Hoàng Minh cùng Ưng lão và Linh San dạo bước trên phố. Người đi lại nườm nượp. Thứ gì cũng có, Hoàng Minh chăm chú quan sát tìm tòi xem có thứ gì hữu ích không, Linh San thì chỉ sà vào mấy quán vải vóc. Ưng lão chỉ mỉm cười đi theo, dù sao với lão nhưng vậy này đều không lọt vào mắt lão. Bỗng nhiên có tiếng hét to:
- Tránh đường cho ta, tránh ra, bản công tử đang có việc gấp.
Một tên thanh niên phóng ngựa ầm ầm trên phố, kéo theo sau là tên khác. con ngựa nối đuôi nhau chạy cực nhanh. phố xá đang tấp nập ngưỡi bỗng gà bay chó chạy, người người hỗn loạn xô đẩy nhau.
- Mau tránh ra, đừng cản đường bổn thiếu.
Tên thanh niên áo lam hét lớn. Không ngừng vung roi đuôi ngựa.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Minh thấy ngựa, không ngờ ở đây cũng có ngựa này. Hắn còn chưa kịp cảm thán, bỗng một hình ảnh lọt vào mắt hắn.
Đám người chen chúc nhau dạt sang hai bên, né tránh cho ngựa chạy. Ấy vậy mà giữa đường lại xuất hiện một đứa bé gái nhỏ tuổi. Tay còn đang cầm một xiên kẹo hồ lô, đang ngồi bệt gào khóc
- Uyên Nhi, không, đừng đẩy ta, Uyên Nhi....
Một phụ nhân hai tay cố gắng đẩy đám người trước mặt, thế nhưng không cách nào chen lấn được ra ngoài.
- Tiểu thư, tiểu thư,...
Bên cạnh nàng hai nha hoàn cũng liên tục chui rúc qua người khác cố gắng lao lên mà không nổi.
- Mẫu thân, hu hu hu.
Đứa bé gào khóc, hai hàng nước mắt chảy dài. Không thấy mẫu thân đâu, chỉ sợ hãi ngồi khóc to.
Không ổn, Hoàng Minh trong lòng giật thót.
- Dịch Chuyển tức thời.
Hai ngón tay đặt trước trán, Hoàng Minh biến mất, vụt. Hắn xuất hiện trước mặt bé gái, ôm lấy rồi nhanh chóng nhảy ra bên đường.
- Ồ, đây là cái gì thân pháp???
Một lão già quần áo rách nát chả khác gì ăn mày đang ngồi bên vách tường, hai mắt nhìn thấy Hoàng Minh hành động, vậy mà không nhận ra Hoàng Minh tàn ảnh.
Hai mắt lão híp lại. Đoạn đi mất.
Vù, vù vù vù. con ngựa phóng vụt qua cách Hoàng Minh có vài centimet.
May mắn không làm nhục mệnh. Hoàng Minh tiếp đất, lăn hai vòng. Hắn ôm bé gái cuộn tròn lại, lăn cái rầm vào một quán ăn ven đường.
Đồ đạc bay tứa tung.
- Hoàng Minh
Linh San thốt lên, nhanh chóng chạy tới. Đám người bao quanh lại.
Phụ nhân cũng hai nha hoàn cũng lao như điên tới miệng gọi to không thôi.
- Uyên Nhi, Uyên nhi của ta...
Hoàng Minh cảm giác như xương sườn như gãy mất rồi vậy, mẹ, đau thế.
Hắn vân khí cho thân thể lưu thông một chút, cố gắng đứng dậy.
Bé gái không ngờ không khóc nữa, Hoàng Minh cúi xuống nhìn, tiểu tử này không ngờ đang mở to mắt nhìn hắn, hai con mắt còn ngập trong nước mắt.
Hoàng Minh ôm trọn bé gái vào lòng nên nàng không có bị thương chút nào. Bù lại Hoàng Minh bên này thân thể cực kì chật vật, quần áo vừa rách vừa bẩn. Má còn rách một vệt, đang ứa máu.
Ổn rồi, Hoàng Minh thở phào.
- Uyên nhi, con con có sao không?
Phụ nhân đẩy đám người ra, nhanh chóng tiếp lấy bé gái từ tay Hoàng Minh, vôi vàng kiểm tra con gái từ đâu tới chân, hai hàng nước mắt của nàng còn không ngừng chảy. Nàng thật sự sợ hãi. Nhìn con gái chỉ bẩn quần áo một chút. Nàng thở phào.
- Hoàng Minh, ngươi không sao chứ?
Linh San hai mắt đỏ rực, nhìn Hoàng Minh te tua, nàng thấy xót xa. Vội lôi ra khăn tay trăng muốt, nhanh chóng lau đi máu trên má hắn. Tay còn lại phủi bụi cho hắn. Hoàng Minh tự dưng thấy ấm áp.
Đám người kẻ chỉ trỏ khen Hoàng Minh vài câu, kẻ thấy trò vui đã hết, cũng tản đi. Dù sao chuyện này ở Vân Nam thành là chuyện như cơm bữa.
Phụ nhân giao lại con gái cho hai nha hoàn, chậm rãi bước tới, nàng cúi người thật sâu trước Hoàng Minh. Đoạn nói:
- Thật sự cảm ơn công tử, lần này không có ngươi, Uyển nhi nhà ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đại ân đại đức của ngươi, Ngân gia sẽ ghi nhớ.
Ngân gia, người của Ngân gia sao? Hoàng Minh nghĩ nghĩ. Thảo nào nhìn trang phục bé gái này toàn là hàng lụa chất lượng tốt. Phụ nhân này còn trẻ, ăn mặc toát lên sự quý phái, không phải gia tộc bình thường có được.
- Không có chuyện gì, đây là việc nên làm thôi.
Hoàng Minh khách sáo trả lời.
- Đám chết tiệt kia tại sao có thể phi ngựa như thế trong thành chứ, thật là không có pháp tắc.
Linh San giận dữ dậm chân. Đau xót nhìn Hoàng Minh
- Bọn hắn là đại thiếu gia của gia tộc lớn trong thành. Hừ. Nhất định ta phải về đòi một cái công đạo
Phụ nhân hai mắt tức giận.
Hoàng Minh cười cười. Ưng lão lấy ra một bình nhỏ, đổ ra một ít bột, trát lên má Hoàng Minh, không ngờ vết thương có dấu hiệu ngừng chảy máu, khá tốt
Hoàng Minh gật gù, thuốc tốt.
Phụ nhân cố gắng mời Hoàng Minh về phủ để cảm tạ, thế nhưng Hoàng Minh không đi. Đùa sao, rảnh rỗi đâu mà tới đó chơi đùa.
- Ơn của ngươi, ta không có gì báo đáp, đây là vật một vị tiền bối đưa ta, mong ngươi nhận lấy. Cảm tạ ngươi đã cứu giúp con gái ta.
Phụ nhân lấy từ cổ xuống một chiếc vòng cổ, trên vòng là một miếng ngọc to bằng hạt đỗ, đưa tớ Hoàng Minh.
Hoàng Minh không nhận đẩy lại, phụ nhân quyết tâm tặng đi. Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng không chịu được sự kiên trì của nàng, Hoàng Minh chịu thua nhận lấy. Vừa cầm vào vòng cổ, bên tai Hoàng Minh vang lên thông báo
- Tinh tinh, nhận được Huyền Minh Ngọc
Phẩm chất: Tuyệt vời
Huyền Minh Ngọc đúc kết hàng vạn năm, tích lũy năm tháng hài hòa khí hậu.
Có hiệu quả an thần, tĩnh dưỡng, khôi phục linh khí. Bảo dưỡng dung nhan.
Đồ tốt. Hoàng Minh vui vẻ