Hoàng Minh nhìn thấy nụ cười của nàng, hắn ngẩn ra. Thật đẹp!
Điêu Thuyền trông vẻ mặt Hoàng Minh, không nhịn được đỏ mặt. Tay trái không biết từ lúc nào đã tìm tới hông hắn, vặn một cái độ.
- Á á á!!!!
Hoàng Minh hét lên thất thanh, đau đến cong người như con tôm. Đòn hiểm này vẫn là công hiệu cao nhue vậy. Mà cũng quái lạ, kẻ địch ra tay thì Hoàng Minh có thể đỡ ngay, mà Điêu Thuyền không có tu luyện, tại sao mà hắn lại không cảm nhận được, thậm chí người tu luyện như hắn bị bẹo một cái mà đau nhói. Hoàng Minh suy diễn mãi không ra.
Điêu Thuyền cũng chỉ cười tươi, không thèm đỡ Hoàng Minh dậy. Hoàng đại gia quằn quại một lúc mới bò dậy, cũng không dám lỗ mãng, đoạn lấy ra từ trong người một quyển sách.
- Điêu Thuyền, đây là một quyển công pháp, ngươi xem có thể tu luyện hay không?
Hoàng Minh đặt vào tay Điêu Thuyền rồi nói.
- Công pháp?? Ta là có thể tu luyện sao?
Điêu Thuyền hai mắt phượng mở to, ngạc nhiên.
Hoàng Minh gật đầu, đáp:
- Đương nhiên, nữ nhân của ta thì phải theo ta tu luyện, cùng nhau bên nhau chứ!
- Ai là của ngươi nữ nhân, hứ!
Điêu Thuyền hứ một tiếng, cũng không nói nhiều, cầm theo sách rời đi
Hoàng Minh gãi gãi mũi, hắn có nói gì sai sao???
Hoàng Minh ra khỏi phòng, đi tới bên ngoài trang viên. Hạ nhân thấy hắn đi qua đều đứng lại hành lễ, hắn chỉ gật đầu.
- Lão đại, ngươi bế quan ra rồi?
Bế quan??? Hoàng Minh ngẩn ra, rồi lại gật đầu.
Tiểu Ngư Nhi chần chừ một lúc, không biết nghĩ gì.
- Sao thế? Muốn nhờ ta chuyện gì sao?
Tiểu Ngư Nhi ngượng ngùng, cố lấy dũng khí, đáp lời.
- Lão đại, ngươi có thể cho ta mượn chút tiền!!!
- Đệ cần tiền làm gì, có chuyện gì gấp cần sao??
Hoàng Minh hỏi:
- Đệ, đệ muốn mua một cái đỉnh luyện đan nho nhỏ
Tiểu Ngư Nhi ngượng ngùng. Hoàng Minh nghe tới đây mới ồ lên, hắn là quên mất. Trước đã định mua cho tên này một cái rồi. Mà quên béng. Cũng tốt, nói mới nhớ hắn cũng là định luyện đan đấy.
- Không việc gì, đệ đừng lo, để ta đi mua cho đệ.
Tiểu Ngư Nhi hai mắt vui mừng, không nhịn được ôm lấy Hoàng Minh hoan hô.
Hoàng Minh sợ hãi, miệng kêu oai oái, mịa nó, lão tử đến đây là lần đầu tiên bị ôm lấy. Lại còn là nam. Hoàng Minh hết sức đẩy tên nhóc đang vui sướng ra, hứa hẹn sẽ sớm mua, sau đó mới dẫn theo Tiểu Ngư Nhi ra sau núi.
Gần tới nơi đã nghe thấy tiếng đánh đấm um tỏi.
- Đoàn Chổng vó, đỡ ta hỏa cầu, ha ha ha.
- Tên mập chết tiệt, ngươi phải gọi lão nhị, lão nhị nghe không??
- Con mịa nhà ngươi, ném gì mà nắm thế, có ngon ra đấu tay đôi!!!
- Ngươi nghĩ ta ngu chắc, ta ném ta ném!!!!
Hoàng Minh không cần nhìn thấy đã đoán được hai tên trời đánh kia lại rảnh chuyện rồi.
Qua hai lùm cây đã thấy được khoảng đất trống, trước là tên tiểu đệ đang đứng vỗ tay cổ vũ.
Giữa sân là một tên mập, đang điên cuồng ném hỏa cầu, đối diện là Thái tử Đoàn Dự của chúng ta, đang ôm khiên khổ sở đón đỡ. Hoàng Minh nhìn thấy mà nhớ lại buổi ước hẹn đấu lúc ở Cát Lạc binh đoàn. Tình cảnh này không khác gì hôm ấy cả.
-Lão đại! Ngươi tới rồi!
- Lão đại!
-Lão đại!
Đám Kiều Phong, Chu Du thấy Hoàng Minh tới liền chào một câu. Hoàng Minh gật đầu, lấy ra một tấm thảm. Bắt đầu trải ra hoa quả đồ ăn trong ba lô. Cả đám rối rít khen hay, tên lấc cấc ngồi ăn hoa quả xem kịch. Một bên hai tên vừa đấu quyền vừa đấu khẩu.
- Mập mạp chết bầm, dừng đi, nom xem giờ chúng ta thành trò cười rồi!!
- Trò cười thì sao, chỉ cần cho ngươi ăn thiệt thòi là được. Cứ chịu khó núp sau cái khiên, làm con rùa rụt đầu đi. Ta lại ném đây, quả một nhé.
Bùm bùm bùm..
Hoàng Minh lắc đầu, mịa, hóa ra tên mập này là thù dai như vậy!!
Nhìn vẻ khổ sở của Đoàn Dự, Hoàng Minh lại thấy vui vẻ.
- Cố lên mập mạp, dùng sức thêm chút nữa
Hoàng Minh không nhịn được, bên ngoài khích lệ một câu
Cả đám bên ngoài ăn một miếng, lại cười ha hả, hùa theo.
- Đúng rồi, dùng sức thêm đi tiểu bàn tử
Giọng này là Kiều Phong
- Ném bên trái cái khiên kìa, mỏng sắp vỡ rồi.
Chu Du không chịu thua, nhắc luôn chỗ yếu.
- Đúng đấy, đúng đấy, bên trái kìa, bên trái
Giọng hô không sợ trời sập này là của Tiểu Ngư Nhi
Đoàn Dự trong lòng như có nỗi uất ức không thể tả, khốn nạn!!!
Bao tay của hắn sắp không chịu nổi nữa rồi. Cứ đà này, sợ hỏng mất.
- Mập mạp chết bầm, ván này ngươi thắng, thu lại đi.
Đoàn Dự hét to, bỏ đi hình tượng, lăn hai vòng né hỏa cầu, bẩn hết bộ quần áo. Hắn không dám đỡ nữa. Chỉ sợ bao tay bị hủy thôi. Có mỗi món pháp khí này hắn yêu thích nhất. Không thể bị hỏng được.
- Đừng có hòng, ăn hai trái nữa đi.
Tiểu bàn tử không tim không phổi cười ha ha nói.
- Mập mạp,dừng lại thôi.
Hoàng Minh nói to.
Vũ bàn tử nghe thấy Hoàng Minh nói, cũng không đành lòng, cuối cùng vẫn thu lại, Thất tinh công chúa bay bay trên vai hắn, nàng vui vẻ hát bài gì đó, nghe chừng rất đắc ý.
Đoàn Dự thở phào, đứng dậy phủi phủi bụi ở quần áo, chật vật vô cùng