- Mẹ nó, Đoàn Chổng vó, ngươi vừa làm cái gì?
Vũ mập mạp nghệt ra, kia là cái quái gì. Tại sao lại như nuốt chửng hỏa cầu.
- Ồ, không ngờ là Huyền Vũ đá. vật này rất hiếm, tiểu tử kia vậy mà cũng có.
Lão ăn mày ngạc nhiên
- Thái tử dùng tới đá Huyền Vũ, không ngờ thái tử lại dùng tới nó! Thật sự có đáng không?
Bên kia góc khán đài, giọng nói âm dương the thé lẩm nhẩm.
- Mập mạp, ngươi trả giá đi.
Đoàn Dự nói xong, kéo căng dây cung, dây cung tự hình thành mũi tên màu trắng ngà.
Vút, mũi tên bay tới, tiểu bàn tử sợ hãi, hét lên:
- Tiêu nhã, Hoàng Vũ hoành tảo.
Thất tinh công chúa thay đổi pháp thuật, màn sáng được tạo ra thật nhanh
Rầm. Ngay lập tức mũi tên phá tan màn sáng bảo vệ.
Uỵch. Tiểu bàn tử ngồi bệt xuống. Thất tinh cồn chúa không ngờ thân hình tái nhợt. Rơi từ không trung xuống trên đầu hắn. Nàng nằm rạp thở hổn hển.
- Thắng bại xong rồi.
Hoàng Minh cất tiếng nói.
Trận đấu xoay chuyển quá nhanh. Đoàn Dự kéo thêm một mũi tên nữa. Thế nhưng không thả ra. Hắn chỉ thốt một câu khẽ:
- Tiểu bàn tử, ngươi thua!
Vũ bàn tử thất thần một lúc.
- Tiểu nhã, ngươi vất vả rồi.
Đem thất tinh công chúa thu về pokeball. Hắn Cười khổ:
- Ta thua!
Khán giả xung quanh khán đài vỗ tay nhiệt liệt.mặc dù trận đấu xoay chuyển quá nhanh, nhưng độ căng thẳng cũng rất cao độ.
- Thật lâu không thấy bàn luận kiểu này rồi,
- Thật là anh hùng xuất thiếu niên
- năm nữa là Sinh Vân Tuyển, ta dám cá, bọn hắn mà tới, nhất định được ưu ái
Khán đài bình luận không thôi.
Dưới sân Đoàn Dự thở phào nhẹ nhõm, bước tới vị trí thứ hai. Cuối cùng hắn cũng không mất danh dự. Mẹ nó, tu luyện từ bé tới giờ, gần bị một tên tu luyện tháng đánh bại. Làm một thái tử, mặt mũi còn biết vứt đâu.
Tiểu bàn tử lui về, Chu Du Cùng Trương Vô Kỵ vỗ vai an ủi.
Hoàng Minh gật đâu, trận thứ hai vũng đã xong xuôi.
Chu Du ung dung bước vào vị trí thứ không ai cản trở.
Bây giờ là trận thứ . Tranh hạng
Kiều Phong cùng Triệu Vân.
Hai người nghe Hoàng Minh xướng tên, gật đầu bước ra sân đâu.
- Không biết tiểu tử này sẽ mang lại kinh ngạc gì đây.
- Hai luyện khí hậu kì, cũng khá tốt đây. Tuổi tác không sai biệt lắm
- Mấy tên thiếu niên này mặt mũi tên nào tên nấy sáng lạn gớm nhỉ
Khán đài bình luận rôm rả.
Dưới sân cả hai đã chắp tay nhau cúi chào.
- Triệu Vân, lần trước chưa phân ra cao thấp, lần này hai chúng ta làm lại!
Kiều Phong cười sang sảng nói.
- Tốt thôi, đừng làm ta thất vọng.
Triệu Vân đáp, cực kì điềm tĩnh.
- Triệu Vân ca ca, đón thương.
Lệnh Hồ Sung ném lên cây trường thương. Triệu Vân đón đỡ. Giữ thương sau lưng. Thân người vùng thương như hòa làm một. Thẳng đứng sự kiêu hãnh. Trên người Triệu Vân phát ra một sức hút kì lạ.
- Tiểu tử này, cũng ngộ ra tia của thương ý. Ta dựa vào. Bọn nhóc này định giết lão già ta sao?
Lão ăn mày ôm trái tim thở gấp gáp. Mẹ nó. Một đám thiếu niên thiên tài tụ tập một nơi ư. Cái này cái này là ta gặp vận may bậc nào.
Nhất định phải tóm trong đám này về. Lão đầu ta cũng lớn tuổi rồi. Tổ chức cũng cần người thay thế. Đám chết tiệt kia không có tên nào vừa ý cả. Haiz.
Lão già ăn mày thở dài một hơi. Tiếp tục nhìn xuống phía dưới.
- Kiều Phong, không dùng vũ khí sao?
Triệu Vân hỏi:
- Ta chưa tìm được vũ khí thích hợp. không sao. Nắm tay đủ dùng rồi. Tới đi.
Kiều Phong hai mắt chiến ý bốc cao. Người hơi khom lại.
- Hoàng Minh ca ca, liệu ai sẽ thắng đây.
Tiểu Ngư nhi hai mắt tròn xoe hỏi với
- Còn phải xem đã, cả hai đều tiến bộ. Lúc này cần theo dõi thành quả của bọn hắn.
Hoàng Minh đáp.
Từ ngày tu luyện thiên địa tạo hóa công đến nay mới một tháng. Tất cả đều từ người bình thường nhanh chóng đột phá liên tục. Hầu hết đã gần tới luyện thể kì. Nếu đám người kia mà biết đám tiểu tử này mới tu luyện được một tháng mà thôi. Không hiểu bọn hắn sẽ có suy nghĩ gì nữa
Trên sân đấu cả hai vẫn chưa động. Không khí cô đọng hết sức căng thẳng.
- Ta kháo, bọn hắn định đứng nhìn nhau tới bao giờ
Một kẻ sốt ruột kệ lên.
- Đúng vậy, được một lúc rồi, cứ đứng như vậy nhìn nhau
Một kẻ khác đáp lời
Khán đài rì rầm bàn tán, thế nhưng dưới sân hai tên này vẫn chưa động thủ. Một con gió chợt vờn qua. Triệu Vân hai mắt linh động, đây rồi, chính là lúc này.
- Giao Long ra biển!!
Hét lên một tiếng Triệu Vân mang theo khí thế không ngờ, mũi thương một đường thẳng tiếng, theo đà gió lướt tới. Không ngờ tạo lên những tiếng rít gào.
Hoàng Minh giật mình, đây là chiến kĩ sao? Triệu Vân cũng có chiến kĩ sao?
Thấy Hoàng Minh giật mình, Chu Du khẽ cười, đoạn đáp:
- Lão đại ngươi đừng giật mình, Triệu Vân gia đình cũng không phải đơn giản đâu.
Hoàng Minh Ngẩn ra, hắn chỉ nghĩ là Triệu Vân sinh ra trong một gia đình bình thường thôi. Đúng là hắn có quên quan tâm bọn tiểu đệ này rồi. Lần tới nhất định phải chăm chú hơn.
Bên kia sân đấu Triệu Vân tay phải cầm thương đã cách mặt Kiều Phong không xa. Kiểu Phong vẫn chưa động. Bỗng nhiên không gian xung quanh hắn như chậm chạp lại. Một hình ảnh trong đầu hắn bỗng hiện ra.
Đó là một căn nhà nhỏ liêu xiêu. Một trung niên cùng một nam hài nhỏ tuổi đang trong sân luyện tập bài thể sục buổi sáng. Trung niên cởi trần, hai tay cơ bắp rắn chắc. Sau lưng không ngờ có một hình xăm một đầu rồng.