Mang về cho cháu gái ôm. Cả sàn đấu giá như nghe thấy chuyện cổ quái kì lạ nhất trên đời.
- Mịa, yêu thú biến dị mua về cho cháu gái ôm chơi. Đúng là nhà giàu!
Một kẻ không nhịn được nói.
Trần Lân mặt già đỏ lên, đối phương tranh giành với hắn chỉ để mua về cho cháu gái ôm chơi. Quá kiêu ngạo rồi. Trần Lân từ khi lên tới bậc trưởng lão tới nay, chưa có kẻ nào dám nói với hắn như vậy. Quá mất mặt.
- hừ, không biết là cao nhân phương nào, có thể cho ta biết quý danh sao?
Trần Lân hừ một tiếng, đoạn hỏi với:
Quý danh, Hoàng Minh nhếch môi, đáp lại:
- Ta sao? Ha ha ha. Thật lâu không nói ta gần như quên. Lão phu họ Tôn, tên chữ Ngộ Không. Đến từ Hoa Quả Sơn, ngươi đã nghe qua sao!!!
- Tôn Ngộ Không? Hoa Quả Sơn?
Trần Lân lầm bẩm. Chưa từng nghe qua, cả sàn đấu cũng xôn xao bàn tán, cuối cùng đều đưa ra cái lắc đầu. Chưa từng nghe qua địa điểm nào là Hoa Quả Sơn cả.
Bên kia phòng gần cuối, Nguyệt Vũ lẩm nhẩm.
- Hẳn là Tôn Ngộ Không? Lại còn Hoa quả sơn là nơi nào?
Trần Lân có chút kiêng kị, đối phương thật sự không coi hắn ra gì, cũng không để Tinh thú môn vào mắt. Chỉ có hai loại, một là kẻ điên khùng, ngu ngốc, không biết Tinh thú môn đáng sợ mới dám ngông cuồng như vậy. Hai là hắn thật sự là cường giả, không thì là thế lực còn mạnh hơn, không để tinh thú môn vào mắt. Đối phương còn đến từ một nơi lạ hoắc, chỉ sợ, là loại thứ hai.
Trần Lân không phải loại ngu, sống đã hơn trăm năm, leo tới cấp trưởng lão, thứ gì nên cứng, thứ gì nên mềm, hắn đều tinh tường.
- Đã là các hạ thích, tinh thú môn chấp nhận nhường, dù sao yêu thú này cũng không phải đặc biệt gì. Chỉ mong hết buổi đấu giá, được nói chuyện đàm đạo một hồi, mong các hạ cho tinh thú môn chút mặt mũi
Trần Lân giọng đã hạ xuống, có chút thân cận.
- Cáo già!
Hàng Vô Ưu phun ra hai chữ.
Hoàng Minh bên này thì đang cố nhịn cười. Mịa nó, tông môn sao thì sao, ta đây là Tề Thiên Đại Thánh, còn biết cụp đuôi lại là tốt, nếu không ta sẽ dùng gậy như ý gõ thẳng vào Tông môn ngươi. Hoàng Minh yy trong đầu.
Lúc này dưới sàn đấu, nữ chủ trì cũng thở phào, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nàng là rất sợ các vị đại nhân vật này gây chuyện với nhau đấy
Trong một phòng khác, có hai lão nhân đang ngồi, khí tức không hề cảm nhận được. Phía sau một trung niên đứng yên lặng, người này không ai khác lại là Nguyệt Lôi.
- Thanh huynh, huynh đã nghe qua Hoa quả sơn chưa?
Một lão nhân mặc áo bào màu nâu quay sang hỏi.
Lão nhân còn lại là mặc áo bào xanh. Lắc đầu đáp:
- Chưa từng nghe qua, đại lục rộng lớn, thậm chí rộng bao nhiêu chưa ai dám khẳng định. Hơn nữa còn có chủng tộc khác nữa. Hoàng Thiên đại lục...haiz
Thanh Lão thở dài một hơi, đôi mắt có chút đục ngầu.
- Yêu thú lần này được bán với giá kim tệ. Chúc mừng khách nhân phòng số . Yêu thú sẽ nhanh chóng được đưa tới.
Nữ chỉ trì đấu giá nói xong lại tiếp tục -Tiếp theo sẽ là vật đấu giá thứ .
Hoàng Minh lúc này không để tâm rồi. Chu Du đã về được một lúc bèn lệnh cho hai cô nàng kia ra ngoài. Hai nàng vâng dạ một tiếng, hành lễ rồi đi ra.
- Lão đại, được rồi.
Hoàng Minh gật đầu. Vừa nãy là hắn sai Chu Du đi tìm Nguyệt Vũ, là mượn một khoản kim tệ để đấu giá.
Giao ra kim tệ, Hoàng Minh nhận lấy Hạo thiên Khuyển. Con chó nhỏ này con đang run rẩy, chắc mấy bữa nay đã sợ hãi rồi.
Hoàng Minh quay sang Chu Du, nói:
- Đệ giữ nó đi!
Chu Du giật mình, không hiểu?
Hoàng Minh mỉm cười, lại nói tiếp:
- Đệ nghĩ ta rảnh sao mà đấu giá một con yêu thú bình thường. Nhận lấy, nuôi dưỡng nó. Thiên phú của nó không kém gì Thất tinh công chúa bảo bảo đâu.
Chu Du nghe Hoàng Minh nói vậy, cũng gật đầu, đi tới hai tay định bế Hạo Thiên Khuyển. Hạo Thiên Khuyển sợ hãi, cắn cái vào tay trái Chu Du. Chu Du nhíu mày một cái, không để ý, vẫn tiếp tục bế lên. Hạo Thiên Khuyển run lẩy bẩy, được Chu Du bế vào lòng. Nó không còn hung hăng mà đúng như một con chó cảnh vậy.
- Lão Đại, có cần thu vào vật kia không?
Hoàng Minh lắc đầu, đáp:
- Đệ dùng kí kết đi. Pokeball đấy rất quý, để sau này dùng.
Chu Du gật đầu.
Mỗi người nếu không phải thuần thú sư thì chỉ có kí kết được với một yêu thú mà thôi. Thế nên việc chọn một yêu thú phù hợp để làm sủng vật cũng cực kì gian nan.
Chu Du bắt đầu cắn ngón tay, tạo hình kết ấn. Hạo Thiên Khuyển cũng không chống đỡ, dẫu sao nó đang yếu, với lại, nó không bài xích Chu Du. Hoàng Minh gật đầu, lại tiếp tục quan sát xuống phía dưới.
Lúc này, phía dưới nữ chủ trì lại tiếp tục món đồ thứ .
- Vật đấu giá lần này là một pháp bảo!
Cả sán đấu giá đang ồn ào, nghe tới pháp bảo là bỗng nhiên yên lặng.
Nữ chủ trì mỉm cười, nàng là muốn không khí như thế này:
- Lần Này các vị khách quý đến đây, chắc hẳn % là vì nó mà đến. Đúng vậy, pháp bảo được đưa ra lần này là trái. Trái này được mệnh danh là pô vê bôn!!!