Thác nước chảy xuống ầm ầm tung bọt trắng xóa, chim hót líu lo vang vọng. Cảnh đẹp vô cùng. Nơi này là một thế ngoại đào viên chẳng sai. Cách thác nước một rừng trúc đan xen, không ngờ lại có một ngôi nhà nhỏ.
- Long Nhi, hôm nay thời tiết khá đẹp, ta với Điêu huynh đi kiếm một ít thức ăn nhé!
Một Thanh niên hào sảng vô cùng, mặt mũi góc cạnh rõ ràng, mặc một bộ đồ giản dị, tóc để thoải mái xõa ra, cánh tay cầm theo một cây đao lớn, thế nhưng, hắn chỉ có một tay. Cánh tay bên kia là tay áo, buông thõng.
- Chàng đi cẩn thận, nhớ nói Điêu Huynh lấy chút mật rắn nhé!
Nữ nhân trong nhà nói vọng ra, giọng nàng nhẹ nhàng như chim hót, vô cùng dịu dàng êm tai.
- Được rồi, ta đã nhớ, đi nào Điêu Huynh!
Thanh niên nhảy nhẹ nhàng lên lưng con Điêu lớn, Điêu vẫy một cái, cả hai bay đi.
Trong nhà một Nữ Nhân vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ y phục trắng như tuyết, mắt sáng như sao, nụ cười thật muốn làm lòng người say mê. Bên cạnh nàng lại là một nữ hài, vô cùng đáng yêu, lớn lên nhất định là vô cùng xinh đẹp. Nàng là Quân Nhược Lan.
- Long Tỉ tỉ, tại sao là hôm thứ rồi huynh ấy vẫn chưa tỉnh?
Nhược Lan hai mắt đỏ chắc là do khóc nhiều, nàng hỏi.
Vị Long tỉ tỉ cười mỉm một cái, đoạn đáp:
- Yên tâm, ta nghĩ chỉ đến trưa nay là tỉnh thôi, đợi Dương đại ca về, nhất định tiểu huynh đệ này của muội sẽ tỉnh.
Quân Nhược Lan trong lòng cũng có chút chờ mong. Nhìn Lệnh Hồ Sung trên giường thở đều đều, mặt mũi có vết sẹo dài kéo từ gần tai ngang má, lại còn cánh tay trái đã mất đi. Trong lòng nàng lại đau xót không thôi. Huynh ấy là vì mình mới thế này, Quân Nhược Lan lại thấy hai mắt nhòe đi.
- Nào nào, đừng có khóc nữa, chút nữa hắn dậy thấy muội xấu xí thế này là không tốt đâu.
Long tỉ tỉ trêu ghẹo.
- Muội không khóc, không khóc nữa.
Cả hai người nói chuyện vui vẻ, chỉ một thoáng đã tới trưa. Dương Quá hôm nay mang về con thỏ, thêm một xâu cá to, cái mật rắn.
- Tiểu tử đó chưa tỉnh hả?
Hắn vào trong phòng, nhíu mày hỏi.
- Muội xem rồi, chắc là chút nữa sẽ tỉnh thôi.
Dương Quá gật đầu, hôm trước hắn cùng Điêu Huynh đi một vòng gặp ngay hai người Lệnh Hồ Sung cùng Quân Nhược Lan, cả hai đều đã ngất xỉu. Nhất là Lệnh hồ Sung. Dương quá nhìn thấy cánh tay của hắn, lại có chút chạnh lòng. Không nhịn được đưa cả hai theo về. Tiểu Long nữ hai hôm nay chữa trị cùng chăm sóc, đã có dấu hiệu khởi sắc rồi.
- ư ư...
Lệnh Hồ Sung hai mắt giật giật, miệng hơi ê a vài cái. Ngay lập tức Quân Nhược Lan vui mừng nắm lấy tay hắn, luôn miệng gọi.
- Lệnh Hồ Đại ca, lệnh hồ đại ca!!
Lệnh hồ Sung tỉnh dậy, hai mắt chớp mấy cái, cơn đau từ tay kéo lên, hắn nhíu mày một cái. Đau quá. Dương Quá ở một bên gật đầu, tốt lắm, đau đớn như vậy mà vẫn chỉ hơi nhíu mày không kêu la. Làm được đại sự. Hắn thở dài một hơi, nhớ lại mình trước kia một thời rồi lặng lẽ đi ra ngoài..
Tiểu Long Nữ mỉm cười, lại điểm vài cái trên vai Lệnh Hồ Xung, cơn đau lập tức dịu lại. Lệnh Hồ Xung nhỏ nhẹ cảm ơn. Hắn không nghĩ là mình còn sống, còn sống là tốt rồi!
Hôm nay Hùng Thiên Sâm lâm lại đón chào một ngày mới như bao ngày, ánh nắng chiếu xuống chói chang, khu vực cấm vẫn yên bình như vậy, thế nhưng chỉ một lát, phía Nam vùng cấm lại tiếp đón một vị khách vô cùng không nói lí lẽ.
- Ka mê jo ko!!!
- Pi ka chu bên trái kìa, điện vạn vôn!
- Hitokage con Lợn rừng phía trước kia, hỏa diễm đạn.
- bulbasaur roi mây!
- Spyduck!
Hoàng Minh đến đây mới nhớ, con bịt béo này không thấy ghi kĩ năng gì.
- Spyduck mày đánh còn lợn kia xem nào?
Hoàng Minh rất tò te ra lệnh.
Spyduck nhìn hắn, xong lại nhìn con lợn kia, nó cứ nhìn đi nhìn lại rồi ngồi bệt xuống, ngủ mất.
Ta xxx, con vịt điên này bị ngáo đá rồi, Hoàng Minh thở hổn hển, nhìn cái mặt đã thấu ngu ngu rồi. Đúng là không nhờ vả được gì. Hoàng Minh mặc kệ nó, cứ thế một người ba thú càn quét khu vực rìa ngoài vùng cấm. Vừa đánh vừa lớn tiếng nói. Nhàn nhất là Spyduck, con vịt này chỉ nằm ngủ mà cũng lên lever, Hoàng Minh cũng lười cho nó vào pokeball, cứ để cho nó ké kinh nghiệm đi vậy.
Sâu bên trong vùng cấm phía nam này.
- Hùng ca, tên nhóc nhân loại kia lại tới!
Con gấu lớn bô bô nói tiếng người, giọng lớn khàn khàn.
Thanh niên đang ngồi tĩnh tu bên trên lại ung dung trả lời.
- Kệ hắn đi!
- Nhưng mà hùng ca...
Con gấu lớn lại định nói gì đó.
- Làm sao?
- Hắn nói hắn muốn gặp Kẻ đứng đầu khu này, ý hắn là muốn gặp ngươi á!
Thanh niên ngẩng đầu lên, không ngờ thân thể là hình người nhưng cái đầu hắn vẫn là đầy lông lá, hắn tiến hóa thất bại.
- Tìm ta? Một tên nhóc nhân loại mà muốn gặp ta? Đuổi hắn đi. Không chịu đi thì giết luôn. Đã lâu phía nam ta im ắng quá rồi.
- Hùng ca, hắn hắn còn nói, hắn còn nói hắn có vật muốn trao đổi?
Thanh niên hai mắt gấu mở to, vật gì có thể trao đổi?
- Ngươi biết là hắn muốn đổi gì sao?
Thanh niên hừ một cái.
- Ta ta, hùng ca, để ta đi giết hắn!
- Khoan, ta lại muốn xem tiểu tử này có gan to thế nào!