-Ta còn sống không?
Ý thức của Hoàng Minh bắt đầu chuyển động, hai mắt hắn chậm rãi mở ra, hắn đang nằm trong một căn phòng rách nát, xung quanh chỉ có một cái bàn nhỏ thêm vài cái bát còn vỡ, căn phòng đôi chỗ còn được vá lại bằng vài miếng gỗ, cửa phòng khép lại. Hoàng Minh thở dài, hắn đúng là mạng lớn, lại vẫn chưa xuyên tập hai rồi. Khẽ chuyển động thân hình, chiếc phản to hắn đang nằm rất cứng, thế nhưng nó lại khá to, có vẻ như là nhiều người ngủ ở đây vậy. Hắn sờ soạng một chút, Hoàng Minh tái mặt. Thắt lưng chứa pokeball của hắn không còn tại người. Ngó nghiêng xung quanh lại không thấy. Chắc chủ nhân nhà này đã cầm của hắn rồi. Hoàng Minh nhíu mày. Đai lưng này chỉ nhận một chủ, trừ khi hắn xóa kí hiệu liên kết, nếu không không ai có thể khởi động được. Không biết hắn đã mê man bao lâu.
Đang cố gắng ngồi dậy, bông nhiên hai tai hắn nghe được âm thanh quen thuộc, đã lâu không có chất hiện.
- Tinh tinh, hệ thống nâng cấp thành công, phải chăng mở giao diện tự động!
Hoàng Minh sững sờ, đù, cuối cùng cũng cập nhật xong, làm ta mấy nay đánh quái không nhận được kinh nghiệm cùng năng lượng, ba lô không lấy được đồ, phiền chết đi. Hoàng Minh thở ra hơi căm tức.
- Phải chăng mở giao diện tự động!
Giao diện tự động, Hoàng Minh ngạc nhiên.
- Chấp thuận!
Toẹt, một luồng sáng chiếu chói mắt rồi xuất hiện trước mắt Hoàng Minh. Trước mắt hắn lúc này là một màn hình to như màn hình máy tính, trong suốt, có nhiều kí tự, chữ. Hoàng Minh sướng rơn, đây không phải là màn hình game online hắn hay chơi sao. Màn hình game online là sở hữu cá nhân của mỗi người chơi, người khác không hề nhìn thấy. Hoàng Minh hớn hở. Thế này chắc là không cần phải đi ngủ mới có thể đăng nhập game. Bây giờ lúc nào cũng có thể online. Ha ha
Chợt Hoàng Minh nhớ ra điều gì, hệ thống nâng cấp không phải là ngày sao, ta nhớ là mới chỉ có ngày trôi qua mà. Chả nhẽ lần này bất tỉnh đúng là ngày. Ta kháo. Không phải lâu vậy chứ. Hoàng Minh hai mắt trợn tròn, lè lưỡi, biểu cảm sống động.
- A Trang, A trang, cô có ở đây không?
Hoàng Minh cất tiếng gọi nhỏ?
- Chủ nhân có điều gì muốn hỏi sao?
Một giọng nữ thanh thúy xuất hiện trên màn hình, phía góc phải có một biểu tượng loa. Hoàng Minh phấn khởi, vậy là vẫn còn ở đây. Hắn định cất tiếng hỏi thăm một chút về hệ thống mới thì bên ngoài không ngờ có giọng nói cất lên:
- Điêu Thuyền tỉ tỉ, người trong đó bao giờ mới tỉnh vậy!
Là giọng một đứa bé, giọng còn trong trẻo. Sau đó lại là một giọng khác.
- Đã gần một tháng nay rồi, tỉ tỉ định giữ hắn tới bao giờ, chúng ta cũng không còn bao nhiêu thức ăn nữa.
- Đúng đấy tỉ tỉ, bọn đệ đói quá!
- Ngư Nhi ngoan, đừng có lo lắng, chiều Tiểu Phong về tỉ sẽ nướng thịt cho đệ ăn nhé!
Lại một giọng nữa cất lên, là nữ, tiếng nói êm tai, ngọt ngào dễ nghe quá!
Hoàng Minh đần ra, Con mẹ nó, Ta nghe không nhầm chứ, Điêu Thuyền sao?
Giọng không lớn lắm, chắc là vẫn chưa tới tuổi đâu. Đang có ý định vịn giường đứng dậy thì bên ngoài lại có tiếng động ầm ầm. Như là có ai đó đá bay vật gì đó. Hoàng Minh nhíu mày, bên ngoài đã có tiếng nói oang oang.
- Kiều Phong, ông nội ngươi hôm nay tới đây, còn không mau ra chịu chết!
Hoàng Minh ngã chổng vó, mẹ nó, lại Còn cả Kiều Phong, không lầm chứ. kiều Phong với Điêu Thuyền.
- Ngươi là ai? Sao dám tới đây phá đồ đạc của bọn ta!
Giọng đứa bé lúc nãy cất lên, nghe chừng thật sự tức giận.
- Ngư nhi, Mau lui lại!
Điêu thuyền lên tiếng cản lại.
Diệp Sang hôm nay có anh họ mới tới chơi, biết anh họ đã làm gia đinh cho một gia tộc lớn, thực lực tiến tới luyện khí tầng , hôm nay hắn mới to gan tới ý định trả thù Kiều Phong. Ai ngờ tới đây, lại không gặp, cơ mà khi nhìn thấy Điêu Thuyền, hai mắt hắn mở to hết cỡ. Vốn nghe qua Kiều Phong có một tỉ tỉ xinh đẹp, tưởng chỉ là tin đồn, không ngờ hôm nay tới đây thật sự là thật quá thật. Không chỉ hắn, bên cạnh Diệp Hùng hai con mắt dâm tà cũng nhíu nhíu, miệng còn có chảy chút nước miếng. Cực phẩm a, không ngờ nơi sơn dã này lại có một cực phẩm nữ hài thế này.
- Các ngươi vô sỉ, Đừng có nhìn chằm chằm tỉ tỉ ta, coi chừng ta móc mắt các ngươi ra!
- Xung nhi, Đừng có nói linh tinh, mau lui lại.!
Điêu Thuyền hai mắt lo lắng, Kiều Phong không có nhà, tỉ đệ làm sao nói lại người ta. Nhìn là biết kẻ xấu, đôi cọ mắt còn nhìn nàng ý tà. Thế nhưng lúc này biết làm thế nào. Nàng có vẻ trấn tĩnh thế thôi, nhưng trong lòng đã loạn lên, hai đệ đệ còn nhỏ, nàng thì là nữ nhân chân yếu tay mềm, lưc này phải biết làm sao đây!
Điêu Thuyền cuống cuồng, bên kia Diệp Sang cùng Diệp Hùng thì cười tà tà, đoạn nói:
- Mĩ nữ, Kiều Phong hôm trước đánh ta dưới trấn, làm ta mất mặt với các huynh đệ, hôm nay hắn khô g ở đây chịu tội, vậy nàng là tỉ tỉ của hắn, chắc là thay hắn chịu tội chứ nhỉ?
Nói xong, Diệp Hùng tiến tới, hai mắt dâm tà cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân dài miên man của nàng.
- Đừng hòng đụng đến tỉ tỉ ta!
- Đúng thế!
Hai nhóc lao lên, lao tới ya muốn đánh người!
- Ngư nhi, Xung nhi, quay trở lại!
Điêu Thuyền thất thanh hô to....