Sáng hôm sau, khi trời bắt đầu nhìn thấy đường đi, thiếu nam thiếu nữ bắt đầu lên đường, không khí thật trong lành. Tiếng chim hót véo von, Hoàng Minh hít hà, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Thực lực của hắn đã khôi phục được phần. Nếu gặp Diệp Hùng hắn tin chắc là sẽ đè đầu mà đánh không vấn đề.
Bên này hai tiểu tử Tiểu Ngư Nhi và Lệnh Hồ xung thi nhau đuổi bắt, vẫn ngây ngô cười đùa, Hoàng Minh nhìn mà cũng hâm mộ. Tuổi thơ của hắn ngày bé đã phải ra đường bán báo, đánh giầy, phụ bán hàng. Nói chung việc gì cũng làm qua, vì hắn còn một em gái phải nuôi nấng. Sau này em gái được họ hàng nhận giúp. Hắn cứ vậy lớn lên, vừa học vừa đi làm kiếm tiền.
Bên này Điêu Thuyền một mực đi sau, ánh mắt trông chừng hai tiểu đệ. Kiều Phong thì đã đi trước, ý muốn kiểm tra và dẫn đường. Đã một tuần hắn cũng chưa xuống dưới trấn.
Cứ như vậy tới gần trưa. Lúc nghỉ ngơi dưới bóng mát, bỗng nhiên một trận rung động phía bên kia lùm cây. Hoàng Minh lập tức nhíu máy, bật dậy. Bên kia Kiều Phong hiển nhiên cũng nhận ra, trước che trước tỉ đệ mình.
Đi ra trước mắt Hoàng Minh lúc này là một thiếu niên, nhìn thân hình cũng biết là còn trẻ tuổi, cũng không khác hắn là bao. Thế nhưng, hắn che mặt. Ban ngày ban mặt mà che mặt.
Cướp ngày chăng.
Không ngoài Hoàng Minh tưởng tượng, tiểu tử buông lời:
- Ta muốn kim tệ, các ngươi hoặc đưa ta, hoặc ta sẽ tới cướp!
Hoàng Minh nghe được mà suýt cắn lưỡi. Đây là cái thể loại gì cướp. Câu thoại cũng quá trực tiếp đi. Đáng ra phải nên cái gì núi này do ta mở. Cây này do ta trồng gì đó chứ. Đây mở lời cái là đòi kim tệ.
Nhìn dáng vẻ hơi lúng túng của hắn, Hoàng Minh dám cá chắc cú, đây là lần đầu tên này đi cướp. Nghĩ tới bị một tên mao tiểu tử chặn cướp mà Hoàng Minh không biết nói gì.
- ca ca, chúng ta bị cướp sao?
Tiểu Ngư nhi lấm lét quay sang hỏi Hoàng Minh. Không biết từ lưc nào nó đã thần tượng hắn.
Hoàng Minh gật đầu, cái này chính xác mà.
Vốn bản tính kiêu hãnh, Kiều Phong cũng không muốn nói nhiều. Nhìn thấy đối phương không thua kém mình bao nhiêu tuổi, lại còn hôm qua bị rượt quá mất mặt. Kiều Phong thầm nhủ lên dạy cho tên nhóc kia một trận. Lại có thể để Hoàng Minh nhìn thấy thân thủ của hắn.
- Muốn tiền, trước hết đánh hạ ta đã!
Bên kia Triệu Vân cũng cắn răng. hết cách rồi, hôm nay mà không có tiền, hắn không biết lấy đâu tiền để mời Trung đại phu tới chữa bệnh cho mẫu thân. Cực chẳng đã mới ra kế sách này. nghĩ tới, cũng không nhiều lời, nắm chặt gậy lao tới.
- Tới hay lắm!
Kiều Phong hai mắt bắn ra tinh quang, hai tay hóa thành quyền vọt lại. Hoàng Minh không ngăn cản, hắn nhận ra được hai tiểu tử này không có tu luyện, chí ít học qua chút võ học. Đánh nhau một chút xem sao.
Choang, vừa tới, một gậy chọc thẳng, Kiều Phong nhanh chóng né người sang trái, đầu gối co lên đỡ ngang gậy. Sau đó quay người một nắm đấm vòng lao thẳng vào khuôn mặt Triệu Vân. Hoàng Minh ồ lên, phản ứng biến hóa khá tốt. Triệu Vân cũng không ngờ đối phương đỡ chiêu phản chiêu nhanh như vậy, chân trái lùi về sau một bước, tay phải rút lại nửa gậy, nắm ngang gậy quay về. Choang một tiếng nữa đỡ đỡ lại nắm đấm. Liên tục liên tục ngươi tới ta đi. Hai người đã so đến chiêu.
Bỗng nhiên lúc này, Kiều Phong đột phá, bứt tốc kéo cánh tay xoẹt qua. Rầm. Kiều Phong ăn một gậy ngang eo bay xa mét. Nhưng lúc đứng dậy, mặc dù ê ẩm người nhưng không ngờ. Bên tai trái hắn lại đang cầm một miếng vải đen. Đây đúng là mảnh vải che mặt của Triệu Vân.
- Phong ca hay lắm!
Lệnh hồ xung hò hét trợ uy. Bên này Hoàng Minh nhìn thấy lại gật gù. Đối phương khuôn mặt thanh tú, hai mắt trong suốt, có chút kiên định. Triệu Vân đứng đấy, biết khăn mặt bị cướp. Đối phương nhịn một đòn để gỡ khăn của hắn. Tay phải đưa gậy vắt chéo âu lưng. Không biết nghĩ gì.
Hoàng Minh quay sang hỏi Điêu thuyền. Chúng ta có kim tệ không.
Điêu Thuyền gật gật, đoạn đáp.
- có kim tệ, đây là tiền ăn của chúng ta khi xuống trấn.
Hoàng Minh gật đầu lại. Nói hai câu với Điêu Thuyền rồi quay qua nói với Triệu Vân:
- Ta biết ngươi đây là lần đầu tiên đi cướp đường qua. Chắc hẳn phải có việc quan trọng dùng tới tiền. Nếu không phải bất đắc dĩ ngươi cũng sẽ không làm việc như thế này. Chúng ta ở đây có tổng cộng kim tệ. Ta đưa ngươi, nên cầm, việc gì quan trọng nên làm trước!!
Triệu Vân sững sờ, không ngờ đối phương lại chịu đưa tiền cho hắn.
Tiểu Ngư Nhi lại không hiểu, cất tiếng:
- Ca ca, đây là tiền ăn của người chúng ta mà. Đây là tiền của chúng ta. Sao lại đưa hắn dễ dàng vậy.
Kiều Phong cũng khó hiểu, quay sang nhìn.
Hoàng Minh cũng áy náy. Dù sao đây cũng là tiền của tỉ đệ họ. Thế nhưng hắn tin vào phán đoán của mình.
- Ngư nhi ngoan, hắn ta là có việc thực sự, chúng ta cơ thể giúp đỡ được thì nên giúp. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà. Việc thức ăn, đại ca có thể lo được. Yên tâm nhé!
Hoàng Minh nói cũng làm mọi người đả động. Triệu Vân thực sự cảm động. Nhận được Hoàng Minh đưa tới kim tệ. Nước mắt hắn không ngờ chảy ra. Vậy là mẫu thân hắn có thể được khám bệnh, mẫu thân sẽ không còn đau đớn nữa.
Triệu Vân cũng chỉ còn mỗi mẫu thân, phụ thân vì ra chiến trường mà tử trận. Mẫu thân là người thân duy nhất của hắn. Triệu Vân bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu đoạn nói:
- Cảm ơn ngươi, nhất định ta sẽ báo đáp. Triệu Vân ta vẫn là người có nguyên tắc
Triệu vân quỳ quá nhanh đến Hoàng Minh cũng không kịp phản ứng. Mà hắn cũng không thể phần ứng kịp, vì bên tai hắn lúc này đã vang lên tiếng thông báo.
Tinh tinh, chúc mừng chủ nhân tìm được Triệu Vân một trong bát hùng. Nhận dược pokeball một quả.
Hoàng Minh mừng rỡ:
- Trời ạ, Triệu Vân Triệu Tử Long sao??