Lạc Vũ cảm giác nhịp tim như muốn ngừng lại, giống như quần áo mặc trên người đều trong suốt, Mặc Hàn liếc mắt một cái là nhìn thấu hết mọi thứ.
Mà lúc này hệ thống càng lo lắng hơn -【 Chẳng lẽ Mặc Hàn đã biết sự tồn tại của tui? Làm xao đây, làm xao đây, giống đực này sao có thể thông minh như vậy? 】
"Hệ thống, nếu bị người khác biết cậu tồn tại thì sẽ thế nào?" Lạc Vũ nhớ rõ hệ thống đã nói, trừ bỏ cậu ra thì không thể để người khác biết được sự tồn tại của nó.
Hệ thống uể oải trả lời - 【 Bổn hệ thống cũng không ngại nói cho ký chủ biết, thực ra khi còn ở giai đoạn thí nghiệm, vì để phòng ngừa thông tin bị tiết lộ ra bên ngoài, người chế tạo đã cài đặt chương trình tự bạo cho bổn hệ thống.
Nếu có người khác ngoài ký chủ biết đến sự tồn tại của tui, vậy thì chương trình tự bạo sẽ được kích hoạt.
】
"Cậu tự bạo, còn tôi sẽ thế nào?" Lạc Vũ tương đối quan tâm vấn đề này.
【 Tui đã cùng ký chủ trói định, nếu tui nhất định phải tự bạo, thì sẽ có hai trường hợp xảy ra.
Nếu may mắn, ký chủ cùng lắm chỉ bị tê liệt não; không may mắn thì ký chủ trực tiếp cùng bổn hệ thống đi gặp người chế tạo ra tui.
Vì vậy, ký chủ, cậu tuyệt đối không được nói ra sự tồn tại của tui nha, tánh mạng của tui và ký chủ đều nắm hết trong tay cậu đóa! (。ω。) 】- Hệ thống khẩn trương nói, nhưng cũng không quên bán manh một phen.
Bán manh: (cố) tỏ vẻ dễ thương.
Phát hiện ánh mắt Lạc Vũ lại trở nên mờ mịt, Mặc Hàn liền biết tư tưởng của cậu đã không còn ở đây.
Tại thời khắc quan trọng như vậy, Lạc Vũ cư nhiên còn có thể phân tâm.
Mặc Hàn rất bất mãn, anh cúi đầu, trực tiếp cắn một ngụm lên môi Lạc Vũ.
Lạc Vũ ăn đau mà định thần lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Mặc Hàn, tựa hồ không rõ vì sao lại cắn cậu.
Đôi mắt thanh triệt lúc này bịt kín một tầng hơi nước mông lung, kết hợp với biểu tình có chút mờ mịt của Lạc Vũ, thoạt nhìn rất ngây thơ đáng yêu.
Mặc Hàn cười nhẹ, anh lại lần nữa phủ lên đôi môi mềm mại của Lạc Vũ, rồi chậm rãi liếm mút.
Nhân lúc Lạc Vũ còn chưa kịp phản ứng lại, anh nhanh chóng công thành đoạt đất mà cạy mở khớp hàm của cậu ra, sau đó cùng cậu dây dưa một hồi.
Thanh triệt: trong suốt
Dây dưa: kéo dài lằng nhằng, không dứt điểm
Mới vừa rồi không phải đang thảo luận vấn đề rất nghiêm túc sao? Thế nào mà lại hôn nhau vậy? Tuy hiện tại không có ai khác, nhưng bổn hệ thống vẫn còn ở đây a! Ai da, sao lại kịch liệt như vậy, nó vẫn còn là vị thành niên nha! Hệ thống lặng lẽ che mặt.
(/ ▽ \)
Mặc Hàn buông Lạc Vũ ra, Lạc Vũ lập tức há miệng thở dốc.
Mới vừa rồi, cậu thiếu chút nữa cho rằng mình sắp chết ngạt đến nơi vậy.
"Đồ ngốc, khi hôn nhớ phải thở bằng mũi".
Mặc Hàn lại áp trán vào trán Lạc Vũ, ngữ khí sủng nịch nói: "Anh không biết những bản lĩnh đó em được học ở đâu, hoặc là có được nó thế nào.
Bí mật của em, anh sẽ không ép hỏi, em chỉ cần biết, bất luận thế nào, anh cũng sẽ đứng phía sau em, em có thể yên tâm làm những gì mình muốn.
Cuộc sống trước kia của em anh không thể tham dự, nhưng hiện tại và tương lai, anh hy vọng chúng ta có thể cùng nhau vượt qua, được không?"
Hai người dựa rất gần nhau, hơi thở của Mặc Hàn phun trên mặt Lạc Vũ, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng, tựa như sợ dọa đến Lạc Vũ.
Lạc Vũ vốn cho rằng Mặc Hàn sẽ tiếp tục hỏi, nhưng không nghĩ tới Mặc Hàn sẽ nói những lời này.
Cảm động sao? Đương nhiên là có, Lạc Vũ cũng không phải động vật máu lạnh, mặc dù trước đó đã đồng ý kết giao với Mặc Hàn, nhưng vẫn có chút đề phòng anh.
Bởi vì cậu không xác định Mặc Hàn có thể phát hiện bí mật trên người cậu hay không, cũng không xác định sau khi phát hiện ra bí mật của cậu, Mặc Hàn có nói ra hay không? Bất quá, hiện tại cậu đã yên tâm.
Có thể Mặc Hàn đã phát hiện ra cái gì đó, nhưng anh lại không truy hỏi cậu đến cùng, hơn nữa còn thận trọng đưa ra lời hứa hẹn.
Chuyện về sau, Lạc Vũ không biết sẽ thế nào, nhưng hiện tại, cậu biết rằng chính mình đã hoàn toàn dỡ xuống phòng bị với Mặc Hàn.
"Nếu đã nói như thế, vậy anh đừng hối hận".
Đôi mắt Lạc Vũ sáng ngời nhìn Mặc Hàn, trong mắt lập lòe quang mang động lòng người.
"Anh đã từng nói, anh sẽ không hối hận, sau này nếu em có hối hận thì anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho em.
Cho dù có một ngày em đột nhiên mất đi tất cả, cũng không cần sợ, em chỉ cần nhớ rõ, em còn có anh, như vậy là đủ rồi".
Mặc Hàn vén tóc mái Lạc Vũ ra, sau đó in một hôn thật sâu lên trán cậu.
"Em trước kia chưa từng đi quân huấn, vậy em có biết trước khi đi quân huấn phải làm tốt một chuyện quan trọng không?" Đường nét lạnh lùng trên mặt Mặc Hà nhu hòa xuống, nắm lấy bàn tay phải Lạc Vũ, ngón trỏ không biết cố ý hay vô tình mà cọ xát lòng bàn tay Lạc Vũ, hơn nữa còn không có ý thu liễm lại.
Lạc Vũ lắc đầu, chưa từng đi quân huấn, đương nhiên cậu không biết.
Mặc Hàn kéo Lạc Vũ lên lầu, nói: "Trở về phòng, anh sẽ dạy cho em".
Nhìn thân ảnh hai người biến mất ở chỗ rẽ lầu hai, Chu bá từ trong một góc đi ra cười ha hả, tay thì lau chùi tử sa hồ, miệng thì lẩm bẩm cảm thán: "Mùa xuân của thiếu gia đã đến rồi a!"
Hệ thống hoan hô: nguy cơ tự bạo đã được giải trừ.
Vào ban đêm, Lạc Vũ không tiến vào không gian ảo, mà là không ngừng tìm kiếm tất cả các nguyên liệu nấu ăn có thể ăn được, thậm chí một số loại thảo dược cũng không buông tha.
.........................!
Lạc Vũ nhìn cô gái ăn miếng đầu tiên, ngoài mặt thì rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo lắng.
Cô gái nhắm mắt lại, như đang nghiêm túc nhấm nháp mỹ vị trong miệng, cô chậm rãi nhai nuốt.
Cuối cùng, sau một phút dài đằng đẵng trôi qua, cô mới từ từ mở mắt ra, nhìn Lạc Vũ, trong mắt ấp ủ nước mắt, cười nói -【 Ngon, thật sự ăn quá ngon.
Kể từ khi vị giác ngày một kém đi, đây là món ngon nhất mà tôi từng ăn.
Cuối cùng tôi cũng có thể lại nếm được thức ăn mỹ vị rồi.
Cảm ơn cậu, thực sự rất cảm ơn cậu.
】
Cô gái rất kích động, cô nắm lấy tay Lạc Vũ, không ngừng nói lời cảm tạ.
Sau đó cô vừa khóc vừa đem món trước mặt ăn xong.
Đây là sự tán thành đầu tiên mà Lạc Vũ nhận được tối nay.
Tuy trước đó đã thất bại năm lần, nhưng so với trước đây thì đã có tiến bộ.
Ít nhất thì cũng thành công hơn cái món cậu lần đầu tiên làm thành công.
Bởi vì cậu không nhìn ra được biểu tình miễn cưỡng của vị khách giả thuyết trước mặt này.
Cậu thậm chí đã có thể nhìn thấy ánh sáng của hy vọng, cũng không uổng công cậu dành nhiều thời gian để xem các cuộc thi nấu ăn, cùng với tra cứu cặn kẽ các nguyên liệu nấu ăn và dược liệu.
Trước đây, sự hiểu biết của cậu về các nguyên liệu nấu ăn chỉ giới hạn ở bề mặt, chỉ khi hiểu được tất cả các ưu nhược điểm của mỗi loại nguyên liệu, hiểu được cách phối hợp chúng lại với nhau để đạt tới hiệu quả nhất, thì mới có thể có được phương pháp giải quyết vấn đề.
【 Ký chủ, đã ba ngày rồi, cậu chỉ nấu thành công một món ăn.
Dựa theo cái tiến độ này, cậu sẽ rất khó hoàn thành nhiệm vụ a!】- Hệ thống có chút lo lắng, nó không thể được, rõ ràng ký chủ có được trung cấp trù nghệ, đã có thể phân biệt được tất cả nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa còn có thể phân biệt được chất lượng tốt xấu của các nguyên liệu đó.
Vì cái gì còn muốn lãng phí thời gian để làm những việc vô vị đó.
"Dù không hoàn thành cũng không thành vấn đề".
Lạc Vũ nhợt nhạt cười.
【 Không hoàn thành thì các điểm thuộc tính của ký chủ sẽ bị xóa hết, đến lúc đó các kỹ năng của cậu cũng sẽ biến mất.
Chẳng lẽ ký chủ không có một chút lo lắng nào sao? 】- Rõ ràng trước đó còn rất khẩn trương, nhưng vì cái gì mà sau khi giống đực kia nói mấy câu, ký chủ lại biến thành như vậy?
Trước kia là sợ mất đi, nếu vốn dĩ cái gì cũng không có, vậy thì có gì mà phải sợ nữa chứ?
Các kỹ năng Lạc Vũ có được đều là hệ thống ban tặng, chứ không phải do chính bản thân cậu có được.
Cho nên, khi cậu dùng kỹ năng để chiến thắng thi đấu, Lạc Vũ cũng không có cảm giác đạt được thành tựu nào, bởi vì cậu biết rõ kỹ năng đó không thuộc về mình.
Hiện tại, ngay cả khi gian nan vất vả mà chỉ làm ra được một món ăn, nhưng lại được nhân vật giả thuyết tán thành, Lạc Vũ cũng cảm thấy rất thỏa mãn, bởi vì đó là cậu dựa vào chính sự nỗ lực của mình mà đạt được.
Chỉ có không ngừng nỗ lực luyện tập, cho dù chỉ có hai tháng kinh nghiệm ngắn ngủi, hoặc ngay cả khi trí nhớ bị suy giảm, chờ đến khi mất hết tất cả, cơ thể cũng sẽ nhớ rõ hai tháng trả giá nỗ lực kia.
Chỉ cần nỗ lực rồi lại nỗ lực, là có thể lấy lại tất cả điểm thuộc tính đã mất.
Nếu đã không sợ mất đi, vậy thì có gì mà phải lo lắng khẩn trương nữa đâu, chỉ cần chính bản thân chăm chỉ nỗ lực là được.
Lạc Vũ gạt mọi băn khoăn sang một bên.
"Hệ thống, nếu tôi đoán không lầm, hoàn thành một món ăn chẳng khác nào tăng , điểm tiến độ.
Nói cách khác, % còn lại tương đương với việc tôi phải nấu món ăn theo yêu cầu của nhân vật giả thuyết đúng không?" Lạc Vũ hỏi.
Hệ thống kinh ngạc -【 Ký chủ, làm sao cậu biết?】
Lạc Vũ hơi mỉm cười.
Bởi vì muốn xem xét tiến độ cần phải có điểm thuộc tính, mà Lạc Vũ không có điểm thuộc tính đương nhiên không thể xem xét được, đồng thời cũng không phát hiện được quy luật của tiến độ.
Tuy nhiên, chính vào những ngày này, Lạc Vũ nghiêm túc quan sát các nhân vật trong không gian giả thuyết, cậu phát hiện người vừa mới bắt đầu xuất hiện thì không có lặp lại, nhưng nhân vật xuất hiện hôm nay lại là nhân vật từng xuất hiện hôm trước.
Nếu cộng tất cả các nhân vật đã xuất hiện thì vừa đúng người.
Cái này cũng nói rõ, trong thời gian quy định, chỉ cần hoàn thành yêu cầu của người thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cũng khó trách hệ thống sẽ thúc giục như vậy, nếu dựa theo tiến độ hiện tại của Lạc Vũ, quả thực sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định.
...............................
Đảo mắt đã đến ngày đại học khai giảng, đồng thời cũng là ngày tân sinh viên đi quân huấn.
Địa điểm học quân huấn của Kinh Đại không phải trong khuôn viên trường, mà là phải đến căn cứ quân huấn.
Tuy mọi người đều là tân sinh viên, nhưng vì có rất nhiều người ở cùng ký túc xá nên cũng quen thuộc nhau.
Vừa đến căn cứ quân huấn, huấn luyện viên cho thời gian mười phát để lên lầu cất hành lý, nghe vậy, mỗi người đều nhanh chóng di chuyển lên lầu.
Lớp của Lạc Vũ có nam sinh và mười mấy nữ sinh.
Nam sinh được phân ở hai khu ký túc xá, hơn nữa đều ở lầu sáu.
Thời điểm bò lên đến tầng sáu, tất cả đều thở hổn hển, chỉ có một mình Lạc Vũ đem hành lý cất trong phòng rồi nhanh chóng xuống lầu.
Một nam sinh có ngoại hình thanh tú nhìn thấy Lạc Vũ xuống lầu liền kinh ngạc hỏi: "Lạc Vũ, cậu đã cất hành lý rồi sao?"
"Ừ".
Lạc Vũ gật đầu, cậu vừa chuẩn bị xuống lầu thì bị gọi lại.
"Lạc Vũ, cậu giúp tôi với, tôi sắp chết rồi a!"
Lạc Vũ nhìn lướt qua hai chiếc vali của người nọ, lại nhớ tới lời huấn luyện viên vừa nói, nếu không tập hợp đúng thì sẽ bị phạt.
Vì vậy, cậu duỗi tay ra, nhấc một cái vali của người nọ lên rồi nhanh chóng chạy lên lầu.
Người nọ thấy Lạc Vũ thật sự giúp hắn cầm hành lý, liền nhanh chóng cầm cái còn lại đuổi theo: "Lạc Vũ, cậu là người tốt".
Trong năm phút cuối cùng, toàn bộ tân sinh viên mới miễn cưỡng tập hợp đầy đủ.
Sau khi huấn luyện viên tập hợp mọi người lại, lập tức bắt đầu phổ biến các nội dung sẽ huấn luyện.
Nói xong, huấn luyện viên liền kêu người mang một tấm chăn mỏng lại đây.
"Việc đầu tiên cần phải làm khi huấn luyện quân sự chính là: mỗi buổi sáng, sau khi thức dậy phải nhanh chóng sắp xếp mọi thứ cho thật gọn gàng, chăn trên giường phải xếp sao cho thật chỉnh tề.
Mỗi ngày chúng tôi sẽ tiến hành đi kiểm tra, nếu có ai không đủ tiêu chuẩn thì chờ bị trừng phạt đi.
Tôi tin tưởng các cô cậu đã từng đi quân huấn nên cũng biết sửa sang lại nội vụ.
Nhưng tôi nghĩ hiện tại các cô cậu cũng quên gần hết đi, giờ tôi làm một lần, tất cả đều mở to con mắt để quan sát cho tôi".
Sửa sang lại nội vụ: xếp chăn màn.
Huấn luyện viên thấy tấm chăn đã được trải ra lộn xộn, sau đó nhanh chóng xếp chăn lại thật vuông vức, phẳng phiu.
Nhìn các tân sinh đang trợn tròn mắt trước mặt, huấn luyện viên lớn tiếng hỏi: "Đều thấy được đi? Thấy được liền làm theo, nếu ngày mai có ai không đủ tiêu chuẩn, xem tôi sửa trị mấy người thế nào".
"Vâng".
Các tân sinh viên lập tức lớn tiếng đáp, nhưng trong lòng lại lệ rơi đầy mặt, động tác của huấn luyện viên quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp nhớ kỹ a!.