"Hơn nữa ta cũng muốn giải quyết xong chúng sớm.
Lâm A Kiều phát bệnh trên đường, ám vệ nói là rất nghiêm trọng, ta không yên tâm lắm."
"......"
Quân sư đã sớm đoán được là vậy, không nhịn được mà lắc đầu, hắn biết Tần Vân Huyên tuy hơi hồ đồ chuyện nội trạch nhưng tuyệt đối sẽ không lấy chính sự ra vui đùa, vì vậy không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Màn đêm buông xuống, Quân sư ở lại đóng giữ, Tần Vân Huyên mang theo hơn nửa tướng sĩ lặng lẽ rời quân doanh.
Khi Tần Vân Huyên đi đánh Bắc Mạc, Nguyễn Kiều cũng thuận lợi đánh đến ổ sơn phỉ.
Khi bị mang lên núi, Nguyễn Kiều vẫn luôn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ở cửa trại có một lạch trời, dễ thủ khó công, bốn phía có mười mấy ngọn núi lớn nhỏ hình thành thế chúng tinh củng nguyệt (Các ngôi sao vây quanh mặt trăng) vờn quanh sơn trại.
Có thể nói, đây là căn cứ địa chuẩn theo ý tưởng của nàng.
Nguyễn Kiều luôn rất phối hợp, không khóc cũng không có ý định chạy trốn, những tên sơn phỉ bắt nàng lên núi thấy vậy cũng không quản nàng.
Nàng và các nữ nhân khác bị ném xuống đất, xung quanh là một đám người vây lại, bình luận các nàng đủ lời.
Nguyễn Kiều không quản những người khác, ngẩng đầu nhìn phía trên.
Trên đó có tổng cộng bốn nam nhân đang ngồi.
Nam nhân ngồi chính giữa khuôn mặt dâm tà là Đại đương gia, tên mặt âm trầm bên cạnh là Nhị đương gia, hai người còn lại, một người diện mạo thô cuồng, vẻ mặt ngốc khờ, thấy các nữ nhân bị bắt ném xuống đất thì có vẻ chần chờ, "Đại ca......"
"Lão ngũ, ngươi đừng nói nữa, không thể.
Giờ mà thả chúng chạy thì huynh đệ trong trại vui vẻ bằng cách nào?" Đại đương gia ngắt lời nam nhân thô cuồng, "Nếu ngươi không nhìn được thì về đi, lão nương của ngươi không phải còn đang chờ ngươi à?"
Nam nhân thô cuồng nghe lời Đại đương gia nói xong, biểu cảm cứng đờ.
Năm đó bất đắc dĩ mới phải lên núi, dựa vào sức lực trời sinh mà leo lên được Ngũ đương gia, nhưng Trần Thiết biết, mình là Ngũ đương gia, nhưng thật ra chẳng ai coi mình ra gì.
Hắn biết, hắn không thể cứu được một ai, hơn nữa nương của hắn cũng còn ở trong trại, nếu chọc giận đám người này, không chừng sẽ liên lụy đến bà.
Trần Thiết đứng lên, không nhìn các nữ nhân đáng thương vô tội trên đất, cắn răng rời đi, phía sau là tiếng cười ha ha của đám người truyền đến, còn cả lời nói dâm tà của Đại đương gia.
Hắn vờ như điếc không nghe thấy, bước chân nhanh hơn, muốn nhanh chóng rời đi, sau đó ba bước như hai bước chạy vội khỏi nơi này.
Lại không biết rằng, sau lưng hắn, bầu không khí vốn nhẹ nhàng đã tiến vào trạng thái giằng co.
Cô nương mà hắn nghĩ là đáng thương, ốm yếu đến mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn thường thường nôn ra máu, giây phút bị móng heo vươn tới đã trực tiếp phá đứt dây thừng, đá chân mấy cái khiến đám cặn bã định động tay động chân vào các cô nương xung quanh bay ra ngoài.
Biến cố này khiến mọi người kinh sợ, người trong trại đều thu lại thái độ đùa giỡn, vội cảnh giác rút đao bên hông ra.
Vẻ mặt dâm tà của Đại đương gia cũng biến mất, trong mắt hiện lên nét đánh giá, ngồi thẳng dậy nhìn Nguyễn Kiều, "Xem cử chỉ của cô nương có vẻ không giống người thường, là thuộc hạ của ta có mắt không tròng, mạo phạm cô nương.
Ta xin bồi tội với cô nương.
Chỉ là cô nương vừa phế đi vài huynh đệ của ta, ra tay cũng quá độc ác.
Hơn nữa, với thân thủ của cô nương, hẳn sẽ không bị huynh đệ trong trại ta bắt lại mới đúng, cô nương cố ý đến trại của ta làm loạn?"
"Đúng thì sao?" Những người đó lùi về sau, không tiến lên, Nguyễn Kiều cũng không đuổi theo mà chỉnh lại làn váy hơi nhăn.
Nhìn Nguyễn Kiều tùy ý tựa như không để sơn trại của mình vào mắt, sắc mặt Đại đương gia rất khó coi, "Lúc trước các trại chủ chúng ta đã từng hiệp nghị, nước sông không phạm nước giếng, sẽ không vô cớ gây rối ở địa bàn của người khác, bên quan phủ cũng được chúng ta cống nộp hàng năm, chưa từng ngắt đoạn, để tránh họ gây khó dễ với chúng ta.
Cô nương làm thế này, có biết là trái đạo nghĩa không?"
"Ồ." Nguyễn Kiều cười khẽ, nôn ra một búng máu, cầm khăn lau khóe miệng, rất tùy ý mà tiếp được đại đao đánh từ sau tới, dùng sức bẻ một cái, tay người nọ vặn vẹo rủ xuống rất quỷ dị, mũi đao đảo chiều, cắt ngang qua cổ người đánh lén, còn chặn lại máu tươi phun ra, sau đó rơi vào tay Nguyễn Kiều.
Nàng nhẹ nhàng bẻ một cái, đại đao còn dính máu bị bẻ đôi.
Khuôn mặt Nguyễn Kiều mang theo tươi cười nhìn Đại đương gia, "Trái thì thế nào?"
Sắc mặt Đại đương gia biến đổi, đao này tuy không đến mức chém sắt như chém bùn, lông đặt lên là đứt, nhưng cũng là do hắn dùng không ít tiền bạc và quan hệ với quan phủ mới đổi được, là đao tốt mà các hộ vệ nhà quan dùng.
Sơn trại của họ phát triển tốt như vậy, tất cả chỉ vì có số đao tốt này.
Nhưng hôm nay, trong tay nàng, thanh đao ấy lại giòn như một tờ giấy.
Đại đương gia bỗng cảm thấy sợ hãi, không nhịn được mà lùi về sau một bước, cảnh giác hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"
Nguyễn Kiều vứt bỏ đoạn đao gãy, dùng khăn cẩn thận lau khô từng ngón tay, chậm rì rì nói, "Mượn địa bàn của các ngươi dùng thôi."
Sắc mặt Đại đương gia đại biến, "Không thể nào!"
Nguyễn Kiều cong môi, hoạt động cổ tay, "Cũng không phải do ngươi quyết."
"Đại ca, đừng nói nhiều lời vô nghĩa với ả, dù ả có lợi hại thì hai tay cũng không địch nổi bốn tay, chẳng lẽ một mình ả có thể đánh thắng được tất cả chúng ta sao?" Nhị đương gia liếm liếm môi, hứng thú nhìn Nguyễn Kiều, "Bắt được rồi thì đừng làm bẩn, để ả lại cho ta, ta thích nhất là mấy khúc xương cứng thế này, gặm mới ngon."
Nghe Nhị đương gia nói vậy, sắc mặt của Đại đương gia và một đương gia khác hơi thay đổi, trong mấy huynh đệ họ, lão nhị là tàn nhẫn nhất, hắn không có hứng thú chơi nữ nhân, hắn thích nhất là cắt thịt trên người tiểu hài tử và nữ nhân lúc họ còn sống, sau đó nướng lên ăn.
Hắn cũng là người âm tàn nhẫn trong bốn huynh đệ, ánh mắt hạn hẹp nhất, lúc trước vốn hắn sẽ thành Đại đương gia, nhưng hắn không muốn, nên mới đến lượt Đại đương gia hiện tại.
Những người khác đều rất sợ hắn, hàng hóa mà hắn nhìn trúng, những người khác sẽ không tranh đoạt, hôm nay đương nhiên cũng vậy.
Đại đương gia đáng khinh vỗ bả vai Nhị đương gia, "Nhị đệ, ngươi cắt thịt cẩn thận nhé, đừng để nó chết, đẹp như thế này, đại ca còn muốn chơi thử xem vị thế nào."
Chúng không kiêng nể gì mà bàn luận chuyện về Nguyễn Kiều ngay trước mặt nàng, vì chúng cảm thấy mình sẽ thắng.
Chúng nghĩ Nguyễn Kiều dù lợi hại, nhưng bị nhiều người vây công thì cũng sẽ không chịu được.
Nhưng họ nào biết, Nguyễn Kiều đã từng rơi vào đàn zombie, chém zombie biến dị cả một ngày một đêm đến khi chúng chết sạch, dù tất cả người trong trại này có vây công thì tính là gì đâu?
Huống chi, ở đây cũng không phải tất cả.
Một đao một tên, nói không chừng còn bổ nhanh hơn bổ dưa ấy chứ.
Hệ thống tức điên, nhảy bật lên trong đầu Nguyễn Kiều, [Đám cặn bã này! Kiều Kiều, mau đấm chúng thành thịt nát đi! Vo thành thịt viên cho chó ăn!]
"Chó làm gì sai mà phải ăn cái này?" Nguyễn Kiều vốn định ném đám người này đi đào mỏ, nhưng giờ nghĩ lại, cho chúng đào mỏ thì tiện nghi cho chúng quá.
Nguyễn Kiều quyết định, với cái tên thích ăn thịt người kia thì để hắn mỗi ngày tự cắt thịt mình ăn sống, tên thích cưỡng hiếp người thì cắt lưỡi, đánh gãy gân tay gân chân, cho đến nhà thổ hạ đẳng hầu hạ nam nhân miễn phí.
Nhất thời, ánh mắt Nguyễn Kiều nhìn đám người phá lệ hung tàn......
Trần Thiết buồn bã chạy về nhà, nhưng chạy được nửa đường, hắn không bước nổi nữa.
Hắn tát mạnh chính mình một cái, nhìn thoáng qua chỗ của nương mình, quay đầu chạy về.
Hắn cắn răng, dù chỉ cứu được một người cũng tốt.
Lúc đến tiền đình, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng có thể các cô nương đã bị đạp hư, chỉ là không ngờ vừa tới gần đã nghe tiếng uỳnh uỳnh nặng nề, giống như là tiếng thân thể bị nện mạnh trên đất.
Toàn bộ tiền đình không biết đã xảy ra chuyện gì mà không có lấy một tiếng kêu rên đau đớn, tựa như chỉ có mấy tiếng xin tha mỏng manh.
Trần Thiết cả kinh, vội vọt vào.
Kết quả, hắn thấy một màn khiến khóe mắt hắn muốn nứt ra.
Người trong sơn trại vừa rồi còn khỏe mạnh, giờ đều bị chất chồng lên nhau với tư thế quỷ dị, hình thành một núi xác người nhỏ, mặt đất đã bị máu nhuộm thành màu nâu thẫm, mà những cô nương được hắn nhớ thương cũng nằm trên đất, không rõ sống chết.
Đứng chính giữa chính là cô nương mà hắn nghĩ là yếu nhất, có thể sẽ không sống nổi.
Nàng đang túm Nhị đương gia như túm bao cát mà quăng đi quật lại trên đất.
Tay chân Nhị đương gia rã rời, hình thành một tư thế vặn vẹo quỷ dị, nhìn là biết xương cốt đã đứt lìa.
Mặt của hắn cũng toàn là máu, chỉ có môi nhẹ nhàng mấp máy, hơi thở mỏng manh nói gì đó.
Bang, Nhị đương gia bị ném xuống đất như ném rác.
Cô nương kia cũng quay đầu nhìn về phía này.
Hai chân Trần Thiết nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, hắn vốn đã bị dọa đến chỉ muốn thốt lên một câu "Ôi cha má ơi", kết quả, cái lưỡi không dùng tốt lắm, chỉ có từ nương là thật sự bật thành tiếng.
(Trần Thiết nói là: 俺滴娘嘞 - yêm tích nương lặc, nhưng mình để vậy:)
Nguyễn Kiều không hiểu sao tự nhiên có thằng con to đùng: "......"
"Tứ ca dẫn theo phần lớn người đi vận chuyển tài bảo và lương thực còn chưa về, ngươi giết người trong trại, tứ ca sẽ không tha cho ngươi." Trần Thiết hoàn hồn, lo lắng cho an nguy của Nguyễn Kiều đầu tiên, "Ta biết một đường khác, đi từ đó xuống núi tuy hơi xa, nhưng sẽ không gặp tứ ca, nhân lúc họ còn chưa về, ngươi mau xuống núi đi."
Nguyễn Kiều có hơi kinh ngạc nhìn tên ngốc này, hắn không tìm nàng tính sổ mà khuyên nàng chạy?
Nguyễn Kiều nhướn mày, "Sao ngươi báo thù cho đám người này?"
Trần Thiết rất thoải mái nói, "Cũng chẳng phải người tốt lành gì! Chết mới tốt!"
"Nếu ngươi không thích chúng như vậy, vì sao còn làm sơn phỉ?"
"Cũng do không còn cách nào thôi.
Nếu có cách thì ai muốn làm sơn phỉ đâu? Mấy năm nay vốn đất xấu không thu hoạch được nhiều, triều đình còn tăng thuế mạnh, người trong thôn yêm đều không được ăn cơm, cha yêm vì tiết kiệm chút đồ cho nương yêu mà chết đói, không những thế, đám cẩu quan kia còn muốn bắt yêm đi xây hành cung gì đó cho tên cẩu hoàng đế kia!"
Nói đến đây, Trần Thiết nhổ một ngụm nước bọt, mặt đầy căm giận, "Thôn của yêm trước đó đã bị chúng kéo đi xây cái lăng gì đó, không còn ai sống sót trở về, nghe nói không phải mệt chết thì cũng là bị chúng giết chết, vì giữ bí mật kiến trúc lăng.
Yêm không sợ chết, nhưng nếu yêm chết, nương của yêm sẽ làm sao? Yêm cắn răng cõng nương yêm lên núi, vì sức yêm lớn nên chúng giữ yêm lại."
"Ngươi mau đi đi, nhóm tứ ca về là ngươi không chạy được nữa đâu."
"Vậy còn ngươi thì sao?"
"Yêm sẽ lột xiêm y của mấy thi thể này rồi ném ra sau núi.
Sau núi có sói, không bao lâu sẽ bị gặm sạch, đến lúc đó thì nói đại ca xuống đón bọn họ là được."
"......"
Nguyễn Kiều cạn lời nhìn tên ngốc to con này, "Ngươi không sợ chúng nghi ngờ ngươi à?"
"Sao lại nghi ngờ yêm?"
"Ném thi thể thì còn máu mà, chỉ cần mũi chưa tịt thì chắc chắn sẽ ngửi được mùi máu tươi nồng nặc này."
"Vậy yêm sẽ bảo sơn trại kế bên thừa dịp trong trại không có người mà xông tới làm thịt họ.
Yêm hỏi ngươi đấy, ngươi có chạy hay không? Dong dài, hỏi này hỏi kia mãi thế, đừng có tưởng là ở đây chỉ có mấy chục người.
Tứ ca yêm dẫn theo hơn hai trăm người xuống núi, đến lúc họ về, ngươi không những không chạy được, mà chết thế nào cũng không biết đâu."
"Ta chắc chắn sẽ không chết, nhưng ngươi thì chưa chắc." Nguyễn Kiều nhe răng với Trần Thiết, "Nói cho ngươi, những người này chưa ai chết cả, chỉ bị ta đánh cho tàn phế thôi, đặc biệt là Nhị đương gia của các ngươi còn chưa hôn mê đâu, lời ngươi vừa nói, hắn nghe được hết."
Trần Thiết: "......"
Trần Thiết vẻ mặt chết lặng, "Sao ngươi không nói sớm! Ngươi muốn hại chết yêm!"
Nguyễn Kiều nhìn tên ngốc to con như đang bị sét đánh, "Sao được chứ, ta đang giúp ngươi thoát khỏi biển khổ mà."
Trần Thiết: "......"
"Cụ thể phải thoát khỏi biển khổ bằng cách nào thì phải xem ngươi có nguyện ý giúp ta không." Nguyễn Kiều lộ ra nụ cười thẹn thùng, "Quên giới thiệu, ta họ Lâm, nhà cũng không có gì, chỉ có cực kỳ nhiều tiền, nếu ngươi giúp ta, sau này không lo ăn mặc, dù ngươi muốn ngày ngày đeo vàng bạc, ăn sơn hào hải vị, ta cũng cho được, sau này ngươi không cần làm những việc như cường đoạt cô nương, chặn đường đánh cướp nữa."
"Nói vậy, có lẽ ngươi sẽ không tin." Nguyễn Kiều lấy một xấp ngân phiếu trong lòng ra, "Không biết nhìn thế này có thuyết phục hơn không?"
Mỗi tờ ngân phiếu Nguyễn Kiều lấy ra là một tờ một ngàn lượng, mà nàng lấy ra khoảng chừng hơn hai mươi tờ.
Trần Thiết đã từng đi theo người trong trại cướp không ít vàng bạc châu báu, cũng không phải chưa từng trải sự đời, hơn hai vạn lượng bạc thôi mà, hắn......!Đúng là không có thật.
Dù sao tuy hắn cũng đi theo cướp đoạt, nhưng mấy thứ này thật ra lại chẳng liên quan gì đến hắn mấy.
Trong sơn trại này, hắn ra sức, hắn chịu đau khổ, tuy có cái danh là Ngũ đương gia, nhưng mà trên thực tế thì chẳng có cái rắm gì hết.
Trần Thiết cầm xấp ngân phiếu thật dày, động tâm rồi nhé, "Ngươi muốn yêm làm gì giúp ngươi?"
"Ta muốn ngươi giúp ta chiếm sơn trại này."
Tần Vân Huyên dẫn người chém giết hết nửa đêm bên ngoài, đuổi theo tàn binh của Bắc Mạc đến hơn hai trăm dặm, tướng lĩnh đối phương dùng tiếng Đại Sở sứt sẹo mắng, "Họ Tần, ngươi điên rồi ư? Chỉ hai người chúng ta mà ngươi đuổi như chó điên suốt hơn hai trăm dặm là sao?!"
Tần Vân Huyên cười lạnh, "Giả làm cướp đánh lén thành trì Đại Sở ta, quấy nhiễu bá tánh Đại Sở ta, đừng nói đuổi các ngươi hơn hai trăm dặm, dù là ba trăm dặm đi nữa thì ta cũng sẽ không để các ngươi trốn thoát."
Tần Vân Huyên dẫn theo kị binh cưỡi ngựa lao qua, giết chết kẻ địch.
Mấy ngày nay, Tần Vân Huyên chém giết người Bắc Mạc giả thành cường đạo đánh lén Đại Sở, đoạt lại lương thực vật tư, y dẫn dắt Tần gia quân, hung hăng như sói đói vừa xuống núi.
Vì không khai chiến với Bắc Mạc, không có mệnh lệnh triều đình, Tần Vân Huyên không thể tự mình khởi chiến, thời gian này, người y dẫn theo đều cải trang, bên Bắc Mạc nhận được tin cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Vì không thể thừa nhận đám cướp kia là lính quốc gia mình được, Bắc Mạc chỉ có thể gửi quốc thư trách cứ Tần Vân Huyên tự mình dẫn người giết thương nhân Bắc Mạc.
Nếu Tần Vân Huyên làm ra hành động như vậy nữa, Bắc Mạc sẽ không để yên, chắc chắn sẽ khởi quân đánh một trận với Đại Sở, vân vân.
Chẳng qua, quốc thư lời lẽ chính đáng, nhưng Bắc Mạc lại không dám có động tác khác, chỉ có thể thành thành thật thật để thương nhân đứng đắn tới Đại Sở giao dịch đồ dùng mùa đông.
Tần Vân Huyên trước mắt còn không biết tờ quốc thư khiển trách mình bên kia, nhưng dù biết thì y cũng chẳng bận tâm, dù sao giống với việc Bắc Mạc không thừa nhận đám cướp là lính quốc gia mình ngụy trang, y cũng sẽ không thừa nhận là mình từng rời khỏi Biên thành.
Mang theo những đồ bị cướp, Tần Vân Huyên gấp gáp lên đường quay về.
Đến trú địa, y ném hết đồ lại cho Quân sư rồi định trộm đi, lại bị Quân sư giữ chặt, "Ngươi biết là không có thánh chỉ thì ngươi không thể tự mình rời khỏi trú địa để hồi kinh chứ?"
"Ta không về kinh, ta chỉ đi nhìn nàng ấy."
"......!Vậy cũng là rời khỏi trú địa rồi, lần này không giống lần trước ngươi đưa người đến Diệp thành, ta không đồng ý."
"Nàng ấy bệnh rất nặng."
"Vậy cũng không được." Quân sư lạnh mặt, "Ngươi biết tình huống của ngươi hiện giờ nhìn thì tươi đẹp như hoa, nhưng thực chế lại là dầu nấu trên bếp lửa chứ? Phủ tướng quân kia của ngươi bị nhét nhiều thảm tử như vậy, ngươi muốn tin tức ngươi đi lộ ra ngoài, để Hoàng thượng danh chính ngôn thuận tước binh phù của ngươi sao?"
"Hoàng thượng không cần." Tần Vân Huyên sắc mặt nhàn nhạt, "Lúc trước cha ta chết trận, ta đã từng nộp binh phù lên rồi."
"Giường mình sao có thể để người khác ngủ! Ví dụ của những người công cao chấn chủ bị giết trước giờ còn thiếu à? Nếu không phải cha và huynh trưởng ngươi vô ý chết trong trận chiến ấy, ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ thờ ơ với Tần gia các ngươi sao?"
"Tần gia ta vẫn luôn trung thành và tận tâm với Hoàng thất, cha ta và Hoàng thượng từng là tri kỷ, sau khi cha ta chết, Hoàng đế bệnh nặng một trận, bảy ngày không lâm triều, bệnh khỏi rồi lại tra rõ tất cả người liên quan đến việc này, còn vi phạm tổ chế mà đặc phong ta là Đại tướng quân, chưởng quản Tần gia quân......"
"Hừ, ta biết già trẻ Tần gia ngươi đều trung quân ái quốc, nhưng sao ngươi lại nghĩ hắn không cần binh phù của ngươi chứ không phải vì uy vọng của người Tần gia ở Tần gia quân quá nặng, có cầm binh phù cũng vô dụng?"
Tần Vân Huyên rũ mắt, "Ta thật ra đã từng nghi ngờ chân tướng phụ huynh chết trận.
Nhưng trận chiến năm đó không còn ai sống sót, chiến trường cực kỳ thảm thiết, mấy năm nay thật ra ta cũng từng nghĩ tới...!Nhưng không có chứng cứ."
Quân sư há miệng thở dốc, vỗ vỗ vai y, "Cẩn thận một chút cũng không sai."
"Đúng rồi, thư bồ câu đưa tới mấy ngày nay, ta để hết ở cái hộp nhỏ trên bàn trong quân trướng của ngươi đấy."
"Cảm tạ." Tần Vân Huyên gật đầu.
Quân sư rời đi, y lại ngồi trên ghế tỏng quân trướng ngốc một hồi lâu.
Không biết qua bao lâu, y mới hít sâu một hơi, thu lại tất cả cảm xúc dư thừa, mở cái hộp nhỏ đặt ở góc bàn ra.
Mỗi một bức thư trong thùng đều không lớn, chỉ viết ngắn gọn một hai câu.
Mấy ngày nay, tuy y lo cho Nguyễn Kiều, nhưng vì đang ở bên ngoài nên cũng không có cách nào biết được tình huống của nàng.
Y nghĩ, mấy ngày nay nếu nàng khỏe hơn thì y sẽ không đi, nếu nàng mãi không khỏe, hoặc bệnh nặng thêm thì y sẽ trộm đi một chuyến, ít nhất phải nhìn một cái thì y mới yên tâm được.
Chỉ là càng đọc, mày y càng nhíu chặt.
Lúc trước y chọn đường cho Nguyễn Kiều, rõ ràng đã cố tình tránh Sở Tiêu rồi, vì sao hắn lại sửa đường? Còn đến thôn trang của hồi môn của Nguyễn Kiều?
Tuy biết không nên suy đoán hắn như vậy, nhưng y vẫn không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ Sở Tiêu đã biết Nguyễn Kiều ở thôn trang nên mới thay đổi lộ tuyến?!
Nói hắn không biết, Tần Vân Huyên hoàn toàn không tin.
Sở Tiêu chính là hoàng tử Hoàng thượng yêu thích nhất, bên cạnh có vô số người tài, y không tin lần này Sở Tiêu ra ngoài không có ám vệ báo tin.
Hắn muốn làm gì?
Biết Nguyễn Kiều nhớ mãi không quên, không phải hắn thì không gả mà còn sán vào, rốt cuộc hắn muốn làm gì!
Sở Tiêu bị Tần Vân Huyên nhắc mãi cũng muốn biết, mình chỉ tìm một cái thôn trang để ở thôi, vì sao lại gặp biểu muội!
Hơn nữa, nàng không ở phủ tướng quân ở Biên thành mà kéo cái thân thể bệnh tật chạy đến thôn trang xa xôi hẻo lánh này ở, bị điên à?
Nếu không phải vào thôn trang rồi mới biết thôn trang này thuộc sở hữu của biểu muội, thì hắn nhìn thấy thôi sẽ quay đầu bỏ chạy ngay!
Nhưng vào cũng đã vào rồi, giáo dưỡng bao nhiêu năm thật sự khiến hắn không thể lập tức xoay người rời đi.
Hơn nữa, lúc nhỏ biểu muội còn từng cứu mạng hắn nên thân thể mới suy nhược, quanh năm nôn ra máu, giờ nếu hắn ngoảnh mặt không gặp, xoay người đi luôn, hắn chắc chắn biểu muội sẽ thắt cổ tự sát!
Sở Tiêu đau đầu, quả là biết vậy chẳng làm.
Nếu sớm biết bị người ta cứu một mạng là sẽ bị dây dưa không dứt, hắn tình nguyện không bị nàng cứu, hắn tình nguyện người ốm yếu hộc máu kia là mình.
Bị người mình không thích dây dưa là một chuyện khiến người ta cực kỳ chán ghét, đặc biệt là tinh thần của biểu muội này hình như không được bình thường lắm.
Hắn nghĩ đến bộ dạng biểu muội nuốt thuốc mạnh mẽ chạy tới ép mình cưới nàng là đã thấy kháng cự rồi.
Vô số lần bị nàng không biết xấu hổ dây dưa, hắn đều có xúc động muốn sai người ném nàng ra ngoài, hoặc dứt khoát tìm người hủy hoại nàng, khiến nàng không thể không gả cho người kia.
Chỉ là, đã ra tay thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Hắn không muốn để người ta cảm thấy hắn là một kẻ bất nhân bất nghĩa, ngay cả ân nhân cứu mạng cũng tính kế.
Hắn còn muốn tranh đoạt vị trí kia với các hoàng huynh giả nhân giả nghĩa của mình, nếu bị họ biết, nhất định sẽ lấy ra công kích hắn.
Chuẩn bị tâm lý hồi lâu, hắn mới khiến mặt mình không lộ ra biểu cảm suy sụp, nói với quản trang là mình lo lắng cho sức khỏe của biểu muội, muốn gặp nàng.
Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn, tiểu nha đầu bị quản trang sai đi không lâu sau đã trở lại.
Ánh mắt tiểu nha đầu nhìn hắn có vẻ không tốt lắm, "Phu nhân của chúng ta nói, nam nữ thụ thụ bất thân, không gặp!"
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Tiêu: Ta còn muốn làm Hoàng đế, ta phải quan tâm thanh danh của mình.
Nguyễn Kiều: Ngươi không có đất diễn.
Thanh Li: Phu nhân, sao người còn chưa về? Huhu!.