"Ý của sếp là muốn chúng tôi theo ngài trở về thủ đô sao?" Mặc một bộ thường phục, thanh niên ngồi trên sô pha hỏi Mặc Hàn.
Mặc Hàn gật đầu: "Các ngươi đều cùng nhau trở về tổng bộ ở thủ đô".
Hồ Thiếu Lê khoa trương kêu lên: "Không thể nào, chúng ta vừa mới đến G thị được một năm, hiện tại lại trở về thủ đô? Sếp, bạn gái tôi mới quen là người G thị, vạn nhất cô ấy không đồng ý, cả hai có thể sẽ phải chia tay a! Ngài sao có thể nhẫn tâm chia rẽ đôi tình nhân này cơ chứ?"
Dựa vào ghế, Mặc Hàn thờ ơ nói: "Ngươi một năm đổi mười mấy bạn gái, thiếu một người cũng không chết được".
"Nhưng những người đó đều là mây bay, người hiện tại mới là chân ái a!" Hồ Thiếu Lê biện hộ.
"Hai lựa chọn, một là đi thủ đô, hai là ở lại G thị, những người khác tôi sẽ mang họ theo".
Mặc Hàn cũng lười nói những chuyện vô nghĩa.
"Không được sếp ơi, ngài mang người đi rồi, tôi ở đây phải làm sao bây giờ?"
Trước đây, khi còn ở trong quân ngũ, bọn Hồ Thiếu Lê là cấp dưới của Mặc Hàn.
Sau khi Mặc Hàn xuất ngũ, tất cả bọn họ đều đi theo anh.
Hiện tại, mấy người bọn họ được phân bổ chức vị quan trọng ở nhiều chi nhánh của Mặc thị.
Mà cái chi nhánh ở G thị này, bởi vì Mặc Hàn công tác ở đây, nên nhân viên cũng nhiều một chút.
Nếu Mặc Hàn mang tất cả huynh đệ rời đi, cao tầng ở G thị không sai biệt lắm phải thay máu mới, mà Hồ Thiếu Lê chỉ có một mình, hắn sao có thể làm hết mọi chuyện được.
"Người yêu như quần áo, huynh đệ mới là thủ túc, quần áo có thể đổi, nhưng thủ túc không thể thiếu.
Sếp, hiện tại tôi quyết định, tôi muốn đi theo mọi người".
Hồ Thiếu Lê lập tức thay đổi thái độ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tuy hắn không phải tuấn kiệt gì đó, nhưng vẫn rất thức thời.
Thủ túc: Tay và chân.
Chỉ người thân tín — Chỉ tình anh em ruột thịt.
"Đúng rồi, sếp, lần trước ngài điều động nhiều huynh đệ như vậy để đi cứu thiếu niên kia, vậy cậu ấy là gì của ngài thế?" Hiếm khi thấy sếp để ý một người như vậy, Hồ Thiếu Lê tò mò hỏi: "Sẽ không phải là em trai của ngài đi?" Lão gia tử Mặc gia hơn bốn mươi tuổi có thể hạ sinh sếp của bọn họ, cũng không có gì lạ nếu lão gia tử đã hơn năm mươi tuổi vẫn có thể sinh tiếp một đứa.
Chẳng qua, hắn chưa từng nghe sếp có em trai a!?
Mặc Hàn liếc mắt nhìn Hồ Thiếu Lê một cái: "Không phải".
"Vậy cậu ấy là ai?" Ngày thường, việc Hồ Thiếu Lê thích nhất chính là hóng hớt chuyện đời tư của người khác.
Thời điểm được cử đi cứu viện, nhìn thấy sếp nhà mình ngay cả cháu trai đều không màng mà đi lo lắng cho thiếu niên xinh đẹp kia, Hồ Thiếu Lê trong lòng liền ngứa ngáy, hận không thể lập tức biết được quan hệ của bọn họ.
Mặc Hàn không trả lời, anh chỉ nhìn Hồ Thiếu Lê.
Bị Mặc Hàn nhìn chằm chằm, Hồ Thiếu Lê hoảng sợ nói: "Sếp..."
"Gần đây cậu nhàn rỗi quá phải không, chi nhánh ở Châu Phi đang thiếu một người quản lý, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp".
Mặc Hàn vừa nói xong, Hồ Thiếu Lê nhanh chân bỏ chạy lấy người: "Khụ khụ, sếp, tôi nhớ ra rồi, hôm nay tôi có hẹn với Vương đổng, thời gian cũng không sai biệt lắm, hiện tại tôi qua đó trước, tạm biệt sếp".
Đóng cửa văn phòng lại, Hồ Thiếu Lê thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Quả nhiên, quan hệ giữa sếp và thiếu niên kia không đơn giản.
Không được, nhất định phải tra rõ quan hệ của bọn họ, bằng không trong lòng luôn nhớ thương, buổi tối khẳng định sẽ ngủ không ngon.
Sau khi Hồ Thiếu Lê rời đi, Mặc Hàn đang định xem lại bản kế hoạch trong tay, kết quả chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vừa thấy, cư nhiên là vệ sĩ được cử đi Lạc gia gọi đến.
"Ông chủ, Lạc gia đã xảy ra chuyện".
Chỉ mới nghe đối phương nói câu đầu tiên, sắc mặt Mặc Hàn lập tức trầm xuống: "Chuyện gì?"
"Sáng nay có một đám người kéo đến Lạc gia, hình như là thân thích của Lạc gia.
Sau khi ở nhà Lạc Vũ ầm ĩ một phen, bọn họ liền rời đi, bất quá bọn họ có nói chiều nay sẽ lại đến Lạc gia".
Phụ trách âm thầm bảo hộ an toàn cho Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương, vệ sĩ cũng không xuất hiện ngăn lại, dù sao thì Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương cũng không gặp nguy hiểm gì, bọn họ cũng không tiện bại lộ.
Chẳng qua họ sẽ báo cáo những chuyện đã thấy cho ông chủ biết.
"Tôi đã biết".
Sau khi cúp máy, Mặc Hàn lập tức gọi điện về biệt thự.
Chu bá thấy Mặc Hàn gọi, ông lập tức bắt máy.
"Chu bá, Lạc Vũ đâu?"
"Lạc thiếu gia nói trong nhà có chuyện, phải trở về một chuyến".
Chu bá truyền đạt những lời Lạc Vũ đã nói.
Chu Văn Trùng cầm văn kiện vừa định đẩy cửa đi vào, thì đã thấy chủ tịch đẩy cửa ra ngoài.
"Chủ tịch..." Chu Văn Trùng nhanh chóng gọi lại.
"Để văn kiện trên bàn, khi nào trở về tôi sẽ xử lý sau".
Nói xong, Mặc Hàn hấp tấp rời đi.
Chu Văn Trùng bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Không phải vừa mới đến công ty sao? Thế nào lại rời đi sớm như vậy? Chẳng lẽ Lạc thiếu lại xảy ra chuyện gì sao?" Chu Văn Trùng nghĩ thầm, gần đây chuyện duy nhất có thể khiến chủ tịch thất thố như vậy chỉ có Lạc thiếu, Chu Văn Trùng hoàn toàn không biết mình đã đoán trúng chân tướng!
.............!
Về đến nhà, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong nhà, Lạc Vũ lập tức nổi giận.
"Ba, mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lạc Vũ đi đến trước mặt hai người Lạc Triệu Quốc hỏi.
"Tiểu Vũ, con đã về rồi".
Thấy cánh tay bị băng bó của Lạc Vũ, Lưu Phương sốt ruột hỏi: "Không phải nói vết thương không nghiêm trọng sao? Thế nào mà băng bó nghiêm trọng như vậy, hơn nữa, không phải con bị thương ở cổ tay sao? Thế nào mà biến thành cánh tay vậy?"
"Không sao đâu mẹ, cổ tay chỉ là vết thương nhỏ, còn cánh tay là do con không cẩn thận bị thương, bác sĩ Mặc gia sợ vết thương dính nước dẫn đến nhiễm trùng nên mới băng bó lại".
Lạc Vũ an ủi Lưu Phương.
"Cổ tay con đã lành chưa?" Lưu Phương tiếp tục hỏi, bà nhìn tay trái, rồi lại nhìn tay phải của Lạc Vũ, cổ tay trắng nõn cũng không có vết sưng đỏ gì.
Trên mu bàn tay phải của Lạc Vũ có một vết bớt nhỏ, nhưng vì da Lạc Vũ quá trắng nên nó càng hiện lên rõ ràng hơn.
"Cổ tay đã lành hẳn, mẹ không cần lo lắng đâu".
Lạc Vũ mỉm cười nói.
"Thật?" Lưu Phương nhìn Lạc Vũ.
"Thật".
Lạc Vũ bày ra vẻ mặt nghiêm túc, sau đó hỏi: "Trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi thứ sao lại loạn như vậy?"
Lạc Triệu Quốc ngồi trên sô pha không nói tiếng gì, Lưu Phương tức giận nói: "Còn không phải do nhà bác cả cô út của con sao, cũng không biết bọn họ từ đâu nghe được tin tức, nói quán ăn hiện tại là do nhà chúng ta mua được.
Sáng hôm nay liền nháo nhào chạy tới nhà chúng ta, nói cái gì mà tiền mua quán ăn kia là di sản ông bà nội để lại, bọn họ có tư cách hưởng một phần trong đó.
"Tin tức này là ai nói? Quán ăn kia vẫn là của người khác, chỉ cần tra một chút liền biết.
Bọn họ sao có thể chỉ nghe một ít tin tức liền đến nhà chúng ta gây sự?" Tuy bác cả và cô út không phải người tốt gì, nhưng Lạc Vũ biết bọn họ sẽ không đến đến gây sự chỉ vì nghe được một ít tin tức nào đó, nhất định họ đã biết chút gì rồi.
Lưu Phương và Lạc Triệu Quốc liếc mắt nhìn nhau, Lưu Phương trở về phòng, tay cầm giấy chứng nhận bất động sản đi ra: "Cái này là hai ngày trước gửi tới".
Lạc Vũ cầm xem giấy chứng nhận bất động sản, đây là chứng nhận bất động sản của quán bọn họ, mà trên này có ghi chủ bất động sản là Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương.
Này, Mặc Hàn cư nhiên đưa chứng nhận bất động sản sớm như vậy?
Thì ra là thế, khó trách bác cả và cô út lại tới đây gây sự.
Với điều kiện kinh tế của nhà Lạc Vũ đương nhiên không có khả năng mua nổi quán ăn này, cho nên, bác cả và cô út liền suy đoán nhà bọn họ có được di sản của ông bà nội, mới có tiền mua lại quán ăn này.
Nói đi nói lại, tất cả cũng chỉ vì tiền.
"Tiểu Vũ, hay là chúng ta trả quán ăn này lại cho Mặc thiếu đi, cái này quá quý giá, trước đó ba mẹ còn tưởng hắn nói giỡn, không nghĩ tới đó là thật".
Thời điểm Lưu Phương nhận được giấy chứng nhận bất động sản, cả người không khỏi choáng váng.
Này, vạn, nói đưa liền đưa, Mặc thiếu thật có nhiều tiền a!
"Không cần, mẹ, đó là thành quả lao động con trai mẹ đổi lấy".
Về chuyện cậu với Mặc Hàn ở bên nhau, Lạc Vũ quyết định tạm thời không nói cho ba mẹ biết.
Bằng không, hai người sẽ nghĩ rằng quán ăn này là do bọn họ bán con trai để đổi lấy.
"Tiểu Vũ, một số thứ không thuộc về chúng ta, chúng ta không thể lấy, con hiểu không?" Lạc Triệu Quốc đứng lên, nghiêm túc nói.
Ở trong xã hội lăn lộn lâu như vậy, Lạc Triệu Quốc biết rõ đạo lý Thất phu vô tội, hoài bích có tội này.
Nhìn xem, chỉ mới có mấy ngày, anh trai em gái ông liền tìm tới cửa, cái này còn không phải là minh chứng tốt nhất sao.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội - 匹夫无罪, 怀璧其罪: thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội.
Nghĩa đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.
"Ba, mẹ, thật ra Mặc Hàn là chủ tịch tập đoàn Mặc thị.
Một chủ tịch tập đoàn nổi tiếng, lời nói ra sẽ không có đạo lý thu hồi lại.
Quán ăn kia, hắn căn bản không để vào mắt.
Nếu chúng ta trả lại quán ăn này, hắn còn tưởng chúng ta chướng mắt nó, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ không tốt lắm".
Nếu không nói ra thân phận Mặc Hàn, Lạc Vũ biết ba mẹ sẽ không tiếp thu.
"Cái gì, người trẻ tuổi kia chính là chủ tịch tập đoàn Mặc thị? Con trai, con sẽ không gạt chúng ta chứ?" Tập đoàn Mặc thị, chính là công ty có tiếng tăm lừng lẫy ở Hoa Quốc, Lưu Phương có chút không tin Mặc Hàn là chủ tịch tập đoàn Mặc thị, người kia cũng quá trẻ đi.
Lạc Vũ biết ba mẹ sẽ hoài nghi mình, cậu trực tiếp mở di động ra, tìm kiếm thông tin Mặc Hàn cho hai người xem.
"Ách...!đúng rồi này".
Lưu Phương và Lạc Triệu Quốc hai mặt nhìn nhau.
"Hiện tại ba mẹ có thể yên tâm nhận lấy rồi".
Lạc Vũ chuyển đề tài lại: "Ngoài những thứ này, bác cả và cô út có nói gì nữa không?"
"Hừ, còn nói cái gì nữa, bọn họ nói buổi chiều lại qua đây, tức chết tôi rồi".
Lưu Phương nộ khí đằng đằng nói với Lạc Triệu Quốc: "Ông nhìn đi, anh trai và em gái ông, tôi thấy mới thật sự là kẻ thù, nhìn thấy nhà chúng ta tốt lên, bọn họ liền kéo nhau qua đây gây sự.
Tôi nói cho ông biết, nếu chiều nay nhà bọn họ lại đến gây sự, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho họ".
Lạc Triệu Quốc cũng trầm mặt xuống: "Bà yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.
Nhiều năm như vậy, thực sự có thân tình thì cũng bị bọn họ hủy hết rồi.
Nếu bọn họ thật sự không màng đến huyết thống tình thân, tôi sẽ không nhường nhịn bọn họ nữa".
Nhiều năm qua, nhà anh cả và em gái không có việc gì cũng gây khó xử nhà bọn họ, Lạc Triệu Quốc không so đo.
Nhưng hiện tại, bọn họ cư nhiên đều tới đây gây sự, nếu lại nhịn nữa, thì chẳng khác nào ông là người nhu nhược.
Nghe được những lời này, Lạc Vũ hoàn toàn có thể yên tâm, nếu ba mẹ đều không muốn lại nhường nhịn bọn họ, cậu nhất định sẽ quyết toán mười mấy năm nhẫn nhịn với nhà bọn họ.
"Leng keng..." Chuông cửa vang lên, ngồi gần cửa nhất, Lưu Phương đứng dậy đi mở cửa.
"Ai vậy?
Mở cửa liền thấy một nam nhân mặc tây trang thân hình cao lớn lạnh lùng đứng trước cửa, sau khi nhìn thấy Lưu Phương mở cửa, Mặc Hàn lịch sự chào hỏi.
"Bác gái, ngài khỏe".
"Thì ra là Mặc thiếu, mau, mau vào nhà".
Lưu Phương nhiệt tình đón Mặc Hàn vào nhà.
"Mặc thiếu?" Lạc Triệu Quốc không nghĩ tới Mặc Hàn sẽ tới đây.
Còn trẻ như vậy đã có sự nghiệp thành công, hơn nữa còn trở thành chủ tịch của một tập đoàn lớn, Lạc Triệu Quốc cũng không dám xem thường, ông khách khí nói: "Thật xin lỗi, nhà chúng tôi còn chưa kịp dọn dẹp lại phòng, cậu đừng trách móc, mau, tới ngồi đi.
Tiểu Phương, em đi pha trà rồi mang lại đây".
"Được".
Lưu Phương vừa định đi châm trà thì bị Mặc Hàn gọi lại.
"Bác gái, bác không cần khách khí như vậy, đều là người một nhà cả."
"Hả?" Lưu Phương sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Ha ha, Mặc thiếu thật đúng là khách khí, đúng vậy, tất cả đều là người một nhà.
Bất quá, khách nhân đến nhà mà không cho một ly trà, nhìn qua chúng ta có vẻ thất lễ".
Lưu Phương còn tưởng Mặc Hàn nói người một nhà, là có ý tứ quen thuộc, Lưu Phương phân phó Lạc Vũ: "Tiểu Vũ, mau đi phao một bình trà Phổ Nhị lại đây".
Lúc nghe Mặc Hàn nói tất cả là người một nhà, trong lòng Lạc Vũ nhịn không được trừng anh một cái, nhưng khi nghe Lưu Phương phân phó, Lạc Vũ vẫn ngoan ngoãn đi pha trà..