệt với Sở Tiêu, việc y tra chứng cứ bị Hoàng đế phát hiện, Tần Vân Huyên cửu tử nhất sinh mới thoát được khỏi kinh thành, được người cứu, mai danh ẩn tích dưỡng thương hơn một năm mới tốt lên.
Hơn một năm này, Hoàng đế nghĩ y đã chết, phần lớn người phái ra truy tìm đều bị triệu về.
Hoàng đế vì xây hành cung xa hoa cho mình mà gần như đào sạch quốc khố, sưu cao thuế nặng khiến dân chúng lầm than, tướng sĩ biên quan thiếu ăn thiếu mặc, toàn bộ Đại Sở đang trên đà suy vong, tựa như đang đi lên đường hủy diệt.
Tần Vân Huyên không đành lòng nhìn giang sơn mà phụ huynh liều mạng bảo vệ, các tướng sĩ họ yêu quý như con bị huỷ trong tai Hoàng đế vô nhân đạo kia, vì thế, y làm phản.
Tần gia quân dũng mãnh, Tần Vân Huyên kiêu dũng thiện chiến, có dũng có mưu, đánh với triều đình khoảng hai năm, chiếm một phần ba giang sơn.
Sở Tiêu tự thỉnh đến chiêu hàng Tần Vân Huyên, công bố không muốn đấu lưỡng bại câu thương với hắn, nếu Tần Vân Huyên có thể thu tay, y nguyện ý cầu xin phụ hoàng tha thứ giúp Tần Vân Huyên.
Bị từ chối, Sở Tiêu dùng kế trảm chết Tần Vân Huyên, toàn bộ Tần gia quân dựa vào địa thế hiểm trở mà chống cự, cuối cùng tất cả chôn thân nơi sa trường.
Dẫn lên thi cốt của huynh đệ tốt ngày xưa, Sở Tiêu cuối cùng giành được sự ủng hộ của một số triều thần, sau khi đấu bại năm hoàng huynh thì thuận lợi đăng cơ, phong nữ chủ là Hậu.
Sở Tiêu sau đó còn cảm thán với nữ chủ là đời này hắn chỉ có một huynh đệ tốt là Tần Vân Huyên, năm đó vốn định để Tần Vân Huyên giấu tài, sau khi nghiệp lớn của hắn đạt thành thì vạch trần chuyện Tiên đế tàn hại trung lương, cho một nhà Tần gia chết thảm một lời giải thích, nào ngờ Tần Vân Huyên lại cực đoan như vậy.
Hắn vẫn luôn tiếc rằng năm đó mình không khuyên được Tần Vân Huyên.
Tần Vân Huyên vốn là một tướng tài, nếu không chết thì hai người quân thần kết hợp sẽ càng mạnh hơn.
Nữ chủ an ủi hắn, "Không trách chàng.
Chàng không chỉ luôn chú ý không để người động vào phần mộ tổ tiên hắn, còn cho người giúp hắn dọn xác để hắn được chôn cất, Tần tướng quân nếu ở dưới suối vàng có biết, tất sẽ cảm kích chàng."
Nguyễn Kiều xem xong thì: "???"
Nàng khó thở luôn rồi, "Đang tự tôn vinh bản thân hay gì? Cha hắn giết chết cả nhà người ta, hắn lại chém đầu người ta, khiến người ta đến chết vẫn còn chưa báo thù rửa hận được mà còn muốn người ta cảm kích hắn nữa á?!"
Hệ thống: [Nếu không thì sao oán niệm lại lớn đến mức cần chúng ta đến xử lý?]
"Quá thảm, quá thảm!" Nguyễn Kiều chậc chậc hai tiếng rồi đột nhiên sửng sốt, "Không đúng, thân phận của tôi là gì?"
Nhìn hộp thư trước mặt, lại nhìn thư phòng phong cách nam xung quanh, "Tôi chính là biểu muội bị tắc động mạch não làm mấy chuyện kia đó á?"
Tình huống lúc này hẳn là Tần Vân Huyên đã phát hiện hành động của nàng, còn nắm giữ chứng cứ, nên mới tạo cơ hội, tính câu cá rồi.
Hệ thống không dám lên tiếng, yên tĩnh như gà.
Nghĩ đến việc nam phụ sẽ vào ngay bây giờ, trách cứ nàng một trận rồi coi nàng là gian tế nhốt ở hậu viện, Nguyễn Kiều vươn tay đè trán, "Không được, ngực tôi đau quá."
Hệ thống: [Kiều Kiều, cô đang ấn trán mà.]
"Đầu tôi cũng đau đây này! Nhiệm vụ lần này căn bản không cần võ công gì, tôi vừa mới rời khỏi thôn tân thủ mà cậu đã đưa tôi đến thời điểm mà nhân vật đã sắp bị knock out đấy?! Đã thống nhất là tuần tự tăng dần theo kiểu bậc thang từ dễ đến khó cơ mà!"
Hệ thống chột dạ: [Có thể là bề ngang của cái cầu thang hơi rộng......]
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều trợn trắng mắt, mặc kệ nó.
Trên bàn có một ít giấy, Nguyễn Kiều suy nghĩ một lát, dùng bút lông dính mực vẽ con rùa lên giấy, sau đó viết tên Tần Vân Huyên lên bên cạnh.
Đặt bút xuống, ký ức cơ thể tự mang cổ tay di chuyển, đời trước nàng luyện theo bảng chữ của Bùi Chỉ Hành, mỗi bút đều cứng cỏi, bộc lộ mũi nhọn, Nguyễn Kiều dừng một lát, một chấm mực đen rơi trên chữ Tần.
Nàng như không có việc gì viết tiếp, viết hết mấy từ còn lại xong, làm xong hết thì ném tờ giấy vào tráp mật tin mà nguyên chủ mang ra rồi thả về chỗ cũ.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Người tiến vào mặt như quan ngọc, dáng người cao lớn, đôi mắt hẹp dài đầy tàn khốc, sắc mặt lạnh như băng, môi banh thành một đường, y còn đang mặc áo giáp màu đen, lúc di chuyển có tiếng kim loại va chạm, đối mặt với tầm mắt của nàng, lãnh ngạnh hỏi, "Ngươi vào thư phòng ta làm gì?"
Vì ngay từ đầu đã khác xa nguyên chủ, Nguyễn Kiều cố ý làm vẻ hoảng loạn rồi hư trương thanh thế, nàng nâng cằm lên, "Ngươi quản được ta!"
Tần Vân Huyên thấy nàng bị mình bắt rồi mà còn kiêu ngạo như vậy thì cảm thấy phiền chán, lạnh lùng nói, "Ta còn nhớ, ngày thành thân ta đã nói với ngươi, trong phủ Tướng quân, ngươi muốn đi đâu cũng được, trừ thư phòng."
Nguyễn Kiều nhướn mày, cười lạnh, "Ta lúc còn là khuê nữ đã từng nói với các ngươi, không phải Lục điện hạ thì ta không gả, lúc ngươi tìm bệ hạ tứ hôn đã nghe chưa?".